Nghe giọng điệu nàng như chém đinh chặt sắt, thanh niên tóc đỏ không khỏi nở nụ cười khổ. Hắn thở dài nói:" Nếu như vậy, Lương Dạ, ngươi cứ dựa theo lời cô nương Âu Dương Vũ làm mẹ nó đi."

Lương Dạ vung tay lên, một người thị vệ vâng lệnh đi ra khỏi phòng. Âu Dương Vũ mang theo thanh niên tóc đỏ từ từ lui ra khỏi phòng. Khi nàng lui ra sân, thị vệ đã dắt ngựa cùng với bao quần áo đi tới bên cạnh.

Đây là lần đầu Âu Dương Vũ làm cường đạo, rất nhiều chuyện còn chưa tính toán được chu toàn. Lập tức nàng hừ một tiếng, nói:" Hãy dắt ra ngoài cung ". Thị vệ kia vừa mới chuyển người, nàng lại nói tiếp:" Ném một chiếc áo lại đây."

Thị vệ kia nghe vậy, từ trong bọc lấy ra một chiếc áo ném cho Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng phát hiện ra dưới tình huống như vậy, mình căn bản không cách nào thay quần áo. Lập tức nàng cắn răng nói:" Hãy mở bao ra cho ta xem một chút."

Một thị nữ theo lời mở ra bao quần áo, nhất thời, xuất hiện một đống vàng lớn rực rỡ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người ta tâm hồn nhộn nhạo. Âu Dương Vũ thấy các món đồ mình muốn đều đã đủ, liền ném lại chiếc áo rồi nói:" Hãy cất toàn bộ lại vào trong bao rồi buộc chặt lại. Ngươi đem toàn bộ những thứ này ra bên ngoài cung."

Nàng vội vã lôi thanh niên tóc đỏ ra ngoài. Vừa đi, nàng vừa giục thanh niên tóc đỏ:" Đi mau lên."

Thanh niên tóc đỏ cười khổ một tiếng, thật ra là không thể đi nhanh hơn. Hai người một trước một sau đi ra khỏi cung. Bên trong nội cung quá rộng, hai người đi tới đâu thì thị vệ và cung nữ cứ há hốc mồm ra nhìn đến đó.

Tá Thác tuy bị Âu Dương Vũ dùng đao đưa đi, nhưng nhất cử nhất động của hắn vẫn thong don vô cùng, rõ ràng là một bộ dạng đã quen thuộc với sinh tử. Âu Dương Vũ vừa cảnh giác nhìn mọi nơi xung quanh vừa lôi hắn vội vàng ra khỏi cung. Cái cửa cung chết tiệt này đặc biệt xa, một đường đi tới, sau lưng của Âu Dương Vũ đã ướt đẫm mồ hôi.

Cảm giác được sự khẩn trương của Âu Dương Vũ, Tá Thác thấp giọng ôn nhu nói:" Âu Dương cô nương, ta thật không rõ vì sao cô nương phải như vậy. Là một cô gái, cuối cùng cũng là cùng với nam nhân giao hợp. Vì sao cô nương phản ứng kịch liệt như vậy? Nếu như cô nương không muốn phụng dưỡng quá nhiều nam nhân thì cũng có thể nói rõ. Chúng ta nhất định sẽ cho cô nương một lựa chọn hài lòng."

" Im miệng!" Âu Dương Vũ giận đến đỏ bừng mặt, hai mắt đen lánh của nàng dường như lấp lánh ảnh lửa, hận không thể một đao trong tay chém xuống, đem cho nam nhân không biết thẹn này một đao.

Nghe được tiếng thở dốc gấp gáp của nàng, Tá Thác nhích lại gần phía sau, lập tức ngửi được một mùi hương thơm làm người ta ngây ngẩn. Nhìn vẻ mặt say mê của hắn, Âu Dương Vũ cảm thấy cảm giác kìm nén một đao chém xuống càng khó khống chế.

Đám người Lương Dạ đi theo sau hai người ra khỏi cung. Lương Dạ vừa đi vừa thấp giọng hỏi:" Tất cả đã chuẩn bị xong chưa?"

" Điện hạ, đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn chờ điện hạ Tá Thác thoát ra."

" Không được gây thương tổn đến mỹ nhân này dù chỉ là một sợi tóc."

" Xin điện hạ yên tâm."

Ánh mắt cả đám người Lương Dạ vẫn đặt trên người Âu Dương Vũ. Hắn cho đến bây giờ vẫn không tin nổi, tại sao lại có nữ nhân lớn lên mà lại xinh đẹp như thế này. Hắn cũng như đám hảo hữu bên cạnh đối với Âu Dương Vũ đều nổi lên cảm giác muốn chiếm hữu mãnh liệt.

Đến nửa giờ sau, Âu Dương Vũ mới lôi Tá Thác ra khỏi cung được. Bên ngoài cung trống vắng, chỉ có người thị vệ kia đang dắt hai con ngựa và cầm một bọc vải.

Âu Dương Vũ dùng đao chỉ vào Tá Thác, bức hắn nhảy lên một con người, nàng mới tung người nhảy lên phía sau Tá Thác. Tay phải tiếp tục dùng đao chỉ vào Tá Thác, tay trái nàng giữ thật chặt dây cương của hai con ngựa. Đồng thời nàng nói với thị vệ:" Hãy đem bao quần áo cột vào con ngựa còn trống cho ta, hãy buộc chặt một chút."

