Lần này Tô Căng Bắc sảng khoái về Tô gia như vậy kỳ thực còn có một nguyên nhân, chính là cô có buổi chụp ảnh tạp chí ở thành phố này, thế nên bất kể trong nhà có gọi hay không, cô đều phải về một chuyến.

Hôm nay là ngày chính thức chụp ảnh tạp chí. Hà Địch lái xe đến Tô gia đón cô, vì tính bảo mật của thân phận Tô Căng Bắc nên bình thường chỉ có một mình Hà Địch lại đây.

Khi Tô Căng Bắc chuẩn bị xuất phát, Chu Thời Uẩn đang đánh cờ vây với Tô lão gia ở phòng khách.

Cô đặc biệt đến bên cạnh hai người, nói:

- Em hơn sáu giờ tối là có thể kết thúc.

Tô lão gia chăm chú nhìn bàn cờ:

- Được rồi, đi sớm về sớm.

- Nhấn mạnh một lần nữa, là hơn sáu giờ.

Chu Thời Uẩn ừ một tiếng, ngước mắt nhìn Tô lão gia:

- Ông nội, ông phải cẩn thận đấy.

Tô lão gia cau mày than thở:

- Ông chưa bao giờ thắng nổi ông nội cháu lúc còn sống, không ngờ kỳ nghệ của cháu còn tinh hơn cả ông nội cháu.

Tô Căng Bắc lườm hai người, cong ngón tay gõ gõ lên bàn cờ:

- Có ai nghe đây nói chuyện không?

Tô lão gia nói:

- Con bé này, đừng thêm phiền nữa. Mau đi làm việc đi, lúc về ông bảo Thời Uẩn tới đón cháu.

Tô Căng Bắc nhướng mày:

- Ơ ông nội, vẫn là ông hiểu cháu nhỉ.

- Cháu nghĩ gì đều viết hết lên mặt kìa.

Tô lão gia lắc đầu bất đắc dĩ:

- Thời Uẩn à, chúng ta đừng để ý tới nó, tiếp tục chơi cờ.

Chu Thời Uẩn cười khẽ:

- Vâng, ông nội.

Tô Căng Bắc:

- Chu bảo bối, nhớ nghe lời ông nội tới đón em đấy.

Chu Thời Uẩn ngước mắt nhìn cô, nhưng ngón trỏ và ngón giữa vẫn đuổi theo quân cờ đen chuẩn xác không chút sai sót trên bàn cờ:

- Ừ.

Tô Căng Bắc nghe anh đồng ý mới hài lòng đi về phía Hà Địch đang đợi:

- Đi thôi, Hà Địch.

Trên xe.

Hà Địch lái xe, Tô Căng Bắc ngồi ở ghế phụ lái.

- Căng Bắc, chị quên nói em biết, hôm nay chụp tạp chí xong còn có một buổi live stream nữa. Có điều cũng không lâu đâu, 40 phút là đủ.

- Live stream? Live stream gì?

- Live stream qua điện thoại di động, lần trước em tham gia hoạt động công ích đã từng làm rồi mà.

- Ờ, cho nên lần này là chủ đề gì?

- Nhóm tạp chí họ phát động chủ đề công ích “áo quần yêu thương”, em đến lúc đó cứ chia sẻ với mọi người điều tâm đắc khi mặc quần áo là được.

Tô Căng Bắc nói:

- Ừm, em biết rồi. Vậy đến lúc đó em báo Chu Thời Uẩn một tiếng là được, bảo anh ấy khỏi đến sớm.

Hà Địch nghiêng mắt nhìn cô:

- Căng Bắc, tình cảm giữa em và bác sĩ Chu rất tốt nhỉ.

- Ờ, có vấn đề gì không?

Hà Địch ho nhẹ:

- Đã mấy tháng rồi mà em vẫn thích người ta như vậy, mấy soái ca trước đây em thích đều không quá một tháng.

Tô Căng Bắc sững sờ.

