Tác giả : Lâm Gia Thành Dịch+biên: Zasw

Lão thấy thân hình Âu Dương Vũ lung la lung lay, vội vươn tay hướng về sau, khách khí nói: “Xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, hai vị mời lên trước để nghỉ ngơi.”

“Vậy thì đa tạ rồi.” Âu Dương Vũ thi lễ một cái, ngượng ngùng nói: “Đã quên tự giới thiệu mình rồi, ta là Khiếu Ngư, hắn là Khiếu Liễu, họ Âu. Xin hỏi lão nhân gia họ gì?”

Lão đầu khách khí nói: “Ta họ Bá, các ngươi gọi ta Bá lão là được.” Lão chỉ vào người thanh niên bên cạnh nói: “Hắn gọi Bá Năng.” Âu Dương Vũ cùng Liễu vội vàng hướng về phía Bá Năng tạ ơn lần nữa.

Hai chiếc xe ngựa là vì riêng Âu Dương Vũ cùng Liễu mà chuẩn bị. Trên xe ngựa đã có sẵn thị nữ chuyên quản trị liệu sơ cấp Thần Thuật sư, chỉ chờ bọn hắn đi tới. Nhưng lên xe ngựa, Liễu làm sao cũng không chịu rời khỏi Âu Dương Vũ, hắn đưa tay ôm hông của nàng, ôm rất chặt, mắt to nháy nháy, miệng chu lên không nhìn nàng.

Dưới loại tình huống này lại thêm hoàn cảnh lạ lẫm, Âu Dương Vũ cũng không dám buông lỏng. Đồng thời nàng cũng lo lắng thương thế của Liễu, liền cùng hắn lên cùng một chiếc xe ngựa.

Trong xe ngựa, một thị nữ thấy hai người đi lên, vội vàng thi lễ một cái, cung kính nói: “Hai vị khách quý, có muốn hay không dùng chút rượu cho ấm người?”

Nàng mặc dù kêu hai vị khách quý, nhưng ánh mắt lại đặt ở trên người Liễu. Lúc này, Âu Dương Vũ còn có điểm lơ đãng, cũng không chú ý tới câu hỏi của nàng. Thị nữ gọi tiếp một lần, tay phải vươn về trước, tay trái cũng nửa vô ý nửa cố ý cọ vào cánh tay Liễu.

Nào biết đâu rằng, tay nàng mới nhấc lên, Liễu liền kinh hoàng tới gần bên người Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ quay đầu lại, ân cần hỏi han: “Ngươi làm sao nữa?”

Liễu chép miệng, nói lầm bầm: “Ta muốn uống rượu.”

“Nga, vậy ngươi uống đi?”

Liễu lắc đầu, nhìn về thị nữ nói: “Nàng mới vừa rồi chuẩn bị ‘ăn’ ta, ta không thích, ta muốn ngươi đưa ta.” [Nhện: như là kiểu chơi chữ vậy, uy = cho ăn, mà đoạn này không sao dịch chuẩn được, vì rõ ràng là uống rượu chứ có phải ăn uống gì đâu :-s]

Lời này vừa ra, thị nữ trợn trừng mắt. Nàng há miệng, đang chuẩn bị nói mình không có. Lúc này, Âu Dương Vũ lạnh lùng liếc nàng một cái, thầm hận nghĩ: lại dám ở trước mặt ta đùa giỡn Liễu. Đưa tay đoạt lấy chén rượu trong tay thị nữ, nàng quay sang Liễu nhẹ giọng nói: “Tốt, ta cho ngươi uống, uống từ từ thôi.”

Liễu lập tức vui vẻ ra mặt, từ từ nhấp một miếng. Thấy trên gương mặt trắng nõn kia hiện lên vẻ vui mừng, Âu Dương Vũ trong lòng cũng là một trận khoái trá. Đút một ngụm sau, nàng ôn nhu vươn ngón trỏ ra khẽ lau đi vết rượu còn sót bên khóe miệng Liễu, lẩm bẩm nói: “Thật xin lỗi, cũng là ta không tốt. Lại hại ngươi hiện tại thành cái bộ dáng này. Liễu, ngực của ngươi còn đau hay không?”