Đợi đối phương làm xong, nàng quay đầu lại quát lên với Lương Dạ:" Bệ hạ, ta muốn biết rằng từ đây thì cách cửa thành nào là gần nhất? Chỉ cần ra khỏi thành là ta sẽ thả khách quý của người. Chẳng qua là, bệ hạ ngàn vạn lần không nên phái người đuổi theo. Nếu như ta phát hiện có người theo dõi ta thì hãy cẩn thận đao trong tay sẽ hơi run đó."

Nghe thấy Âu Dương Vũ trắng trợn uy hiếp, Lương Dạ chỉ có thể cười khổ. Hắn nhìn về thanh niên tóc đỏ, thở dài nói:" Tá huynh, ngươi phải chịu khổ rồi ". Dứt lời, hắn xoay người nói với Âu Dương Vũ:" Cửa thành phía Tây cách nơi này gần nhất, người đi đường cũng ít, cô nương hãy đi theo hướng đó. Hi vọng cô nương giữ lời hứa, không nên làm khó điện hạ Tá Thác. Nếu không, cho dù cô nương là mỹ nhân hiếm thấy, chúng ta cũng sẽ khiến cô nương không được sống yên ổn."

Âu Dương Vũ nặng nề hừ một tiếng, thúc ngựa quát:" Giá ~"

Thớt ngựa tung bốn vó chạy nhanh về phía Tây. Làn da trắng mịn của Âu Dương Vũ không ngừng cọ sát vào bên hông của thanh niên tóc đỏ, khiến cho tim hắn đập mạnh liên hồi, tâm hồn như say ngây ngất.

Mặc dù nói từ cửa cung là cách cửa thành phía Tây gần nhất, thế nhưng mà cũng phải cách đến hai mươi dặm lộ trình. Dọc theo đường này có vô số người, nhưng mỗi người đi đường khi chứng kiến cánh tay ngọc để trần cùng dung mạo tuyệt sắc của Âu Dương Vũ đều giật mình tại chỗ, thật lâu sau đó vẫn không có cách nào nhúc nhích.

Bất quá ngựa chạy rất nhanh, mọi người chẳng qua là hai mắt vừa tỏa sáng thì hai người hai ngựa đã biến mất rồi. Nhưng cho dù là thế, vẫn không có ít người đuổi theo, tạo thành đoàn người hướng về phía cửa cung mà chạy ra.

Chỉ trong chốc lát công phu, Âu Dương Vũ đã ra khỏi cổng thành. Lúc này, ở cửa thành, âm thanh sôi nổi bàn tán, đám người như dòng sông đổ chen nhau ra khỏi cổng thành. Âu Dương Vũ cắn răng nói với Tá Thác:" Thật xin lỗi, còn phải thêm một đoạn nữa mới thả ngươi được ". Dứt lời, nàng tiếp tục giục ngựa chạy như điên.

Cứ như vậy, chạy tiếp được thêm ba mươi dặm nữa, Âu Dương Vũ mới một cước đem Tá Thác đá văng khỏi lưng ngựa. Nàng lôi dây cương, mang hai con ngựa chạy về phía trước như điên. Tá Thác kinh ngạc đứng đờ người tại chỗ, dõi theo thân ảnh ngày càng xa của nàng. Hắn đi hai bước, giật một cọng cỏ đặt vào miệng cắn khẽ hai cái, sau đó phi một tiếng ói ra trên mặt đất, lẩm bẩm nói:" Âu Dương Vũ, ngươi không chạy thoát được đâu."

Âu Dương Vũ muốn hai con ngựa, chính là vì đề phòng có truy binh đuổi theo mà sức ngựa không đủ. Hiện tại hình dáng của nàng đã bại lộ, trên người nửa thân để trần, chỉ cần có người thấy là sẽ bị chú ý. Vì vậy, nàng phi ngựa một đường chạy nước đại, chạy trên quan đạo vài chục dặm mới thúc ngựa tiến vào một đường núi nhỏ, thẳng hướng địa phương mà xa xa là một phiến rừng rậm.

Nàng một đường chạy nước đại, thẳng đến khi mặt trời khuất tận phía chân trời, ngựa dưới chân cũng đã chạy chậm lại. Âu Dương Vũ tung người nhảy tới con ngựa còn lại, lại tiếp tục thúc ngựa chạy nước đại.

Ánh sáng đã dần dần lờ mờ, trong trời đất đã có một tầng sương mù bao phủ cảnh vật. Đi tiếp một canh giờ nữa, ngựa của Âu Dương Vũ cũng không chạy được nữa. Nàng nghi hoặc nhìn hai thớt ngựa tứ chi vô lực, miệng sùi bọt mép, lẩm bà lẩm bẩm:" Làm sao lại yếu thế này? Ta làm sao mà đi tiếp đây?"

Bỗng nhiên, nàng nghĩ đến một chuyện, thầm nghĩ trong lòng: chẳng lẽ những người đó đã động tay động chân với hai thớt ngựa này?

Nghĩ tới đây, tâm thần nàng vừa động, vội vàng nhảy xuống ngựa. Đi một vòng quanh ngựa, nàng càng nghĩ càng thấy bất an. Dứt khoát nàng gỡ bao quần áo xuống, kẹp vào một bên, tung người chạy thẳng theo quan đạo đi tiếp.