Hà Địch nói:

- Chị thấy em thực sự yêu anh ấy rồi.

Tô Căng Bắc ngẩn ngơ, nhất thời không nói gì.

Yêu? Cô không rõ, cô chỉ biết cô thực sự thích Chu Thời Uẩn, thích hơn tất cả mọi người trong dĩ vãng, cô muốn ở bên anh, thích cảm giác trái tim đập loạn vì anh.

Tô Căng Bắc hiếm khi trầm tĩnh suy nghĩ, Hà Địch nói cảm giác mới mẻ của cô hẳn phải qua rồi chứ, Tô Doãn Đông cũng hỏi sao cô còn chưa chán… Đúng, cô vốn là người đứng núi này trông nói nọ, nhưng với Chu Thời Uẩn, cảm giác mới mẻ và cảm giác say đắm mãi không giảm, mà ngược lại, cô lại thấy chúng ngày càng tăng thêm.

Cô thật sự yêu Chu Thời Uẩn rồi ư?

- Không nói gì?

Hà Địch vui vẻ:

- Xem ra là thật rồi, chậc chậc chậc, nữ thần hiệp hội nhan sắc của chúng ta cuối cùng cũng rung động rồi.

Tô Căng Bắc chống đầu:

- Vậy thì vừa hợp mà, dù sao em và anh ấy sớm muộn cũng ở bên nhau.

- Phải phải phải, có điều Căng Bắc này, bác sĩ Chu cũng yêu em à?

Ánh sáng trong mắt Tô Căng Bắc hơi ngưng trệ.

- Đương nhiên, không phải chị không tin vào thực lực của em. Chỉ là chị tò mò người có tính cách như bác sĩ Chu khi yêu sẽ thế nào thôi. Ê, hai em đã đến bước nào rồi? Hôn? XXX?

- Hôn thì có hôn rồi, nhưng XXX thì chưa.

Hà Địch trêu đùa:

- Ôi, đối mặt với sắc đẹp cỡ đó mà Tô đại tiểu thư của chúng ta nhịn được kìa.

Tô Căng Bắc mím môi, không cười đùa với cô ấy như bình thường, chỉ an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đang nghĩ đến vấn đề Hà Địch hỏi ban nãy.

Chu Thời Uẩn yêu cô không?

Nói thực, cô không biết.

Tính tình anh quá mức đạm nhạt, dường như bất kể chuyện gì cũng không kích thích được anh. Anh không nhiều lời, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng không mấy thay đổi. Người như vậy, làm sao có thể hi vọng nhìn ra được điều gì từ vẻ ngoài đây chứ.

Nhưng Tô Căng Bắc lại nghĩ, có lẽ anh yêu cô, vì bên cạnh anh không có bất kỳ cô gái nào như cô, được anh cho phép cùng sống với anh, được anh dung túng tùy tiện trêu chọc anh, hoặc như ngày hôm qua, được anh đáp trả nụ hôn vừa nồng nhiệt vừa mãnh liệt…

Cô thở ra một hơi, có chút xoắn xuýt, bởi vì cô phát hiện những dung túng này hình như đều dựa vào thân phận vị hôn thê của cô.

Vì đã sớm biết thân phận này nên mới cho cô đến gần. Nếu, cô chỉ là một người không chút liên quan thì sao? Có phải cô đã bị anh đẩy ra thật xa từ lâu không?

Tô Căng Bắc hơi bối rối, nhân quả tuần hoàn, cô không biết là có nhân mới có quả hay có quả mới có nhân. Chu Thời Uẩn yêu con người của cô hay là quen và tiếp nhận thân phận phía sau của cô đây?

Nghĩ suốt cả đường, Hà Địch đã lái xe đến dưới lầu công ty tạp chí. Hà Địch dừng xe xong, nói:

- Đến rồi, chúng ta đến phòng trang điểm trước, bên phòng chụp ảnh cũng đã chuẩn bị xong.

