“Thế nào thế nào, họ có đuổi theo không?”

Phương Vĩ kéo một cái va li da nhỏ chạy cực nhanh, vừa chạy vừa quay đầu nhìn ra sau: “Có Kình Phong ở phía sau thì ổn rồi, chúng ta mau đi thôi, đàn anh bây giờ linh hoạt lắm, lát nữa lại nảy ra ý tưởng gì mới nữa.”

Diệp Luân nghe thế không biết nói gì, nghĩ bụng cậu nhát như vậy, sao ban nãy còn có gan lên lầu thế?

Rẽ một khúc ngoặt đến đầu cầu thang, Kình Phong phía sau chân dài bước lớn, chẳng mấy chốc đã đến chỗ này. Diệp Luân vội hạ giọng hỏi: “Sao Kình Phong đến đây, chẳng phải cậu nói cậu ấy có việc đến nhà thi đấu à?”

“Đúng là cậu ấy có việc thật, tôi nhìn chằm chằm cậu ấy đi về phía Nam mà.” Phương Vĩ nghiêng đầu, khẽ giọng đáp: “Chắc làm xong nên cất công đến đây một chuyến, cậu xem đầu cậu ấy toàn mồ hôi kìa.”

Diệp Luân chớp mắt, ngơ ngác “ồ” một tiếng, sau một phen hỏi han qua lại thì khoảng cách đã rút ngắn đi rồi.

Cậu còn đang ngơ ngác, Kình Phong đã bước hùng hổ đến bên cạnh cậu, lúc đi sượt qua vai còn đặc biệt dặn dò thêm một lần: “Cầm bóng cho chắc đó.”

Không biết có phải ảo giác không, âm cuối lại mang chút ngả ngớn trêu đùa, nghe vào cứ như đang cười vậy.

Tai Diệp Luân tê dại, vội quay đầu nhìn, Kình Phong vẫn chẳng quay đầu, cứ thế đi thẳng qua cậu, đuổi theo Phương Vĩ đang ở phía trước. Trong tay xách cái va li nặng gần hai mươi kilogam mà vẫn nhẹ nhàng như không, cứ như đang chơi vậy.

Thật lâu sau, Diệp Luân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nửa buổi trời mới hiếu kỳ nâng quả bóng rổ lên, đưa đến gần nhìn, rốt cuộc đây là báu vật gì, được nạm vàng hay bạc mà lại không thể rơi xuống đất bám bụi, có còn là quả bóng rổ không? Đừng nói là dưa hấu nhé?

Đi xuống khỏi tầng năm ký túc xá nam sinh, thế là Diệp Luân chào từ biệt phòng 526.

Trước khi đi cậu đã đặt chìa khóa trên bàn học, nếu không có gì ngoài ý muốn thì căn phòng này và cả nhóm ba người ABC bên trong sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với cậu nữa.

Như trút được gánh nặng, Diệp Luân thở phào nhẹ nhõm.

Đại ca và Kình Phong đưa cậu về nhà, cả Khỉ Còi luôn ít nói ngày thường cũng mặc cái váy ngắn mới, cầm cây lau nhà, khi Diệp Luân đi vào thì ngượng nghịu nói với cậu rằng: “Chào mừng đến với phòng 319.”

Diệp Luân ngây ngốc nhìn tạo hình của cậu ta ba giây, cuối cùng vẫn tàn nhẫn bật cười: “Cảm ơn. Nhưng cái váy này của cậu ở đâu ra vậy?”

“Mua mì được tặng đó.” Khỉ Còi cúi đầu nhìn, dáng vẻ ủ rũ: “Kỳ lạ lắm à?”

“Không có.” Trợn to mắt nói bậy là sở trường giỏi nhất của Diệp Luân, cậu nói mà chẳng cần suy nghĩ: “Rất hợp với khí chất của cậu!”

“Vậy sao.” Khỉ Còi vui vẻ.

Ba người đặt hành lý xuống, chưa kịp dọn dẹp đã vội sang đối diện trường tụ họp với Chu Dật.

Lúc đẩy cửa vào, tình cờ gặp cậu nhóc đang “làm chuyện xấu”: một tay cầm thùng rác, tay kia đeo bao tay dùng một lần, bấy giờ đang điên cuồng bỏ vỏ tôm vào thùng rác.

