Sáng hôm sau là một ngày nắng tuyệt đẹp. Thời tiết ảnh hưởng tâm trạng, đó luôn là một chân lí đúng đắn. Mới sáng sớm, nó mang trong mình tràn đầy năng lượng đi đến bệnh viện với bó hoa oải hương trên tay, có lẽ một phần lí do đó là khi đến chăm sóc anh ngày hôm qua, bác sĩ nói tình hình tiến triển hơn rất nhiều. Điều đó cũng có nghĩa thời gian anh tỉnh lại sẽ được rút ngắn đi, tuy nhiên trong sự vui mừng lại ẩn chứa một chút bối rối, nó không biết khi anh tỉnh dậy sẽ phải nói câu gì đầu tiên.
Vừa bước ra khỏi thang máy nó đã bắt gặp Alex đi ra từ phòng bệnh của anh. Kể từ hôm xảy ra tai nạn đến giờ ngoài nó ra chỉ có riêng Alex là người luôn ở lại chăm sóc anh. Nói đúng hơn thời gian Alex đến đây còn lâu hơn so với nó, đa số là Alex “mời” nó về với lí do sợ nó có gầy đi hay xuống sắc gì gì đó thì anh ta sẽ gặp nạn.
“ Alex sớm vậy sao?” – Nó bước nhanh đến chỗ Alex
Alex đang đăm đăm nhìn vào điện thoại, nghe giọng nó liền ngẩng đầu lên rồi cười đáp lại “ Đương nhiên rồi, đó là nghĩa vụ của tôi”
Nó tỏ vẻ không hài lòng “ Vậy ý anh là đó không phải nghĩa vụ của tôi sao?”
Alex vội xua tay “ Tôi nào có ý đó. Chỉ là tôi nói rồi, cô mà cứ muốn ở lại chăm sóc giám đốc suốt cả ngày như vậy……”
Chưa kịp nói hết câu nó đã thực hiện nghĩa vụ điền vào chỗ chấm “ Thì anh ta sẽ không tha cho tôi” Câu này Alex luôn nói đi nói lại với nó không dưới mười lần, nó thuộc lòng từ lâu rồi.
Alex bỏ hai tay vào túi quần cười nhẹ nhìn nó “ Tôi mừng vì cô nhớ nó”
Nó nở nụ cười xinh đẹp rồi nói “ Được rồi, để tôi vào xem anh ấy thế nào”
“ Được, vậy tôi không làm phiền hai người” – Alex gật đầu cười với nó, sau đó cũng sải bước rời đi, khuôn mặt tươi cười ngay lập tức biến mất thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng thường ngày ngón tay thao tác nhanh trên điện thoại nhắn tin cho ai đó.
Đẩy cửa bước vào, vẫn là anh với bộ quần áo bệnh nhân mắt nhắm nghiền không chút động tĩnh nằm trên gường, chỉ là gương mặt đã phần nào trở nên có sức sống.
Cắm hoa vào bình rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh anh. Tiếp tục công việc độc thoại của mình “ Này đã ba ngày rồi đó, anh còn không mau tỉnh dậy…. Lúc nào cũng nói em là con heo lười chỉ biết ngủ với ngủ, giờ anh nhìn lại mình đi kìa còn tệ hơn cả em rồi. Đồ đáng ghét, anh định cứ như thế này mãi để người khác phải lo lắng cho mình như vậy sao? Nếu anh thực sự nghĩ như vậy thì em nói cho anh biết, anh hoàn toàn sai lầm, ngày trong ngày hôm nay nếu không mau tỉnh lại.. đến lúc đó đừng có hối hận. Cùng lắm là để anh lục tung thành phố này lên một lần nữa thôi….. Em chỉ nói đến đây thôi, anh có tin không thì tùy”
Anh vẫn vậy, không hề có chút phản ứng.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thoáng cái đã là buổi chiều, nó từ phòng bệnh của anh bước ra vốn định ra ngoài mua một chút trái cây. Đang sải bước đều đến thang máy thì đột nhiên từ đằng sau vang lên giọng nói “ Linh Shin phải không?”
Giọng nói này nghe sao mà quen quá, nó hơi nhíu mày thắc mắc rồi từ từ xoay người lại, lập tức hai mắt liền mở to, không giấu nổi vẻ bất ngờ kêu lên “ Lớp trưởng!!!”