Tô Căng Bắc phục hồi lại tinh thần, bỏ đi, nghĩ những vấn đề này làm gì, dù bây giờ anh không yêu, lẽ nào trong những tháng ngày chậm rãi về sau, cô không thể khiến anh yêu sao?

Chính thức bắt đầu công việc.

Trợ lý và các nhân viên đã chuẩn bị ổn thỏa, Tô Căng Bắc thay đồ, trang điểm rồi tiến hành quay chụp. Chụp hơn nửa buổi chiều, thay mấy bộ đồ, công việc bên tạp chí cuối cùng cũng xong.

Sau đó, Tô Căng Bắc đến phòng nghỉ thực hiện live stream với fan.

Tiểu Oai giúp cô để điện thoại di động, mở live stream. Vì trước đó Hà Địch đã thông báo qua weibo nên mới bắt đầu live stream đã có rất nhiều fan theo dõi.

Hiện nay rất hot chuyện live stream, nhưng Tô Căng Bắc cũng chỉ từng live stream một lần, chưa quen lắm.

Cô nhìn Tiểu Oai:

- Bắt đầu rồi à?

Tiểu Oai gật đầu.

Tô Căng Bắc tiến đến trước màn ảnh:

- Ơ gì nhỉ, chúng ta tán gẫu nhé, có ai đó không ta?

Trên màn ảnh hiện lên đợt sóng bình luận điên cuồng.

Tô Căng Bắc cười:

- Được rồi, các bảo bối chậm một chút, tôi không thấy mọi người nói gì.

……

Sáu giờ mười, Chu Thời Uẩn lái xe đến dưới lầu công ty tạp chí.

Anh gọi điện thoại cho Tô Căng Bắc, đầu kia reo chuông rất lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.

- A lô.

- A, là bác sĩ Chu à?

Hà Địch hỏi.

- Ừ, cô ấy đâu?

- Căng Bắc đang làm việc, có điều cũng khoảng nửa tiếng là xong thôi, anh đang ở cửa à?

- Phải.

- Vậy được, để tôi bảo người xuống đón anh lên.

Chu Thời Uẩn định nói tôi đợi ở đây cũng được, nhưng hình như Hà Địch quá bận, vừa nói xong liền cúp máy.

Năm phút sau, có một cô gái bước ra cửa công ty. Chu Thời Uẩn thấy cô ấy đứng ở cửa nhìn quanh quất hồi lâu thì xuống xe đi về phía cô ấy.

Khi cô gái quay đầu nhìn thấy anh thì giật mình:

- Ơ, anh là, anh Chu?

Anh gật đầu.

Cô gái ngớ người, chị Hà Địch nói thấy người đẹp trai nhất chính là anh Chu, quả nhiên…

- Ừm! Vậy anh đi theo tôi.

Cô gái phục hồi lại tinh thần, vội dẫn anh đi. Thực ra cô không biết Chu Thời Uẩn là ai, Hà Địch bảo cô đi đón người thì cô đi đón thôi.

Cô gái dẫn anh đến phòng nghỉ của ngôi sao:

- Ờm, chị Hà Địch bảo dẫn anh đến đây là được, mời anh vào, tôi đi trước.

Chu Thời Uẩn gật đầu:

- Cám ơn.

- Không cần không cần.

Cô gái đi ba bước quay đầu lại. Lúc đi cô vẫn nghĩ, đưa thẳng đến phòng nghỉ, chẳng lẽ là đến tìm Tô Căng Bắc, đẹp trai như vậy… không phải là bạn trai tin đồn của Tô Căng Bắc chứ?

Khi Chu Thời Uẩn vào, trong phòng nghỉ chỉ có hai người là Tô Căng Bắc và Tiểu Oai, anh đứng ở cửa, thấy Tô Căng Bắc đang đứng cạnh đống quần áo, vừa chọn lựa vừa nói với Tiểu Oai nhưng Tiểu Oai chỉ im lặng đứng giơ điện thoại trước mặt cô.

