Thiếu nữ Di tộc như cánh yến, nhảy lên một cái rồi lao thẳng tới hướng Hi Thú.

Ngay khi nàng sắp lao tới Hi Thú, Hi Thú ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn nàng! Ánh mắt này lạnh như băng, lạnh tới thấu xương, không có chút tình cảm nào! Thiếu nữ Di tộc không khỏi run run một cái, thân hình đang nhào tới ở giữa không trung bỗng trầm xuống, lảo đảo rơi xuống bên cạnh hắn.

Vội vàng đứng vững thân hình, thiếu nữ Di tộc kinh ngạc nhìn Hi Thú, lắp bắp nhỏ giọng nói: "Ngươi... ngươi... tại sao..." lời của nàng mới nói một nửa, Hi Thú đã lướt qua nàng, trực tiếp hướng đài cao đi tới.

Thân hình của hắn thẳng tắp, ánh mắt cũng chỉ nhìn hướng gia đình Di tộc kia một cái, vẻ mặt lạnh như băng đầy coi thường. Ánh mắt lạnh lùng mang theo hơi thở băng hàn khiến cho lòng của thiếu nữ Di tộc như đóng băng lại, chìm xuống tận vực sâu. Nàng đứng phía sau Hi Thú, kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn càng lúc cách càng xa, dần dần, trong đôi mắt kia nước mắt đã nhanh chóng chảy thành hai dòng lệ, theo khuôn mặt tái nhợt trượt xuống dưới.

Chứng kiến vẻ mặt thương tâm, tuyệt vọng như vậy của thiếu nữ Di tộc, tim Âu Dương Vũ bang bang nhảy loạn lên. Lúc này nàng đã quên mất sự khẩn trương cùng bất an, nghiêng đầu đánh giá thiếu nữ kia, âm thầm thầm nghĩ: nàng hẳn là rất đau đớn! Nàng từ khi tới cái thế giới này rất ít thấy loại bi thương cùng tuyệt vọng mãnh liệt này, loại vẻ mặt này cùng ánh mắt này, làm cho nàng có loại như xem những bộ phim trên truyền hình trước kia.

Hi Thú đi tới cách đài ười thước liền dừng bước. Hắn ngẩng đầu, lẳng lặng cùng nam nhân đeo mặt nạ nhìn nhau. Nhìn nhau một lát sau, Hi Thú quay đầu nhìn về phía Thiên vẫn gắn ở vách núi như cũ.

Tay phải vỗ lên ngực, hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói trong trẻo của Hi Thú vang lên trong sơn cốc: "Hi Thú gặp qua lĩnh chủ của Tượng, gặp qua Thiên đại nhân."

Khuôn mặt hắn lộ vẻ bình tĩnh, hai mắt hữu thần, thanh âm trong trẻo, mỗi một động tác đều rất khéo léo. Âu Dương Vũ nhìn hắn, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, trực giác nói rằng mỹ thiếu niên phong độ trước mắt này cùng người mà nàng nhìn thấy trong sơn động hoàn toàn là hai người.

Ngay lúc nàng đang suy nghĩ lung tung thì chợt cảm thấy lòng bàn tay ấm áp. Cũng là Liễu đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm thật chặt. Âu Dương Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Liễu, lại thấy khóe môi Liễu hiện lên vẻ cười nhợt nhạt, hai mắt nhìn chằm chằm Hi Thú. Đôi môi khẽ động, Liễu nói nhỏ với nàng: "Hắn là hướng về phía chính mình tới, nàng cẩn thận một chút."

Âu Dương Vũ có chút kỳ quái, thầm nghĩ: ta vẫn rất cẩn thận a. Lúc này, Liễu nhẹ nhàng kéo nàng một cái vào trong bóng tối. Cho đến khi thân thể của hắn hoàn toàn ẩn vào đêm tối, hắn mới nhỏ giọng nói: "Trong thiên hạ, người có thể nhìn thấu diện mục thật của nàng thì nơi này có ba. Nàng ngàn vạn lần không nên dễ dàng làm ình hiện ra trước ngọn đèn dầu."

"Hảo." Âu Dương Vũ thấp giọng đáp. Suy nghĩ một chút, nàng vẫn là đem bất an vẫn giấu ở trong lòng nói ra: "Liễu, mới vừa rồi, Bì cùng Thiên có chú ý tới chúng ta hay không?"

"Không có." Liễu nhàn nhạt đáp. Nói xong sau, hắn cúi đầu nhìn về phía Âu Dương Vũ, thấy nàng một bộ muốn nói lại thôi liền vội vàng nói: "Nàng phát hiện cái gì sao?"

Lắc đầu, Âu Dương Vũ thấp giọng nói: "Không có. Ta chẳng qua là cảm thấy bọn họ dường như có nhìn về hướng chúng ta vài cái."

Liễu lắc đầu nói: "Không thể nào. Nàng cách xa như vậy, hơn nữa đứng ở trong bóng tối, không thể nào khiến cho bọn họ chú ý." Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: "Bọn họ? Là lĩnh chủ kia hay Thiên nhìn nơi này?"

