Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 9 - Chương 15-4: Kết bái tạo dựng nhà mẹ đẻ - Ngày tốt vì lương duyên Triển Kim (4)

Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường đột nhiên sáng ngời, lấy bông lụa đỏ từ trong tay Lô Phương, vung ra, bông lụa đỏ lập tức bung lụa, đón gió mà bay, giống như ánh nắng chiều vờn quanh Bạch Ngọc Đường, gấm đỏ áo trắng, đẹp không sao tả xiết, lập tức chiếu sáng đôi mắt của mọi người.

“Ngũ Gia ta dùng lụa đỏ làm roi, khiêu chiến với tân lang, không biết tân lang có dám ứng chiến hay không?”

Con ngươi đen của Triển Chiêu lóe lên, chưởng vào yên ngựa, áo đỏ như gió lướt, giật lấy bông lụa đỏ trong tay Nhất Chi Mai, thuận thế hất lên, lụa đỏ giống như roi dài vung ra, tung bay trên không.

“Có gì mà không dám?!”

“Tân lang, mời!”

“Ngũ đệ, mời!”

Hai giọng nói cùng vang lên, hai bóng người một đỏ một trắng lập tức bay lên, đạp không bay thẳng lên trời cao.

Bầu trời xanh thẳm, áo đỏ áo trắng giao thoa như Phượng hoàng lửa trên tuyết, lụa đỏ giao đấu giống như hào quang rạch phá mây xanh, như mây hồng chuyển động, kinh thiên ngang trời.

Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đang xem chiến trên mặt đất đều ngây người.

Cho đến khi một tiếng nói quỷ dị vang lên:

“Hay! Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường dùng một chiêu Thần Long Bãi Vĩ công phá phòng tuyến, chiếm ưu thế trước, nhưng Nam hiệp Triển Chiêu là lão tướng giang hồ, thời khắc mấu chốt đã trụ vững áp lực, trở tay chưởng ra một chiêu Phi Long Tại Thiên hóa giải tình huống xấu. Bạch Ngọc Đường không cam lòng yếu thế, trở tay cho thêm một chiêu chớp mắt đưa tình, nhưng Triển Chiêu sao có thể trúng chiêu được, trả lại một chiêu cười như gió xuân, oa nha nha nha nha, trận đại chiến thế kỷ Miêu Thử này, quả nhiên là đánh như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt…”

“Ầm!”

Lụa đỏ giao kích giữa không trung phát ra một tiếng vang thật lớn, hai bóng đỏ trắng cùng cứng đờ giữa không trung, lập tức rơi xuống đất, đột nhiên cùng nhìn về một phía.

Mọi người kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt của hai người, sau đó, đều lộ ra biểu tình “Ôi mẹ ơi, ta không hoa mắt chứ?”.

Trên bức tường của Khai Phong phủ, một người đang nằm sấp trên đầu tường xem kịch hay đến cao hứng, nhân tiện còn ngẫu hứng bình luận nữa.

Thân hình kia, khuôn mặt kia, hai mắt nhỏ kia….

Rõ ràng là, là….

“Kim Kiền!”

“Tiểu Kim Tử!”

Miêu Thử đồng thanh kết hợp, cuồn cuộn phá tan mây xanh.

Không sai, cái vị nằm sấp ở đầu tường xem náo nhiệt đến hăng say kia…. Lại là tân nương của hôm nay…. Kim Kiền!

Mọi người đều tỏ vẻ ta sắp xỉu rồi!

“Tìm được rồi!”

“Tân nương ở đây nè!”

Đột nhiên, trong Khai Phong phủ truyền ra mấy tiếng hét to.

Ngay sau đó, hai bóng người vội nhảy lên đầu tường, bắt được Kim Kiền.

Người bên trái, mày liễu mắt hạnh, chính là nương tử của Nhất Chi Mai bào muội của Đinh thị song hiệp Đinh Nguyệt Hoa, người bên phải, là một phụ nhân mạnh mẽ, chính là nương tử của Lô Phương đại tẩu của Bạch Ngọc Đường Lô phu nhân.

“Lôi tân nương về!” Lô phu nhân hét to vào nội viện.