Nghe nàng nhắc tới bộ ngực, chân mày Liễu cau lại. Làm ra một bộ dạng đau đớn, hắn khẽ giương mắt đáng thương nhìn Âu Dương Vũ một cái. Âu Dương Vũ trong lòng lại càng khó chịu, nói: “Ta gọi mã phu dừng lại, trước hết để cho Thần Thuật sư trị cho ngươi đã được không?”

Liễu lập tức lắc đầu, nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Không cần, ta muốn nàng xoa bóp.”

Âu Dương Vũ ôn nhu đáp: “Tốt, ta xoa bóp.” Tay nàng đặt lên bộ ngực hắn mà nhẹ nhàng xoa nắn. Nàng một tay cho đưa rượu cho Liễu một tay thì xoa nắn bộ ngực cho hắn. Thân thể mềm mại của nàng dán thật chặt vào người Liễu, đôi mắt ôn nhu mê hồn, vẻ mặt đầy ân cần nhìn Liễu.

Liễu uống rượu, động tác rất chậm, hồi lâu mới uống một ngụm. Hơi mím môi, Liễu tựa đầu lên bả vai Âu Dương Vũ. Đem mặt núp ở cổ nàng, hơi thở ấm áp kia khiến cho Âu Dương Vũ vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Nhưng mỗi lần nàng chỉ cần hơi chút di động, Liễu liền bất mãn hừ nhẹ một tiếng.

Đại nam hài trước mắt này, mấy ngày này vì mình chịu nhiều đau khổ, lại còn mất trí nhớ, cũng không biết lần mất trí nhớ cùng bị thương này có thể khiến cho pháp thuật của hắn giảm đi nữa không. Âu Dương Vũ nghĩ đến những thứ này, trong lòng lại sinh ra một cảm giác thương yêu đối với Liễu. Vì vậy Liễu chỉ cần khẽ hừ một tiếng là nàng lập tức liền bất động, dù Liễu ở cổ của mình cọ tới cọ lui.

Xe ngựa chạy nhanh được nửa giờ, Âu Dương Vũ nghe thấy bên ngoài có người nói sắp đến rồi. Nàng vội vàng nghiêng đầu, cũng không để ý đến sự kháng nghị của Liễu, nàng vạch màn xe nhìn ra ngoài.

Cách đoàn xe còn khoảng bảy tám dặm, xuất hiện một tòa cự đại thành trì, tường thành gạch xanh cao gần ba mươi thước, trên tường thành loáng thoáng là những vọng lâu cùng hộ vệ cầm thương, cũng cho thấy tòa thành trước mắt này hết sức khổng lồ, so với Á Tố thành cũng không có chỗ thua kém.

Đưa tay đẩy Liễu ra, Âu Dương Vũ hưng phấn kêu lên: “Liễu, phía trước là một đại thành kìa.”

Liễu hừ hừ hai tiếng, ở cổ của nàng đổi một vị trí kh ác.

Bá lão cười nói: “Đúng vậy, đây là Hải Thành, ngoài kinh thành của Mãnh quốc chúng ta thì đây là thành trì lớn nhất rồi. Các ngươi tiến vào là có thể cảm giác một chút nó là cỡ nào phồn hoa rồi.”

Đoàn người quanh co khúc khuỷu đi về phía trước, chỉ chốc lát công phu liền vào thành. Trong thành người đến người đi, xa thủy mã long, phi thường náo nhiệt. Âu Dương Vũ nhìn mấy lần, cảm giác được mỏi mệt đánh tới. Nàng đem mành xe kéo xuống, cúi đầu nhìn một chút Liễu vẫn đang tựa vào cổ nàng mà ngủ say, nhìn Liễu vậy, nàng cũng không khỏi ngáp khẽ một cái.

Phía ngoài truyền đến thanh âm “Đến” của Bá lão, ánh mắt của Âu Dương Vũ lúc này đã không mở ra được rồi. Nàng cố nén buồn ngủ, hướng về phía thị nữ nói: “Hãy nói với Bá lão một tiếng, nhất định phải mời người trị lành thương thế cho hắn.” Nói xong câu đó, nàng mơ mơ màng màng thiếp đi, nàng ngủ thật say, ngay cả làm sao mình vào trong phòng cũng không biết.