Âu Dương Vũ thấp giọng nói: " Cả hai người bọn họ. Dường như là Thiên chú ý nơi này lâu hơn chút ít."

"Thiên sao?" Liễu nhíu mày im lặng, thật lâu không nói gì. Âu Dương Vũ tựa hồ cảnh giác rồi, không khỏi thấp giọng hỏi: "Ngươi nghĩ tới điều gì không? Chúng ta có muốn lập tức rời khỏi nơi này không?"

Không biết tại sao, khi nhìn thấy Hi Thú ở gần, tim của Âu Dương Vũ lại có điểm bang bang nhảy loạn lên. Nàng rõ ràng nhớ là trên người thiếu niên này có một ngọn lửa nóng đủ để đem nàng thiêu đốt trong tình cảm! Hơn nữa, hắn tựa hồ rất táo bạo dễ giận, trong lòng của hắn, tựa hồ vẫn cảm thấy chính mình lừa gạt hắn. Nếu bị hắn bắt được, chuyện nhỏ là mất đi tự do, nếu lớn hơn thì chỉ sợ là không thể nhìn thấy mặt trời nữa cũng có thể.

Hi Thú là một mỹ nam tử rất có mị lực, Âu Dương Vũ dùng toàn lực mới đem hắn hạ thấp xuống trong lòng mình, nhưng trong lòng của nàng cũng có địa phương kín đáo lặng lẽ nhúc nhích. Bất quá, lý trí nàng rất rõ ràng, có một loại nam nhân giống như cây thuốc phiện, mặc dù xinh đẹp mà mê người nhưng là không thể dính vào. Tuyệt đối không thể dính vào.

Hi Thú vừa tiến đến, Bì cùng Thiên liền chăm chú nhìn hắn, chú ý đến mỗi một động tác, mỗi một cái vẻ mặt của hắn. Cho đến khi hắn đã chào hỏi xong, hai người vẫn còn đang đánh giá hắn từ trên xuống dưới không ngừng.

Hi Thú đứng ở dưới đài cao, cho dù hơn ngàn ánh mắt đối với mình đánh giá từ trên xuống dưới, hắn vẫn bình tĩnh thong dong, vẻ mặt thoải mái cùng nam nhân đeo mặt nạ Bì nhìn nhau.

Một lát sau, Bì cười lên ha hả. Trong tiếng cười lớn, hắn đem tay phải vỗ mạnh trước ngực, hướng về phía Hi Thú đáp lễ lại rồi hắng giọng nói: "Ta còn đang đang kỳ quái đây. Nơi nào lại đến một thiếu niên cao sâu khó lường như vậy. Nguyên lai là một đời tôn giả đại nhân mới."

Thanh âm Bì vừa dứt, thanh âm mờ ảo của Thiên từ vách núi cũng truyền vào bên tai mọi người: "Yêu nữ xuất hiện, tôn giả cũng hiện thế rồi. Xem ra, mưa gió của thế giới này để cho nơi này bắt đầu a."

Thanh âm của hắn vốn là mờ ảo, xa xôi. Nhưng là, chưa từng có khi nào như bây giờ, thanh âm lại tựa như tiếng kim loại va vào nhau. Mọi người rõ ràng thấy hắn mở miệng nhưng lại có một loại cảm giác, cái thanh âm này là đến từ chỗ xa xôi ngoài bầu trời chứ không phải đến từ trên bầu trời sơn cốc.

Nhưng là, bầu trời vẫn như cũ là một vầng trăng sáng, vài đám mây, nào có cái gì thanh âm?

Âu Dương Vũ đang buồn bực vì thanh âm kỳ quái của Thiên. Nhưng nàng không có phát hiện, sắc mặt của những người nơi này đã biến đổi!

"Ngươi... ngươi đây là dự báo?" giọng nam run rẩy, là từ phụ thân người Di tộc vọng lại.

Bất quá, không có người nào để ý là ai nói ra những lời này. Bì quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Thiên, vẻ mặt đầy kinh ngạc của hắn lộ ra, nói rõ ràng: "Thiên đại nhân, lời ngươi mới nói vừa rồi, là lời dự báo sao? Ngươi có phải hay không nói cho chúng ta biết, yêu nữ cũng ở nơi đây? Yêu nữ ở chỗ này?"

Trong âm thanh của hắn có một tia mất tự nhiên, khẩn trương cùng kích động. Trên thực tế, giờ này khắc này, trên mặt mọi người đều có vẻ khẩn trương cùng kích động.

Nếu nói dự báo thì phải là như Thiên như vậy đạt đến vị trí chí cao trong tiên đoán thần sư, dưới tình huống có chút cơ duyên xảo hợp, không tự chủ được mới nói ra được lời tiên đoán. Loại tiên đoán này rất khó nghe, nó phát ra, thanh âm sẽ đặc biệt bất đồng.

Thiên vẫn không trả lời, bỗng nhiên, Hi Thú cất tiếng cười dài. Tiếng cười của hắn rất vang dội, rất lớn lối, dẫn tới sơn cốc chấn động không dứt, tiếng vang trận trận!