Đinh Nguyệt Hoa đen mặt, kéo Kim Kiền thả người nhảy xuống.

Sau đó, chợt nghe trong bức tường là một trận gà bay chó chạy.

“Ai u, tân nương của ta, Kim hộ vệ của ta, tiểu tổ tông của ta, kiệu hoa đã tới cửa rồi mà ngài vẫn chưa trang điểm xong!”

“Nhanh nhanh nhanh, nhanh kéo tân nương về cho ta!”

“Dạ!”

Lô phu nhân bình tĩnh nhìn mọi người trong bức tường, lại quay đầu nhìn mọi người ngoài bức tường nhíu mày cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Các người không thấy gì hết! Không nghe gì cả!”

Mọi người sửng sốt.

Sau một khắc, Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu thình lình quay đầu, đôi mắt hoa đào bắn ánh sáng lạnh ra bốn phía, đôi mắt sáng mang theo hàn quang thấu xương, cùng nhau quét về phía mọi người.

“Dạ dạ dạ! Không thấy gì hết!”

“Không nghe gì cả!”

Mọi người gật đầu như giã tỏi.

Lô phu nhân lộ ra nụ cười thoả mãn, thả người nhảy xuống tường.

Mọi người vây xem thở dài một hơi, lại chuyển sự chú ý qua một Miêu một Thử.

Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhìn nhau hồi lâu…..

“Phốc!” Bạch Ngọc Đường dẫn đầu phun cười.

“Khụ!” Triển Chiêu che miệng hắng giọng.

“Thôi thôi!” Tuấn nhan hoa mỹ của Bạch Ngọc Đường tràn ra nụ cười sáng ngời, “Hôm nay coi như Ngũ Gia ta và Triển Chiêu ngươi hòa nhau vậy.”

“Đa tạ Ngũ đệ.” Triển Chiêu ôm quyền.

“Là Ngũ ca!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Vậy Triển mỗ có thể đi vào chưa?” Triển Chiêu cười hỏi.

Bạch Ngọc Đường chợt nhíu mày, cánh tay dài mở ra, xoay người hô to: “Đội ngũ đón dâu đến! Mở cửa!”

Cửa chính của Khai Phong phủ từ từ mở ra, cung thỉnh đội đón dâu vào phủ.

Đội đón dâu hoan hô.

Dung nhan tuấn tú của Triển Chiêu nhuộm lên nụ cười ấm áp vui mừng, cất bước lên trước.

Tay áo trắng tuyết lại đột nhiên ngăn ở trước mặt Triển Chiêu.

“Triển Chiêu, hôm nay Ngũ Gia ta tha cho ngươi một cái mạng, nhưng nếu sau này ngươi làm ra chuyện có lỗi với Tiểu Kim Tử…”

Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn Triển Chiêu, trong đôi mắt hoa đào hiện ra ánh sáng kiên định, “Ngũ Gia ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!”

Vẻ mặt của Triển Chiêu khẽ động, đôi mắt sáng như sao bình tĩnh nhìn Bạch Ngọc Đường, thật lâu sau mới dần dần yên tĩnh trở lại, biến thành hai hồ sâu: “Triển mỗ ghi nhớ trong lòng!”

“Kiệu hoa đến!”

“Đội ngũ đón dâu đến!”

Đội đón dâu nâng cao tinh thần, vui sướng cùng Triển Chiêu đi vào.

Chỉ một thoáng, trước cửa Khai Phong phủ là khung cảnh sôi trào vui sướng.

Bạch Ngọc Đường xoay người nhìn bóng lưng của đội đón dâu, áo trắng phiêu miểu, giống như một tia nắng sớm, sạch sẽ thuần khiết.

*.

Cũng cùng thời gian đó, viện Phu Tử ở Khai Phong phủ, mỗ tứ phẩm hộ vệ đang ở… Ừm, trong khuê phòng…..

“Hỉ nương ta ở Tụ Duyên Các đã nối duyên cho một trăm mười bảy mối tình, hôm nay lại suýt nữa phải đập phá bảng hiệu rồi!” Một người phụ nhân cao gầy đứng ở trong phòng, dùng khăn tay đỏ thẫm vỗ ngực mình, lòng đầy căm phẫn, “Ta suýt chút nữa để lạc mất tân nương?! Ta quả thực rất xấu hổ với lịch đại tổ sư nương của Tụ Duyên Các…”

“Được rồi được rồi, hỉ nương một trăm gì đó…” Lô phu nhân ngoắc.