Trên bàn ăn, đầu của tôm tít đã được chất thành một tòa núi nhỏ, khóe miệng cục cưng Chu cũng dính một mảng dầu mỡ. Lúc ngẩng đầu nhìn sang, còn giấu đầu hở đuôi liếm một cái.

Không làm không chết, cậu ta liếm như thế khiến tên ăn hàng nào đó bùng nổ.

Phương Vĩ nhảy dựng lên tận ba thước, hình tượng đại ca gì mất sạch, chỉ biết xông đến kẹp cổ Chu Dật: “Á á á, tôm tít của tôi, nhóc thối cậu dám ra tay trước, đứng lại không được chạy!!!”

Cục cưng Chu giật mình, tóc gáy dựng đứng hẳn lên, bèn ném thùng rác xoay người bỏ chạy.

Bữa cơm chào đón bắt đầu bằng cảnh gà bay chó sủa như thế và phát triển theo chiều hướng nóng bỏng để rồi kết thúc trong sự quyến luyến.

Khi mọi người đã ăn uống no say trong tiệm, lúc về đến phòng đã hơn mười giờ.

Đa số ký túc xá sinh viên của Đại học H đều là phòng bốn người, mặt phía Nam là tường và được đặt bốn chiếc bàn học, trên bàn đặt dạng kệ sách mở và trần nhà bằng phẳng, tủ có khóa, tiện cho học sinh đặt một ít vật dụng quý giá hoặc vật phẩm cá nhân.

Mặt tường phía Bắc thì có hai cái giường tầng bằng gỗ theo phong cách Bắc Âu, vừa được đổi hồi sửa trường vào một năm rưỡi trước.

Giường dưới của hai chiếc giường tầng thì cái bên trái cạnh cửa sổ là của Kình Phong, vuông góc bên phải gần cửa là của Chu Dật, Khỉ Còi và đại ca lần lượt ở tầng trên của họ.

Giường tầng mới có chiều rộng rộng hơn, Diệp Luân và Chu Dật đều thuộc dạng gầy nên chen chúc nhau một chút cũng không thành vấn đề. Khí hậu hơi nóng, chăn đệm lại không chiếm nhiều chỗ, hai người nằm ngửa ngủ mà bên cạnh vẫn còn dư không gian.

Tuy cuối tuần phòng sẽ không tắt đèn, nhưng đã bận rộn cả ngày, lại còn uống bia nên ai nấy đều buồn ngủ. Sau khi xếp hàng tắm rửa bèn tự bò lên giường mình, ngả người xuống chẳng được bao lâu, chưa trò chuyện được mấy câu đã nghe những tiếng ngáy nối liền nhau.

Diệp Luân là người cuối cùng, cậu tắt đèn trần, khẽ khàng trèo lên giường.

Cục cưng Chu dán sát tường ngủ một lúc, mượn ánh trăng nhìn chằm chằm cậu với dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhìn đến mức làm Diệp Luân khó hiểu: “Cậu nhìn tôi mãi làm gì?”

“Cậu đẹp trai quá!” Fan não tàn xuất hiện, Chu Dật nói cực kỳ dõng dạc.

“…” Diệp Luân bất đắc dĩ: “Cậu uống bia nhiều quá rồi à? Uống nhiều thì mau ngủ đi!”

“Ồ.” Chu Dật cực kỳ nghe lời, ngậm miệng lại, hai mắt nhắm vào, ngủ mất.

Diệp Luân lắc đầu, mở chiếc chăn bị gấp như đậu hũ ra đắp lên người, sau đó cũng thoải mái nằm xuống.

Nào ngờ ngay sau đó, cục cưng Chu lại vén chăn lên, rướn người sang hạ giọng nói: “Mà, tôi hỏi bừa thôi… cậu có bị mộng du không? Mấy hôm trước tôi xem tin tức thấy có một nam sinh tinh thần có vấn đề, đầu óc hơi ngốc, tối mộng du đã cầm dao đâm chết bạn cùng phòng đó…”

“…”

Diệp Luân trợn trắng mắt, thầm thở dài trong lòng, mấy việc cậu vừa nói có chỗ nào giống tôi không hả? Là “bị điên” hay “bị ngu”?