Hải Đăng gật đầu cười nhẹ nhàng “ Chính là tôi đây, lớp trưởng đẹp trai của cậu đây”
Nó cười tươi rồi đưa con mắt dò xét nhìn Hải Đăng từ trên xuống dưới, không giấu nổi sự tò mò khi thấy cậu ta khoác trên mình chiếc áo blue của bác sĩ “ Cậu… Sao cậu lại?”
“ Rất ngạc nhiên phải không? Xin trịnh trọng thông báo với cậu, tôi đang làm thực tập tại bệnh viện này” – Hải Đăng kiêu hãnh tuyên bố
Nó tròn xoe mắt nhìn cậu bạn trước mặt “ Oa ngầu thật nha….” Hải Đăng vốn có học lực vô cùng tốt, học cùng cậu ta ba năm nên nó cùng đồng bọn cũng học thuộc lòng thành tích của cậu ta. Ngay từ cuối năm lớp 10 đã tự mình hoàn thành xong hết cả chương trình của lớp 11 rồi cứ thế theo quy luật, cuối năm lớp 11 lại hoàn thành hết xong chương trình lớp 12. Điểm thi các môn học của cậu ta cả trong thi cử lẫn kiểm tra đều cao chót vót, đều đạt điểm gần tuyệt đối. Chỉ có duy nhất lần kiểm tra môn Văn thì phải, cậu ta chỉ được 7 điểm, nên tâm trạng có lẽ cũng bị ảnh hưởng, thành ra cả buổi hôm đó gần như không còn sức sống, đi đâu làm gì cũng vác cái bộ mặt như đưa đám. Nhớ lần đó, cả lớp vô cùng lo lắng cho cậu, cứ người này người nọ truyền tai nhau bảo “ Có phải tên lớp trưởng này lần đầu bị điểm khá mà hóa tự kỷ rồi không?” Sau đó lại tự truyền tai nhau trả lời rằng “ Kệ đi. Bệnh của nhưng đứa học giỏi, đừng nên xen vào”. Học giỏi xuất chúng nên ai cũng tò mò về ước mơ sau này của cậu ta, bao gồm cả cô giáo chủ nhiệm cùng các thầy cô giáo bộ môn. Ai cũng nghĩ, chắc hẳn nghề nghiệp sau này của cậu ta sẽ là giáo sư, luật sư, CEO v.v… Nhưng kết quả lại khiến mọi người á khẩu khi cậu chia sẻ một câu ngắn gọn “ Mơ ước sau này của mình là trở thành một họa sĩ”. Tại sao lại là họa sĩ? Đến tận bây giờ đó vẫn là câu hỏi thắc mắc của tất cả mọi người. Nhưng đối với nó câu hỏi đã thay đổi rồi “ Tại sao lại là bác sĩ… Rõ ràng hồi đó, trước cả lớp cậu nói rằng sau này tốt nghiệp xong cậu muốn…..”
Chưa kịp dứt lời, Hải Đăng đã thở dài lên tiếng “ Tìm chỗ nào đó nói chuyện rồi tôi kể cho cậu nghe” Sau đó kéo tay nó rời đi mà không để ý đang có ánh mắt chết chóc đang nhắm vào mình từ phía sau.
Hai người cùng ngồi xuống chiếc ghế băng trắng bằng gỗ đằng sau sân cỏ bệnh viện để nói tiếp câu chuyện đang dang dở. Sau một hồi nghe Hải Đăng kể lể, nó gật gù lên tiếng “ Ồ.. Thì ra là vậy. Nhưng có vấn đề gì không khi họa sĩ mới là ước mơ thực sự mà cậu theo đuổi? Chẳng lẽ chỉ vì gia đình muốn cậu theo ngành này mà cậu sẵn sàng từ bỏ. Cậu không tiếc nuối sao?”
Dù sao thì nghề nghiệp mơ ước của mình làm sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được, lẽ nào lại không có chút buồn bã hay lưu luyến đi.
Hải Đăng thở dài ngẩng đầu lên nhìn trời “ Làm sao mà không tiếc nuối được cơ chứ? Tôi vô cùng tiếc nuối là đằng khác… Tôi có niềm đam mê mãnh liệt về hội họa”
“ Vậy tại sao cậu không nói lên tâm sự của mình cho gia đình hiểu mà chỉ biết gật đầu đồng ý khi họ đề nghị…. Đó là điều cậu thích cơ mà” – Nó thắc mắc hỏi cậu, bản thân là người ngoài cuộc nhưng khi biết cậu ta vì gia đình mong muốn mình trở thành bác sĩ mà từ bỏ niềm đam mê, không hiểu sao nó có cảm giác rất khó chịu, cảm giác bất bình thay cho cậu ấy mặc dù mình không có quyền. Nếu đổi lại là nó, với bản tính ương bướng không chịu bị khuất phục của mình, có thể nó sẽ cãi vã với ba mẹ đến nong trời lở đất!!!