“Là hỉ nương của Tụ Duyên Các đã nối duyên cho một trăm mười bảy mối tình!” Phụ nhân bướng bỉnh uốn nắn.

“Rồi rồi rồi, hỉ nương một trăm gì đó, chúng ta phải nhanh lên, kiệu hoa đã vào cửa rồi!” Lô phu nhân gấp giọng thúc giục.

“Hả! Suýt chút lại quên chính sự rồi!” Hỉ nương một trăm gì đó lập tức xông ra ngoài như một trận gió.

Lô phu nhân thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía tân nương đang hoàn thành khâu trang điểm cuối cùng, lau mồ hôi một phen.

“Kim Kiền, đây là lần thứ hai Nguyệt Hoa trang điểm cho muội.” Đinh Nguyệt Hoa đội mũ phượng giúp Kim Kiền, che miệng cười khẽ, “Lần trước khi trang điểm cho ngươi, bằng mọi cách cũng phải làm xấu, lần này… Không ngờ Kim Kiền ngươi khi ăn diện, cũng là một tiểu mỹ nhân đấy!”

Lô phu nhân đi lên phía trước nhìn, cũng che miệng cười nói: “Hôm nay Triển Chiêu nhìn thấy Kim hộ vệ, chắc chắn cũng sẽ choáng váng.”

“Ha ha….” Kim Kiền nhìn hình ảnh mơ hồ của mình trong gương đồng trước mắt, thật sự không thể nào gật bừa, “Hai vị khen lầm rồi.”

Hình trong gương đã vặn vẹo biến dạng rồi, trời mới biết rốt cuộc mình được trang điểm ra sao.

Thôi, ta không yêu cầu xa vời, có thể giống con gái là được rồi.

Kim Kiền vì mình đặt ra yêu cầu thấp nhất.

“Nhanh nhanh nhanh! Giờ lành đã đến rồi, tân nương lên kiệu!”

Hỉ nương một trăm gì đó vọt vào như một trận gió, rút giọng to hô.

Trong phòng lập tức binh hoang mã loạn.

“Khăn voan đâu! Khăn voan của tân nương đâu!”

“Lụa đỏ đâu! Ta nhớ lúc nãy rõ ràng đã để ở đây mà!”

Đám tiểu nha đầu của Tụ Duyên Các chạy tán loạn, cuối cùng cũng tìm được khăn voan, chuẩn bị xong, võ trang đầy đủ cho Kim Kiền xong, lúc phải tống ra khỏi cửa thì…..

“A! Tay nải của ta đâu!” Tân nương Kim Kiền đột nhiên rống lên.

“Tay nải gì?” Đinh Nguyệt Hoa kêu lên.

“To như vậy nè, ta để ở trên bàn trang điểm…” Kim Kiền vừa khoa tay múa chân vừa kêu lên, “Rất quan trọng!”

“Đây nè! Đây nè!” Lô phu nhân móc ra một cái bọc đỏ ở dưới bàn trang điểm, vội vội vàng vàng kín đáo đưa cho Kim Kiền.

Không ngờ nhét quá mau, Kim Kiền không kịp cầm, tay nải rơi xuống mặt đất rồi mở ra, đồ vật bên trong lập tức rơi ra rõ ràng không sót gì.

Một mảnh yên lặng quỷ dị.

“Ha ha ha, quan trọng! Rất quan trọng!” Kim Kiền luống cuống tay chân cột tay nải lại nhét vào trong lòng.

Một tiếng này, mọi người trong phòng nhất thời hoàn hồn, lập tức đi lại.

“Tân nương lên kiệu hoa!”

Trong hỗn loạn, Kim Kiền bị người vây quanh đưa ra khỏi khuê phòng.

Lô phu nhân và Đinh Nguyệt Hoa đứng ở trong phòng, chậm rãi quay đầu đối mặt.

