Đứng trước cổng nhìn ngắm ngôi nhà quen thuộc nó mỉm cười thật nhẹ, bỏ qua những suy nghĩ lăn tăn trong đầu khi còn ở trên xe buýt. Đưa ngón tay lên nhập mật mã rồi mở cổng bước vào.
- Dạ con chào chú, chào dì, chào các chị - Đi đến đâu nó lại cười tươi chào hỏi mọi người đến đấy
- Chào con/ chào em. Nghe mọi người đáp lại mình nó lại cười híp mắt, thực sự nó thích như vậy rất gần gũi.
- Anh Tuấn đang ở trong hả dì? -Nó quay sang nhìn dì Năm
-Ừ, thằng bé chờ con lâu rồi đấy. Không biết có chuyện gì mà cứ đi đi lại lại suốt
- Để con lên xem anh ấy thế nào
Chạy lon ton vào trong nhà, ngó nghiêng khắp nhưng không thấy bóng dáng anh đâu, nó thở dài rồi từ từ đi lên phòng.
Cạch đẩy nhẹ chiếc cửa, nó nhẹ nhàng bước vào. Đập vào mắt nó là bóng dáng anh đang ngồi trên giường, chăm chú nhìn vào một xấp giấy đủ các màu. Biểu cảm khuôn mặt thì biến hóa liên tục.
"Đó, cái đó nhìn quen quá. Thôi xong rồi, tập thư tình của mình, phải làm sao giờ cũng tại mình ngốc quá mà sao lại đem luôn cả thứ này đến đây chứ. Ngốc quá trời ơi". Nó nhăn nhó mặt mày đưa tay lên vỗ vỗ vào trán khóc không ra nước mắt. Chuyển tầm mắt sang nó, anh dành tặng nó một nụ cười hơi nguy hiểm.
- Vợ, lại đây - Khoát khoát tay về phía nó
-Anh...anh cần gì ở em - Nó nói với giọng cố tỏ ra mạnh mẽ, vẫn đứng chôn chân tại chỗ
- Đã vậy để anh đến bế em lại đây cũng được - Anh thở dài
- Ấy không, em tự đi là được rồi - Lấy hết can đảm đi chầm chậm đến ngồi cạnh anh
- Ngày sinh của mấy thứ này là bao giờ thế? - Anh vừa nói vừa vuốt tóc nó, mặt không cảm xúc
- Cái..cái này từ hồi em 16 tuổi - Chỉ cái màu hồng - Hai cái này là lúc đầu năm em 17 tuổi - chỉ cái màu xanh lá cây và vàng - Còn lại là cuối năm em 17 tuổi - Chỉ xấp còn lại
- Xem ra những anh chàng viết thư bày tỏ này chắc hẳn là đội tuyển văn quốc gia - Anh nhìn nó cười
Nó nhìn anh không nói
- Vợ anh tội lớn nhỉ, cướp trái tim của bao nhiêu người rồi - Anh véo má nó
- Ai bảo vợ anh đáng yêu quá mà - Nó cười híp mắt
- Xem ra phải chông chừng em cần thận rồi - Anh áp sát mặt mình vào mặt nó
- Em có đi đâu đâu nào - Nó nhìn anh ngây thơ
"Chụt chụt" anh hôn nhẹ lên hai bên má phúng phính của nó
- Em đó nhớ kĩ, chỉ được đi lại trong trái tim anh có biết không. Nếu không coi anh xử em ra sao - Anh nhìn nó nghiêm túc nói
- Dạ biết rồi ạ
- Ngoan, để anh bế xuống dùng cơm nào - Xoa đầu nó rồi đứng dậy nhìn nó
- Thôi, em tự đi được
- Nhưng anh cứ muốn bế thì làm thế nào. Hả - Vừa nói anh lại khom người xuống nhìn nó rồi nhanh tay bế ngang người nó
- Thả em raaaaaaaaaaaaaaaaaa - Nó la hét giãy giụa nhưng vẫn không có tác dụng gì
Trong bữa ăn
- Con mời dì, anh dùng cơm
-Con mời dì, mời vợ dùng cơm
- Được rồi, hai đứa ăn ngon miệng nhé
- Linh dạo này học thế nào rồi con - Dì Năm nhìn nó
- Dạ tốt ạ. Thời gian này con quyết tâm vượt qua kì thi này dì ạ - Nó đang ăn thì khựng lại
- Vậy là tốt, cố lên con nhé. Tiện đây dì cũng có việc muốn nói, cuối tuần dì có việc phải về quê nên không ở đây cùng hai đứa một thời gian được. Vậy nên Tuấn, con chăm sóc vợ con tốt nhé, con bé sắp thi rồi - Dì Năm nói
- Dạ con cũng đang định nói với mọi người, cuối tuần này con phải đi công tác bên Pháp khoảng 3 tuần để kí hợp đồng về sản phẩm mới. Vậy nên sẽ không ở nhà được trong thời gian này. Nhưng dì đã nói vậy thì để con sắp xếp lại lịch trình ạ - Anh nói
- Vậy sao được, việc công ti sao lại có thể để lỡ được. Thôi để dì ở lại
- Không sao mà dì, con sẽ ở lại cùng Linh
- Thưa dì, thưa anh. Con có ý kiến - Nó nhìn hai người thay nhau nhận việc ở lại, đành ngừng việc ăn lại giơ tay phát biểu
- Con/ em nói đi - Hai người đồng thanh
- Dì và anh cứ đi đi ạ, con lớn rồi mà ở nhà một mình là chuyện thường thôi. Dì nhớ không, đợt vừa rồi ba mẹ con đi công tác mất một tháng, lúc đó dì cũng phải về quê một thời gian dài đến vừa rồi về đây. Lúc đó con ở nhà một mình suốt mà có sao đâu. Còn việc học thì mọi người không cần lo, con đã quyết tâm như vậy thì chắc chắn không làm mọi người thất vọng - Nó nhìn cả hai người nói
- Vợ - Anh nhìn nó ngây ngô
- Không cần lo cho em, em lớp 12 rồi đấy. Hai người có việc thì cứ làm đi rồi khi nào về thì chỉ cần bù cho bé Linh là được rồi - Nó cười tươi
- Vậy được rồi, nghe con nói vậy dì cũng yên tâm hơn
- Vợ ngoan, vậy để bao giờ về anh đền bù, chịu không? - Anh nhéo má nó
- Dạ được - Nó cười híp mắt