Đáp lại câu hỏi của nó, Hải Đăng chỉ cười nhẹ “ Nhưng tôi không muốn ba mẹ thất vọng. Tôi có thể hiểu cảm giác của họ khi sự mong mỏi của mình bị từ chối…. Hơn nữa để đạt được những thành tích khi còn ở trường học chính là nhờ những lời động viên khích lệ của ba mẹ”
Nó nghe xong cũng gật gù đồng tình sau đó nhẹ nhàng nói “ Tôi cảm thấy cậu thật hạnh phúc lớp trưởng ạ”
“ Hạnh phúc gì cơ?” – Hải Đăng thắc mắc nhìn nó
Nó cười cười giải thích “ Đơn giản là vì cậu còn có ước mơ và cậu cố gắng để đạt được nó.. Chứ còn tôi, đến tận bây giờ vẫn còn chưa biết mình thích gì, muốn làm gì… Thật đáng thất vọng phải không?” Ngay cả nó còn muốn cười vào mặt mình chứ chưa nói gì đến những người khác.
Hải Đăng bật cười thoải mái rồi xoa xoa đầu nó “ Tôi nói cậu nghe này Linh Shin… Thật ra không hẳn là cứ tìm cho mình được một ước mơ rồi đạt được nó là sẽ hạnh phúc…. Bởi có những ước mơ được hình thành tự sự ấp ủ hoặc có thể là do nhất thời hay buộc phải làm vậy…” Thấy nó bày ra bộ mặt như lúc học hóa ( bộ mặt không hiểu cái gì), Hải Đăng tự cười mình một tiếng, suýt chút nữa quên mất thể loại triết lí gì gì đó sinh ra vốn không dành cho nó. Rồi phun ra một câu không biết là khen ngợi hay vùi dập nhau “ Mà nói tóm lại là cứ suốt ngày ăn, ngủ rồi đi chơi như cậu là hạnh phúc rồi”
“ Này… Cậu nói vậy là đang chê tôi đúng không?” – Nó phồng má lên tức giận
“ Mình đâu dám, ai mà chả biết Linh Shin lớp ta luôn nói không với nhược điểm” – Để nói ra được câu này, Đăng đã phải thầm nôn ọe trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Nó hừ lạnh một tiếng rồi bỏ qua.
“ Mà nãy giờ chưa kịp hỏi, sao cậu lại ở đây? Cậu làm sao à?” – Hải Đăng chợt hỏi
Nó cười trừ “ À… Thật ra tôi đến thăm người thân mà thôi”
Hải Đăng gật gù “ Thì ra là vậy. Mà người thân của cậu nằm ở phòng nào vậy? Có thể sẽ là người tôi phụ trách thì sao?” Có thể lắm chứ, bởi mới hôm qua cậu nhận được đề nghị phải đến chăm sóc một bệnh nhân rất đặc biệt vào ngày mai, với lí do cũng rất đặc biệt…. Khiến cậu ta vô cùng tò mò muốn biết người này là ai.
“ Dẹp đi, đâu ra có chuyện trùng hợp như thế… Logic hài hước vừa vừa thôi chứ” – Nó khoát tay phũ phàng nói
“ Ừ cậu nói cũng đúng… Chắc tại xem phim nhiều quá ấy mà” – Hải Đăng gãi gãi đầu
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau một hồi nói chuyện, Hải Đăng cũng xin phép rời đi để tiếp tục công việc, nó gật đầu cười tạm biệt rồi trở lại với nhiệm vụ của mình.
Trên tay xách một giỏ trái cây, nó nhanh chóng bước vào phòng đặc biệt. Khi mới bước vào, nó mới chỉ liếc qua anh một cái rồi đặt trái cây xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường, đến khi ngồi xuống bên giường quan sát anh một hồi nó chợt phát hiện ra điều rất không bình thường. Ngày hôm nay cộng với ngày đầu tiên nó đến thăm anh đều có điều gì đó rất lạ, những nghi vấn trong đầu nó không ngừng tăng thêm. Nó nhíu mày nhìn con người đang nằm trên giường kia. Nếu những điều trong đầu nó đang nghĩ là thật thì…… Nhưng dù sao nó mong đó chỉ là những suy nghĩ không đâu của mình, mong điều đó sẽ không trở thành hiện thực.