“Lô phu nhân, lúc nãy trong tay nải của Kim Kiền…” Đinh Nguyệt Hoa trừng to hai mắt.

“Này, đó là…” Mí mắt Lô phu nhân nhảy loạn.

Sau một hồi lâu, hai người cùng cười lớn ra tiếng:

“Ha ha ha ha, thật muốn thấy sắc mặt của Triển Chiêu khi thấy thứ đó…”

*.

Phượng quan hà bí, mười dặm hồng trang.

Tám chữ này đối với Kim Kiền, chính là….

“Nặng quá đi aaaa!” Kim Kiền ngồi trong kiệu hoa, đầu đội mũ phượng do vị Phạm Tiểu Vương gia trước khi rời kinh đã cố ý tìm khắp ngàn dặm cho mình, cảm thấy cổ và thắt lưng sắp gãy rồi.

Còn mười dặm hồng trang….

Kim Kiền xoay người trong kiệu hoa, vén lên một khe nhỏ bên cửa sổ kiệu hoa nhìn ra bên ngoài….

Mẹ ôi! Thực sự là mười dặm!

Nhìn qua thì thấy, uốn lượn ngoằn nghèo, nhìn không thấy đuôi….

Bạch Thử… À không, bây giờ là Ngũ ca/Lục đệ chuẩn bị đồ cưới đã khoa trương rồi, lại cộng thêm một phần của Phạm Tiểu Vương gia, cộng thêm một phần của Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, cộng thêm vài xe dược liệu quý báu của Đại sư phụ và Nhị sư phụ….

Mặc dù rất có phong cách, nhưng….

Kim Kiền lại liếc nhìn người người tấp nập đang vây xem bên ngoài….

Đây căn bản là đang hấp dẫn đạo tặc mà!

Kim Kiền khóc không ra nước mắt.

Không được, ta phải sớm kiểm kê cho rõ, sau đó tìm một chỗ giấu đi thì mới tốt.

“Đến Phủ Hộ Vệ! Tân nương xuống kiệu!”

Ngoài kiệu truyền tới tiếng hét to của hỉ nương một trăm gì đó.

Màn kiệu vén lên, không khí lạnh lẽo theo tiếng nhạc mừng bên ngoài và tiếng hoan hô của mọi người tràn vào.

“Tân nương ra kiệu, không đạp đất, vào cửa lớn!”

Nà ní?

Không đạp đất? Vậy sao vào? Bay vào à?

Kim Kiền giật mình, sau đó cúi đầu nhìn, hóa ra là trên mặt đất đã trải thảm thêu hoa.

Hiểu rồi, là giẫm lên thảm đi vào….

“Triển mỗ giúp nàng.”

Một giọng nói hào sảng đột nhiên vang lên ở bên tai.

Kim Kiền còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy eo và đầu gối đã bị người ôm lên, hai chân bỗng cách mặt đất, hương cỏ xanh theo gió vờn quanh toàn thân, lập tức khiến Kim Kiền choáng váng.

Hả? Hở?! A, ai, ôi!!

“Triển đại nhân, vậy không hợp với quy củ….”

Giọng nói của hỉ nương một trăm gì đó và tiếng ồn ào xung quanh nhanh chóng đi xa, không cần xốc khăn voan lên, Kim Kiền cũng biết nhất định là mình đang bị mỗ Tiểu Miêu ôm lấy, dùng khinh công chân không chạm đất bay thẳng vào Phủ Hộ Vệ.

Ôi mẹ ơi! May mà ta có khăn voan che mặt….

Kim Kiền đỏ mặt tự an ủi mình.

Khi hai chân Kim Kiền chạm đất lần nữa thì hiển nhiên đã đến phòng chính của Phủ Hộ Vệ.

“Triển hộ vệ đây là…”

“Đại nhân, đây có thể là quy củ của giang hồ.”

“Công Tôn tiên sinh nói rất đúng.”

“Khụ…khụ khụ…khụ!”

“Xuân Mẫn bị phong hàn chưa khỏi sao?”

“Không sao ạ, ân sư không cần lo lắng.”

“Thôi đi.., Ngũ Gia ta cũng không biết trên giang hồ có cái quy củ này đấy.”