*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quốc gia khôi phục an bình lần nữa, báo cáo xin kết hôn lúc trước của Mạc Vấn là do Đại tá xử lý, bây giờ Mạc Vấn thành Đại tá, tất nhiên không thể tự phê chuẩn cho chính mình.

Sau khi các vị tướng quân bên trên thấy báo cáo xin kết hôn của Mạc Vấn đều không có lập tức đồng ý, mà dứt khoác đá quả bóng cao su này cho thủ lĩnh. Đều là người một nhà, có muốn kết hôn hay không cũng tự mình xem mà làm đi.

Sau đó trong một sáng sớm nào đó, Vick vừa vào văn phòng đã nhìn thấy báo cáo xin kết hôn trên bàn làm việc, ông nhíu mày một cái, quay đầu hỏi thư ký: “Là ai đưa báo cáo xin kết hôn đến chỗ tôi?”

Mỗi ngày ngồi trên vị trí thủ lĩnh đều có vô số chuyện quan trọng chờ xử lý, nếu như chỉ một báo cáo xin kết hôn nhỏ nhỏ cũng muốn thủ lĩnh phê chuẩn, vị thủ lĩnh kia có thể tranh thủ xin nghỉ hưu sớm được rồi đó.

Văn kiện rõ ràng quan quân có thể phê chuẩn lại xuất hiện trên bàn thủ lĩnh, đây tuyệt đối là thất trách của thư ký.

Từ trước đến nay thư ký này chưa bao giờ sai lầm trong công việc, cho nên dù thấy khó chịu Vick cũng không lộ ra ngoài, chỉ ra hiệu thư ký rời khỏi rồi mới bắt đầu làm việc.

Ông vừa định chuyển phần văn kiện đến đột ngột này qua một bên, bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy tên con trai của mình.

Lẽ nào là nhìn lầm? Vick liếc mắt nhìn lại nội dung bên trên, nhất thời cảm thấy bản thân phạm chứng lúng túng. Là ông trách oan thư ký, đoán chừng Tướng quân trong quân vừa thấy Mạc Vấn xin phép nên trực tiếp vứt lại chỗ ông. Vick 囧 mặt, phê chuẩn.

Sau khi báo cáo được phê chuẩn cần thương lượng thời gian cụ thể. Bình thường người trẻ tuổi sẽ không quan tâm chuyện như vậy, đều do trưởng bối một mình ôm lấy mọi việc, nhưng Warner rất nóng lòng, cộng thêm Yvette là một mẹ rất hiểu con trai mình, cho nên sau khi cố ý thương lượng với con trai mình một lúc, hai người đã nhanh chóng quyết định xong thời gian.

Ngày hai người kết hôn, số người đến dự còn nhiều hơn lúc đính hôn. Mạc Vấn nghĩ tốc độ của mình và Warner đã nhanh không ngờ người càng nhanh hơn lại là Pohl, người ta đến con cũng sắp sinh ra rồi.

Amber vẫn mặt nặng mày nhẹ với Edward như cũ, trong lúc cậu ta ở trong quân, hai người này cũng đã đăng ký kết hôn, hơn nữa thời cuộc lúc đó còn đang rất căng thẳng, căn bản không thể phê chuẩn cho về nhà, cho nên dù cậu ta muốn gậy đánh uyên ương cũng không được.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Pohl nhẹ giọng nói với Mạc Vấn: “Cậu và Warner chuẩn bị sinh con sao? Tớ cho cậu biết, cục cưng thật sự rất đáng yêu, mỗi ngày tớ đều muốn đến nhìn bé.”

Đây là giục có con cùng lúc đến từ bạn bè thân thuộc trong truyền thuyết sao? Mạc Vấn dở khóc dở cười nhìn Pohl, nhún vai: “Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi và Warner có thời gian nuôi nấng con cái sao?”

Câu này là lời thật, hai người đều là sĩ quan cấp giáo, vẫn chưa có quyền lợi được về nhà mỗi ngày, chờ lên trên nữa thì mới có khả năng có thời gian nuôi nấng con cái.

Dù sao nuôi con không phải nuôi thú cưng, cho ăn cho uống xong là có thể đi làm việc.

Nhà Pohl nghe vậy định nói gì thêm, Edward đã tìm đến mang cậu ta đi, hiện tại đôi chồng chồng này đã xưng bá cả hệ viễn cổ, thành chồng chồng học há danh xứng với thực.

Thời gian trước hay sau khi Mạc Vấn kết hôn không có khác biệt gì lớn, khác nhau có lẽ là hai người càng thêm danh chính ngôn thuận ở cùng nhau, mà trong quân bọn họ cũng được phân vào một phòng ký túc xá rộng rãi và to lớn hơn trước.