“Nếu cậu nói chuyện nữa, dù đang tỉnh tôi cũng đâm chết cậu đó.” Diệp Luân quay đầu nhìn cậu ta, nói với giọng đều đều.

Chu Dật bị dọa bụm chặt miệng, chớp mắt, sau đó xoay người đưa mông về phía cậu, rụt đầu vào trong chăn, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi ngủ.

Không biết khi nào, chàng trai ở giường trên xoay người, tiếng ngáy dần nhỏ lại.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, Diệp Luân nhắm mắt trong bầu không khí tĩnh lặng gây buồn ngủ, chưa kịp suy nghĩ xem tại sao Kình Phong lại không chịu nhìn thẳng mình lúc ăn cơm thì cơn mệt mỏi đã cuốn cậu vào bóng tối nặng nề.

Giấc ngủ này không ngon tí nào.

Không phải vì nằm mơ hoặc lạ giường, mà là cậu nhóc cùng giường tra tấn quá.

Cục cưng Chu mười lăm tuổi rưỡi vẫn chưa lớn, ngủ cũng giống hệt con nít, vừa đá chăn lại còn giành giường, hai cánh tay cứ giương nanh múa vuốt khiến chàng trai thần tượng bên cạnh bị đánh như cái bao cát.

Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, Diệp Luân đã bị đánh dậy ba lần, còn có một cái tát đang vung về phía mình nữa. Nếu không phải vì sức nhẹ, Diệp Luân đã nghi ngờ có phải cậu nhóc này đang thức hay không, không thì sao mà nhắm chuẩn thế được?

Thật sự quá buồn ngủ, Diệp Luân cũng chẳng hơi sức đâu xử lý cậu ta, bèn dùng chăn bọc Chu Dật thành cái kén rồi ngả đầu ngủ tiếp.

Nhưng việc tốt không kéo dài, cục cưng Chu trong giấc mộng đạp xe đạp tận tám cây số, chăn mền ngoài hiện thực đã tuyên bố chết trận; cậu ta lại giãy cái chân đã được thả, đầu gối của Diệp Luân bị trúng một cú, khiến cậu đau đến choàng tỉnh.

Lần này dậy rồi thì cơn buồn ngủ bay biến cả, cậu nâng tay nhìn đồng hồ: Ba giờ rưỡi sáng, giờ giấc lưng chừng, ngủ hay dậy cũng đều lúng túng.

Trong phòng hơi ngộp, rõ ràng đang mở cửa sổ nhưng lại chẳng có chút gió nào thổi vào, hình như trời sắp mưa. Tục ngữ nói một cơn mưa thu lạnh lẽo lắm, vừa qua khỏi Trung thu không bao lâu, bấy giờ đã sắp đến tiết Sương giáng[2] rồi.

[2] Sương giáng: là một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu vào khoảng ngày 23-24 tháng 10 Dương lịch, khi Mặt trời ở kinh độ 210.

Nhắc đến những ngày lễ tiết này, Diệp Luân chợt nhớ đến một câu chuyện cười từ rất lâu về trước.

Kể rằng một hôm nọ, một nhân vật chính nhìn thấy mấy người nước ngoài chỉ vào tấm lịch, giới thiệu với đồng hương bên cạnh mình bằng tiếng phổ thông: “Đây là ngày lễ đặc biệt của người Trung Quốc, để kỷ niệm một chiến sĩ quân giải phóng tên Lôi Phong.”

Đồng hương cực kỳ khâm phục, gật đầu lia lịa bảo đúng đúng.

Chờ khi hai người nước ngoài đó đi rồi, nhân vật chính mới hiếu kỳ bước đến xem. Tìm nửa ngày mà vẫn chẳng thấy chữ “Lôi Phong” đâu, chỉ phát hiện hai chữ in đỏ: Sương giáng.

Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà đi nghĩ chuyện này, cả bản thân Diệp Luân cũng thấy buồn cười.

Cậu sờ đầu, vẫn quyết định ngồi dậy, xỏ dép vào nhẹ chân đi ra ban công.