- Cho nên nói bộ đồ này tuyệt đối không thích hợp với người vóc dáng thấp, có điều nếu nhất định phải mặc thì mang thêm đôi cao gót 10cm, miễn cưỡng có thể hold được.

- Áo khoác da màu đỏ này là kiểu mốt hiện giờ, phối với một chiếc váy ngắn màu đen đơn giản sẽ rất đẹp.

Tiểu Oai:

- Chị Căng Bắc, có người hỏi bộ đồ chị đang mặc có phải đồ chụp tạp chí lần này không?

- Bộ này à?

Tô Căng Bắc nhìn vào ống kính lắc đầu:

- Đây là đồ của tôi, đồ chụp tạp chí hôm nay nhất định phải giữ bí mật.

Tiểu Oai lại đọc bình luận:

- Họ nói rất xinh, còn khen dáng chị rất đẹp nữa.

Tô Căng Bắc cười khúc khích rất vui vẻ:

- Quả nhiên là người của tôi, đều rất tinh mắt.

Hà Địch nói Tô Căng Bắc đang làm việc, nhưng Chu Thời Uẩn không biết thứ gọi là live stream, cho nên trong mắt anh, chỉ là cô đang tán gẫu với Tiểu Oai mà thôi. Anh nhìn cô, lẳng lặng bước đến:

- Bảo hơn sáu giờ tới đón em mà, em đang làm gì đó?

Trong màn hình đột nhiên nhiều hơn một người, vả lại còn là một đại soái ca vô cùng đẹp trai. Tiểu Oai sững sờ, hồi lâu không phản ứng lại.

Cư dân mạng xem live stream càng chấn động! Mọi người không hẹn mà cùng bùng nổ:

- Cmn đây là ai?!

Vì bình luận bùng nổ trong nháy mắt, video cũng bắt đầu lag.

Tiểu Oai phản ứng lại, vội vã chuyển ống kính qua hướng khác, nhưng cô có nhanh đến đâu cũng không bằng cư dân mạng, cái gì nên thấy đã thấy rồi, nên chụp màn hình đã chụp rồi, dù lúc này xóa hết live stream đã không còn kịp nữa.

Tô Căng Bắc sững sờ:

- Sao anh vào…

Chu Thời Uẩn:

- Bảo tới đón em mà, em quên à?

Tô Căng Bắc chợt hiểu ra:

- À, hồi nãy em bận quá, quên nói với anh là em phải live stream xong mới đi được.

- Live stream?

Chu Thời Uẩn khẽ cau mày:

- Live stream gì?

- Live stream qua điện thoại di động.

Tô Căng Bắc chỉ chỉ điện thoại di động trên tay Tiểu Oai, nhỏ giọng nói:

- Gì nhỉ, vừa rồi, hình như anh đã lọt vào ống kính…

Chu Thời Uẩn:

- …

Tiểu Oai bên cạnh tuôn mồ hôi lạnh sau lưng, dùng khẩu hình nói: chị Căng Bắc, làm sao bây giờ?

Tô Căng Bắc khôi phục tinh thần, vội đẩy Chu Thời Uẩn qua một bên, cô hít sâu một hơi, quay lại trước ống kính:

- Khụ khụ, ơ, vừa nãy chúng ta nói đến đâu nhỉ, tiếp tục nhé?

Cư dân mạng đâu còn để ý vừa nãy nói đến đâu, lúc này câu hỏi ùn ùn kéo tới đều là người ban nãy là ai.

“Đẹp trai quá! Quá đẹp trai, đẹp trai chết mất! Tôi sắp nghẹt thở rồi!”

“Má ơi, Căng Bắc, đây là bạn trai trong truyền thuyết ư?”

“Ngọt quá đi, còn tới đón nữ thần nhà mình tan làm nữa chứ ~ ”

“Muốn ngắm soái ca! Mời soái ca xuất hiện!”