Do trở thành Đại tá, Mạc Vấn đã cùng cấp với Đại tá trước kia, cũng khiến hai người có thêm không ít cơ hội giao lưu. Đại tá Dulcie có sở thích sưu tầm văn vật, sau khi ngẫu nhiên nhớ đến học hệ của Mạc Vấn, lập tức mỗi ngày đều mang đồ trong phòng đến cho Mạc Vấn xem xét.

Ví dụ như máy thu thanh hay hộp mắt kính gì đó, thậm chí còn có bộ định tuyến (router)*, lúc Đại tá mang tới còn chỉ vào bộ định tuyến nói đây là máy thu hình.

(*Bộ định tuyến (Router) là một thiết bị mạng máy tính được thiết kế đặc biệt để đảm đương được vai trò xử lý truyền tải thông tin trên mạng_mọi người biết cục phát wifi chứ, hãy hình dung như thế

              Bộ định tuyến 1 anten                                              bộ định tuyến 3 anten)

Mạc Vấn nhìn một anten lẻ loi trên bộ định tuyến, lại phát hiện hàng chữ cái còn chưa bị cọ mờ bên dưới, ngờ ngợ có thể nhìn thấy chữ WPS, Wan* gì, đây quả thật là bộ định tuyến không thể nghi ngờ, mặc dù là loại thời kỳ đầu.

(*Giao tiếp WAN (hay còn gọi cổng serial): đảm bảo cho các kết nối diện rộng thông qua các phương thức truyền thông khác nhau như leased-line, Frame Relay, X.25, ISDN, ATM, xDSL… _theo tinsp211

Có thể xem chi tiết cấu tạo tại đây)

“Mạc Vấn, người anh em, có phải cậu nhận sai rồi không?” Dulcie còn có chút không tin: “Trên sách văn vật, hình ảnh bộ định tuyến rõ ràng có ba anten.”

Lẽ nào bộ định tuyến không thể đổi mới nâng cấp? Lúc đầu TV còn là trắng đen đấy, sau này mới cải tiến sáng tạo ra TV tinh thể lỏng.

Mạc Vấn kiên nhẫn giải thích cho Dulcie, tri thức đổ cổ của ông đều do tự học, trên sách vở nói thế nào ông liền rập khuôn thế ấy, sau khi nghe thấy Mạc vấn nói có lý có chứng như thế, lập tức chịu phục, trong lòng cũng nghĩ, không hổ là hộ chuyên nghiệp.

“Còn máy thu thanh này là giả.” Mạc Vấn kết luận lần nữa: “Tuy rằng người phỏng chế máy thu thanh này có tay nghề rất cao, nhìn bề ngoài vô cùng tương tự, nhưng y lại quên một manh mối quan trọng.”

Mạc Vấn chỉ vào nút play, nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Dulcie nói: “Tầm năm 2004, máy thu thanh đã từ từ bị đào thải, lúc đó nút ấn xuống ghi âm của tất cả máy thu thanh, nút play cũng chính là nút truyền phát này sẽ đồng thời ấn xuống.”

Nói xong, ngón tay Mạc Vấn ấn xuống nút ghi âm, cái nút kia dễ dàng bị ghìm xuống, nhưng lại không trói chặt với nút bấm truyền phát tin.

“Hiển nhiên là người tạo hàng nhái không có đi sâu nghiên cứu, nhưng tổng thể mà nói là đã rất đáng gờm rồi.” Mạc Vấn mở nơi đặt cuộn băng ghi âm* nhìn qua: “Chỗ khác đều rất tỉ mỉ, chỉ có một chỗ lộ ra chân tướng.”

“Rất đáng tiếc, chỉ sợ ngài đã bị lừa.” Mạc Vấn thả máy thu thanh xuống, tổng kết.

Nghe lý do này khiến người khác rất tin phục, Dulcie khóc không ra nước mắt nói: “Vì đồ chơi giả này tôi đã bỏ ra tiền lương một năm, còn chuẩn bị chờ đến lúc sinh nhật của trưởng bối trong nhà sẽ đưa tới, ai ngời lại là hàng giả.”

Tiền lương một năm, Mạc Vấn có chút đồng tình. Sau khi lên vị trí Đại tá, tiền lương mỗi tháng rất khả quan, có thể nói tiền lương của bộ đội cao hơn tất cả các nghề khác, quân hàm càng cao, lĩnh càng nhiều.

Đương nhiên trừ thủ lĩnh và thương nhân, nếu như tiền lương thủ lĩnh thấp hơn cả Tướng quân, vậy phỏng chừng người tranh cử vị trí này là dựa vào tình cảm.