Đây là một giấc ngủ rất dài. Âu Dương Vũ một hồi mơ thấy Liễu nhảy xuống giữa sông, đưa mắt nhìn xuống thì là thi thể đang trôi trên dòng sông, một hồi là Hi Thú giơ lên trường kiếm như muốn tự vẫn. Một hồi lại là cha me huynh trưởng của kiếp trước. Mộng không ngừng thay đổi, trong giấc mộng, nàng chỉ cảm thấy bộ ngực buồn bực đau đớn vô cùng, cả người cũng vô cùng không thoải mái.

Đặc biệt không thoải mái hơn là, trong giấc mộng, phần hông nàng bị một cây đằng mạn quấn quanh, ngay cả bắp đùi cũng bị một khối cự thạch ngàn cân đè lên. Cổ, tai cùng bên cạnh cái miệng nhỏ nhắn là làn hơi nóng phả vào, tựa hồ như một con ruồi bay tới bay lui, làm sao cũng không chịu rời đi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Âu Dương Vũ từ từ mở mắt ra. Trong mắt nàng là một mảnh hắc ám, chỉ có trên hành lang là ngọn đèn dầu ở xa xa chiếu vào bên trong phòng.

Tối rồi? Lâu vậy sao? Âu Dương Vũ mơ hồ nghĩ.

Tay phải nàng khẽ chống dậy, cố gắng trợn to hai mắt mơ hồ, nào biết đâu rằng động tác khẽ chống dậy này lại đụng phải một cái gì đó ấm áp [bản gốc: **** nên cái gì ấm áp thì dịch không rõ]? Âu Dương Vũ từ từ cúi đầu xuống.

Vừa cúi đầu, sắc mặt của nàng trong nháy mắt biến đổi. Một thân hình trắng trẻo đang nằm bên cạnh mình, cặp đùi kia còn để ở trên đùi của mình, bàn tay to khóa ở ngang hông nàng. Dưới ngọn đèn dầu có thể thấy được, người này trên người thân trên để trần, hạ thân chỉ mặc một cái chiếc quần cộc hơi dài, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện dưới ngọn đèn dầu.

Nàng nuốt xuống tiếng thét chói tai chuẩn bị thét ra, đưa tay đẩy đầu người này sang một bên. Quả nhiên, là Liễu! Là tên vương bát đản này!

Hai mắt Âu Dương Vũ như bốc cháy, nhìn chằm chằm người bên cạnh. Tiểu tử này lúc này trong mộng đẹp còn đang chu đôi môi đỏ lên cao, thỉnh thoảng lại còn chép miệng một cái.

Chuyện gì đã xảy ra?

Âu Dương Vũ đè nén lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng giật giật. Nàng không động thì thôi, vừa cử động, bàn tay khóa ở ngang hông lại càng thêm chặt ba phần. Âu Dương Vũ hạ giọng, quát lên: “Có ai không?”

Kêu ba bốn lần thì có một thanh âm bối rối của thiếu nữ truyền đến: “Có, có đây.” Ánh lửa chớp lên, một thiếu nữ cầm ngọn đèn lưu ly đi đến. Cô gái kia chính là thị nữ ngồi chung xe ban ngày cùng bọn họ.

Lúc này Liễu còn chưa tỉnh. Âu Dương Vũ hướng về phía Liễu nhìn một cái, thấp giọng nói: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Thị nữ ngẩn ra, nhìn Âu Dương Vũ không giải thích được. Theo ánh mắt của nàng hướng Liễu nhìn một chút sau, thị nữ đỏ mặt thấp giọng nói: “Mới vừa rồi cô nương ngủ thiếp đi, nam nhân của ngươi làm sao cũng không chịu buông tay buông cô nương ra. Vì vậy mới đưa hắn và cô nương cùng chung một chỗ. Y phục trên người hắn là để cho tiện trị liệu mới cởi ra.”

Là như vậy a?

Giọng của Âu Dương Vũ đều đều, thấp giọng hỏi: “Vậy thương thế của hắn đã trị được chưa?”

Thị nữ ngẩn người, một hồi lâu mới đáp: “Dường như đã tốt hơn chút ít.” Nàng nói cũng không tỉ mỉ, vừa nói vừa len lén đánh giá liễu. Ánh mắt kia khiến cho Âu Dương Vũ rất là không thích. Nàng phất phất tay cho thị nữ lui ra, cúi đầu nhìn về phía Liễu.