CHƯƠNG 2: VỀ NƯỚC

"Chỉ còn năm phút nữa là chuyến bay số 27092000 hạ cánh, quý khách vui lòng kiểm tra hành lí."

Một thân ảnh cao lớn xuất hiện thản nhiên giữa cửa sân bay. Mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, quần bò, áo măng-tô ôm trọn cơ bắp rắn chắc của anh.

Bỏ cái kính ra, một tiếng gọi từ đâu đó vọng tới:

"Cao Minh!!!"

Tiếng giày cao gót vang lên hòa lẫn với cái đông đúc nơi sân bay. Trước mặt, một thân hình nhỏ nhắn chạy tới, dường như cô gái ấy đang rất vui, cũng khá vội vàng nữa.

"Cậu về rồi à? Sao không nói cho mình biết? May có bác trai gọi điện."

"Vậy à? Tôi muốn đem lại sự bất ngờ, vậy mà mọi người lại biết trước." Cao Minh có chút thất vọng, khuôn mặt anh trầm xuống, nhưng rất nhanh thôi, nó đã trở về trạng thái ban đầu.

Lưu Anh Nhã là bạn thân hồi đại học của Cao Minh, cũng chính là con nuôi nhà họ Cao. Quan hệ giữa hai người khá tốt, Cao Minh đi biền biệt mấy năm trời, cô ấy đã thay anh chăm sóc ông bà Cao. Bây giờ nhớ lại, anh đã nợ cô gái này một khoản lớn rồi!

"Lần trước cậu đi đột ngột, lần này cũng muốn trở về đột ngột sao?"

Cao Minh khẽ cười, không nói gì, lặng lẽ kéo chiếc vali đi. Hai người mau chóng rời khỏi sân bay.

________________

Tại biệt thự nhà họ Cao.

Mở cửa phòng khách, ông bà Cao đã ngồi sẵn ngay đó, Cao Minh nhanh chóng bước tới, ngồi xuống rồi bình tĩnh nói:

"Bố, mẹ, con mới về!"

Mẹ của anh – Trịnh Như Ngọc lớn tiếng quát tháo: "Con còn dám quay về sao? Ta tưởng con chết luôn ở bên đó rồi chứ."

"Về là tốt rồi, mau đi ăn cơm đi con." - Cao Tuấn Kiệt chỉ liếc anh một cái rồi lại chăm chăm nhìn vào tờ báo trước mặt, dường như ông không quan tâm đến bất cứ điều gì. Cũng phải thôi, đàn ông thường không để ý tới những việc vụn vặt.

"Vâng!"Cao Minh cúi đầu, anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng bước đi.

Nặng nề mang đống hành lí lên phòng, cửa vừa mở ra, anh đã trông thấy Cao Mạng – thằng nhóc em trai anh, đang học tại một trường Y gần trung tâm thành phố.

"Anh, anh lại về à?"

"Thằng kia, anh rất lâu rồi mới trở về, nói năng cho tử tế vào? Mau đổi "lại" thành "mới" cho anh."

"Mới có ba năm mà anh đã trở về à?"

"Mày!"

Còn biết nói gì được đây? Cao Minh chỉ "hừ" một tiếng rồi quay đi làm việc của mình. Cao Mạng đứng một bên cười khúc khích, chắc hắn ta đang nghĩ tới một việc khoái trá nào đó đây.

_________________

"Bố, mẹ, từ tuần sau con sẽ đi làm."

"Con muốn làm ở đâu?" – bà Cao đang nhâm nhi chén trà tối, nghe thấy yêu cầu của anh liền ngừng lại.

"Từ giờ, con sẽ ở lại đây, ở lại thành phố Thiên Thành này."

"Làm cho tốt, đừng chểnh mảng." – ông Cao cũng ủng hộ anh.

"Vâng! Con đi ngủ trước!".