Mạc vấn bật cười, bắt đầu bày chủ ý xấu cho Dulice: “Ngài đừng quá khổ sở, thật ra hàng nhái này đủ để lấy giả tráo thật, nếu như ví tiền trong tay đang eo hẹp, thì có đưa cái này cũng không thành vấn đề. Bình thường người sưu tầm văn vật đều do hứng thú mới làm, lúc đó, chỉ cần vui vẻ là được.”

Cũng may hiện tại Mạc Vấn cùng cấp với đối phương, nếu không cậu thật không dám đùa giỡn như thế.

Mạc Vấn nói vậy cũng không sai, một hàng nhái thành công có thể lừa gạt đại đa số người, hơn nữa bây giờ còn có bao nhiêu người nhìn thấy máy thu thanh thật sự?

Năm đó khi Mạc Vấn rời đi, máy thu thanh gần như đã mai danh ẩn tỉnh, có rất nhiều đứa trẻ thậm chí còn không biết cuộn băng là cái gì.

Dulcie là người có tiết tháo, chỉ thấy ông kiên định lắc lắc đầu: “Không được, tôi không thể lừa dối cha tôi, cho dù nói dối thiện ý cũng không được.”

Xem ra đây là một người trung hậu thật thà, có thể thâm giao, Mạc Vấn nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng mà Dulcie đột nhiên chuyển đề tài, vẻ mặt khổ bức: “Ông cụ là giáo sư lịch sử, tôi không dám đánh cược, nhỡ bị phát hiện, thì cho dù có đuổi theo vào quân khu thì ông cụ cũng nhất định đánh chết tôi.”

(*người tương lai tuổi thọ tương đối dài, hơn nữa ko phải ai cũng con ông cháu cha, nhờ quan hệ mà leo lên được chức vụ cao, thường thì đều đi theo đường tích lũy quân công kinh nghiệm, cho nên những người ở vị trí cao thường tuổi cũng đã 40 mấy, 50 mấy trở lên, cộng thêm tuổi Mạc Vấn ở đây là mới tầm hơn 20, cũng có nghĩa còn nằm trong giai đoạn mới thành niên, còn ‘nhỏ’, do vậy nếu so sánh thì ‘già’ rồi cho nên mới gọi là ông thôi >…<)

“…” Mạc Vấn nói: “Cha của ngài là giáo sư lịch sử, nếu ngài thích sưu tầm như thế sao không theo ông ấy học một ít kinh nghiệm?”

“Tôi là cơ giáp sư mà.” Dulcie nói: “Bắt đầu từ ngày kiểm tra ra thiên phú, ông cụ đã không cho tôi lại gần phòng sưu tầm một bước, sợ tôi theo chân chú.”

“Chú tôi cũng có thiên phú cơ giáp, nhưng lại quá mức si mê với những thứ này, cũng vì thế mà không thường đụng vào cơ giáp nữa, chờ đến khi chú phát hiện không xuất đầu được trong giới lịch sử, cũng không thu vào bao nhiêu, đã không thể điều khiển cơ giáp được nữa.”

Mạc Vấn bừng tỉnh, đúng là cơ giáp sư cần phải thường xuyên rèn luyện mới được, một khi xuất hiện tình huống nhiều năm không tiếp xúc cơ giáp, có thể sẽ xuất hiện hiện tượng tiêu hao thể lực quá mức hoặc bị ngộp như người bình thường.

Nghiệp quân là một cái chén cơm bằng sắt, bình thường chỉ cần không phạm sai lầm lớn thì sẽ không để mi về nhà trồng trọt, nhưng bên lịch sử lại khác, không chỉ cần thiên phú tốt, còn phải có người dạy dỗ có kinh nghiệm, thu vào cũng không quá ổn định, trừ khi làm giáo viên ở học viện hoặc chuyên gia có danh vọng.

Nhưng đúng là có mấy người làm giàu dựa vào đồ cổ, nhưng số người này chỉ có mấy, đại đa số vẫn đang giãy giụa trong khổ sở.

Mạc Vấn rất thông cảm cho cha của Dulcie, ai mà không hi vọng con trai mình càng có tiền đồ.

May mà hộp mắt kính là thật, tuy rằng giá trị không phải rất cao, nhưng tóm lại cũng là hàng thật, điều này an ủi Dulcie không ít, chí ít ánh ánh mắt của ông còn có thể cứu vớt.

Mạc Vấn đã không cần phải huấn luyện mỗi ngày nữa, sau khi tiễn Dulcie đi, cậu bắt đầu xử lý một ít văn kiện trong quân. Nói ra thì Dulcie cũng là ân nhân của cậu, lúc đó đúng là Dulcie có ý định đề bạt mới điểm danh để cậu đi Coroner.