Độ cao của lan can vừa đủ, cậu chống khuỷu tay lên trên, hạ eo xuống, hai vai cũng thả lỏng khiến tấm lưng mềm mại dẻo dai kéo thành một đường vừa thẳng vừa uyển chuyển.

Đêm tĩnh lặng, chàng thiếu niên tự tìm vui ngẩng đầu ngắm trời.

Ngắm vầng trăng khuyết sáng vằng vặc, ngắm núi non nơi phương xa như biển rộng, biển và trời tiếp giáp nhau thành một bức tranh trải dài vô tận.

Gió đêm tựa như đã ngưng tụ thành mây, chẳng còn chút gợn sóng nào, ngay cả mái tóc đen mềm mại nhất cũng ngoan ngoãn rũ xuống, chỉ có phần đuôi là vểnh lên một cách tinh nghịch, hóa thành chiếc đuôi nhỏ của một bé yêu tinh quyến rũ.

Từng chi tiết đều quá hài hòa, chỉ thiếu mỗi điếu thuốc để thắp lên thôi, phối hợp với hàng mi dài đẹp, đôi mắt bí ẩn, thế thì sẽ miêu tả ra một phong thái yêu kiều.

Đẹp đấy, nhưng không phải Diệp Luân.

Lẽ ra cậu phải là mảnh ngọc sạch sẽ trong suốt, trông lạnh lẽo thật nhưng khi chạm vào mới biết cực kỳ ấm áp.

Ánh trăng hắt lên người cậu tựa như sợi lông vũ của loài chim sơn ca, chỉ để lại một vầng sáng màu bạc tỏa sáng giữa đêm đen.

Mười mấy phút sau, gió nổi lên.

Lá cây ngân vang những tiếng “xào xạc” do ma sát vào nhau, gió ngày một mạnh hơn; sấm sét xé toạc bầy trời, mây đen trên đầu vang lên tiếng đì đùng.

Ngay sau đó, cơn mưa to ấp ủ đã lâu bắt đầu rơi.

Diệp Luân tránh dưới mái hiên đón một cơn gió lạnh, gió thổi đến mức da gà nổi toàn thân mới xoay người về phòng. Vừa quay đầu đã thấy trên chiếc giường bên trái, không biết Kình Phong đã ngồi dậy từ bao giờ, đang mở trừng đôi mắt sáng quắc nhìn sang đây.

Thấy vẻ mặt lạnh nhạt vô cảm của anh, không biết do bị cậu làm ồn tỉnh giấc hay bị tiếng sấm làm tỉnh giấc.

Nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí trở nên hơi gượng gạo.

Diệp Luân không thể xem như chưa nhìn thấy gì, nếu cậu về giường của Chu Dật thì chắc chắn phải đi ngang qua mặt Kình Phong. Nhưng trong tình huống bây giờ, phải nói gì mới được đây? Cậu cũng đi tiểu đêm à? Không được không được, nghe ngu ngốc quá, cậu hỏi không ra được…

Hai người đã ngây ngốc rồi, cuối cùng vẫn là Kình Phong lên tiếng trước: “Ngủ không được?”

Diệp Luân ngại nói thật, chỉ đành trả lời lấy lệ: “Tàm tạm, hơi lạ giường.”

“Ừ.” Kình Phong gật đầu không đáp lại, sau đó nhìn cậu thêm một lúc, thấp giọng nói câu lạnh nhạt rằng “ngủ ngon”, sau đó xoay lưng ngả người ngủ tiếp.

Diệp Luân không rõ anh đang chơi trò gì, bèn nhún vai khẽ đáp lại một câu “ngủ ngon”, rồi cũng về giường ngủ.

Nửa đêm về sau, cuối cùng Chu Dật cũng yên ổn một chút, chuyển sang ôm cánh tay cậu như bé chó vậy, đầu hai người sát bên nhau như anh em song sinh, ngủ cực kỳ ngon.

Nhưng Kình Phong ở giường đối diện lại trằn trọc suốt đêm.

Anh không rõ suy nghĩ muốn đột nhiên xông ra ban công ôm Diệp Luân từ sau lưng, sau đó mặc sức cắn hôn bờ vai lõa lồ của cậu, rốt cuộc là suy nghĩ chủ quan của mình hay chỉ như một giấc mộng hoang đường không có thực.