Vậy là mọi chuyện đã xong. Cao Minh trở lại phòng ngủ, anh cần tính toán một vài thứ cho con đường phát triển của mình.

Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại hai tiếng trò chuyện:

"Ông nói xem, thằng con này, năm năm qua không biết nó làm gì chứ, cứ đi đi về về..."

"Bà này, con nó cũng hai mươi bảy tuổi rồi, để nó tự quyết định việc của mình chứ."

"Hai mươi bảy, hai mươi bảy tuổi gì mà chưa có gia đình ổn định, bất quá mình phải kiếm bạn gái cho nó, rồi vài năm nữa..."

________________

Tại một phố bán sỉ, Mục Nhất Dương đang loay hoay về một món đồ cổ mà cậu mới "đào" được.

"Món này bán cũng được mấy triệu!"

"Thật sao?". Vị đại thẩm béo ngạc nhiên không ngừng, mụ ta nhìn chăm chăm vào chiếc bát màu xanh với hoa văn hình con hổ trước mắt.

"Đương nhiên rồi! Tôi là thầy bói, tiên đoán như thần, sao lại phải nói dối làm chi? Mấy cái bát này, sư phụ tôi chôn kĩ 20 năm, tôi lén...à quên, tôi "xin phép" ông ấy đào lên đó. Trị giá của nó mấy chục triệu, tôi tu tâm tích đức, bán cho thím mấy trăm tệ, thím còn cằn nhằn cái gì?" - Mục Nhất Dương luyến thắng, nói cứ như sợ bị nói mất phần.

Quả nhiên, thím béo ấy nhẹ dạ cả tin: "Vậy bán cho tôi hết đống này đi."

"OK lady!". Mục Nhất Dương cười thầm trong long, vậy là vụ này lời to rồi, chắc chắn mọi người sẽ phải ngưỡng mộ ta nhất.

________________

Vị đại thẩm to béo về đến nhà, nơi thím ấy sống là một căn nhà nhỏ trong ngõ, một bà lão tóc bạc phơ đang đứng quét sân. Thím kia nhìn thấy vậy liền mừng rỡ khoe khoang:

"Mẹ à, hôm nay nhà ta trúng số rồi, mua được mấy cái bát cổ, sau này giàu to..."

Bà lão ngơ ngác một hồi, ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "bát, bát...à" nói rồi mang ra một chiếc bát khác: "Hôm nay ta cũng mua một cái bát đựng cơm chó, giá 2 ngàn."

Cứ nhìn mà xem! Hai chiếc bát - giống y hệt nhau, từ màu sắc, kiểu dáng cho đến....nhãn hiệu và năm sản xuất. Hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn xuống hai chiếc bát...

Một tiếng thét vang trời:

"Thằng chó, đừng để tao bắt được mày, khốn khiếp..."

________________

"Lần này con muốn đi xa vậy hả?" Huỳnh Đức Duẩn - sư phụ Mục Nhất Dương bất ngờ, nhìn chằm chằm vào cậu.

"Vâng ạ, con sẽ đi tìm "nó" cho người!" Thực ra Mục Nhất Dương muốn trốn tới đâu đó, lại lấy cớ là đi tìm tín vật cho sư phụ.

"Con đi rồi, ta với tiểu Huyền (sư muội Mục Nhất Dương) biết làm thế nào?"

"Con sẽ trở về mà, sư phụ yên tâm." Trong thâm tâm cậu nghĩ "Sư phụ à! Nếu con không đi ngay bây giờ, ngày mai người hãy tới lượm xác con nhé!"

Cân nhắc một hồi, Huỳnh Đức Duẩn coi như có thể chấp nhận được lí do đi tìm "tín vật", liền cho phép cậu đi. Hơn nữa, đây cũng đâu phải lần đầu Mục Nhất Dương xuất môn, sao lại phải lo lắng chứ?

"Mà con định đi đâu?"

"Con sẽ tới Thiên Thành."