Chỉ là chẳng ai ngờ lần cất nhắc này lại khiến cậu sóng vai cùng Dulcie, lúc cao tầng mở họp, hai hàng ngồi đều thuần người trung niên, vừa thấy Mạc Vấn có mặt, còn tưởng là thư ký nhà ai trà trộn vào.

Mạc Vấn đã hoàn toàn trở thành mục tiêu trong lòng của người trẻ tuổi. Tuổi còn trẻ đã ở địa vị cao như cậu quả thật chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết thăng cấp, mà học viện Horst đương nhiên sẽ không quên một vị quan quân tuổi trẻ như vậy.

Mạc Vấn nhận được lời mời của Horst, mời cậu về học viện diễn thuyết, điều này khiến Mạc Vấn thụ sủng nhược kinh.

Cho dù thủ lĩnh cũng nhận được lời mời nhưng khi đó thủ lĩnh đã là thủ lĩnh, hiện tại Mạc Vấn còn chưa có thành tựu kinh thiên động địa gì lắm, mà lời mời của Horst đã tìm đến nơi.

Đứng trên bục diễn thuyết, Mạc Vấn bình tĩnh, rõ ràng, trình bày nội dung bản thảo đã chuẩn bị trước, giữa chừng có xen kẽ vài đoạn ngắn hài hước, khiến học viên và các giáo viên lắng nghe rất chuyên chú.

Chỗ ngồi nơi này đã chật ních, không ít người cố ý tự mang ghế tới nghe. Dưới đài có rất nhiều bạn học biết Mạc Vấn, giờ khắc này, khi nhìn thấy Mạc Vấn diễn thuyết trên đài, còn bọn họ vẫn là học sinh như trước, trong lòng không khỏi cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Có mấy người đã định sẽ phát sáng, cho dù ban đầu chọn đi lầm đường, thì càng đi tới, sẽ dần dần tìm được con đường chính xác.

Giống như Mạc Vấn, lúc đầu không làm rõ được tình hình đã đâm đầu vào hệ viễn cổ, cuối cùng vẫn đi tới con đường phụ trợ sư, đồng thời cũng đạt được thành công.

Trong những người trẻ tuổi bây giờ, có mấy người có quyền lợi lớn như Mạc Vấn? Ngay cả hai người con trai của thủ lĩnh, thấy Mạc Vấn cũng phải gọi một tiếng Đại tá.

Đến phân đoạn hỏi đáp, Mạc Vấn bình tĩnh đáp trả các loại vấn đề, khi cậu gọi tên học viên cuối cùng, vấn đề của vị bạn học này lại khác hẳn với tất cả mọi người.

“Đại tá, tôi có một vấn đề không biết có nên hỏi không.”

Mạc Vấn cười nhìn hắn, trả lời: “Cậu đã nói như vậy, lẽ nào tôi sẽ nói không nên?”

Toàn trường ầm ầm cười to, vị bạn học này lại ngượng ngùng sờ sờ sau gáy, lấy can đảm lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi tình cảm của ngài và Trung tá Warner thế nào ạ? Nghe người ta nói lúc hai người còn ở học viện là Trung tá chủ động theo đuổi ngài, hiện tại cấp bậc của ngài cao hơn y, không biết ngài có ý nghĩ gì khác không?”

Vị bạn học này vừa ngồi xuống, các loại sói tru lập tức vang lên, tâm nhiều chuyện ai cũng có, đến viện trưởng cũng nhịn cười hóng hớt.

Mạc Vấn cười khẽ: “Tôi tin rằng vị bạn học này đã biết tin tức kết hôn của tôi và Trung tá, ý của cậu tôi rất rõ, phiên dịch lại là Trung tá vô dụng như thế sao tôi còn yêu anh ấy.”

Câu nói này chỉ đơn thuần là trêu đùa, tất cả thầy cô trò nghe vậy xém chút đã ôm bụng cười mất hết hình tượng. Quân hàm của Warner thấp hơn Mạc Vấn một chút, nhưng nói như vậy ngài khẳng định y sẽ không khó chịu với ngài sao?

Thấy mọi người cười gần đủ rồi, Mạc Vấn hơi tạm dừng để tổ chức ngôn ngữ rồi mới tiếp tục: “Tình cảm không phân mạnh yếu, không thể nói chỗ ngồi của tôi cao thì cảm thấy hơn người một bậc, nếu thật sự yêu một người sẽ không có ai làm như vậy đâu. Tôi nghĩ cho dù cuối cùng Trung tá Warner vẫn dừng ở vị trí Trung tá này, tình cảm của tôi cũng sẽ không thay đổi.”

Mạc Vấn không biết buổi diễn thuyết của mình được trực tiếp toàn hành trình, lúc ăn trưa khi Warner nghe thấy cậu nói như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười yêu chìu hạnh phúc.