49

Thuyền có ba tầng, tầng dưới cùng là nơi ở của người bảo vệ và thuyền viên, tầng hai là nơi ở của người hầu và tiểu đồng, tầng ba chắc là nơi ở của chủ nhân như Yến Ôn.

Ba khoang trống còn lại nằm ở tầng hai, rộng rãi và thoải mái hơn tưởng tượng, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh bên ngoài.

Nếu chúng ta tự thuê, chưa chắc đã thuê được nơi tốt như vậy.

Không thể không thừa nhận, quyền lực quả là thứ tốt, dù chỉ là người hầu, ăn ở cũng hơn nhiều so với người bình thường.

Cha đi tìm quản gia, muốn trả tiền thuê thuyền theo giá thị trường.

Quản gia rất khách sáo, mời cha ra ngoài, nói cha đưa tiền cho Yến Ôn, ông ta không thể quyết định.

Cha không vì vài lượng bạc mà thật sự đi tìm Yến Ôn, dù sao cha ta cũng muốn yên bình đến kinh thành hơn ta.

Có thể không gặp thì càng ít gặp càng tốt.

Từ khi lên thuyền, ta cảm thấy mệt mỏi, cửa sổ mở cả ngày lẫn đêm, uống thuốc say sóng cũng không có tác dụng.

A Nguyên lớn lên hiểu chuyện, lần đầu tiên đi xa nhà, vô cùng phấn khích, mỗi ngày chạy nhảy khắp nơi, năng lượng dồi dào khiến ta ghen tị.

Chỉ là ghen tị thôi! Ta muốn đuổi theo nàng cũng không đuổi kịp.

Trên thuyền không có trẻ con cùng tuổi chơi với nàng, người hầu nhà họ Yến rất có quy củ, không có việc gì không nói một câu.

Chơi được vài ngày, A Nguyên thấy chán, phong cảnh ngày nào cũng giống nhau, lại hay mưa, khoang thuyền hơi ẩm, Xuân Sinh đến vài lần, thấy ta uể oải, mang đến nhiều mận xanh, lại còn tự sắp xếp đồ ăn.

Thực ra, đồ ăn trên thuyền không có gì để chê, ba bữa mỗi ngày đều tinh tế ngon miệng, nếu bảo ta tự làm, chưa chắc đã làm được như vậy.

Liên tục ba ngày mưa, cuối cùng cũng có một ngày nắng, A Nguyên kéo ta lên boong tàu hóng gió.

Sắp đến mùa hạ rồi, nhưng gió vẫn lớn và khó chịu.

Hồi nhỏ ta chạy nhảy khắp nơi, tự cho rằng không gì làm khó được mình, không ngờ lại say sóng, say thì thôi đi! Lại còn dựa vào lan can nôn mửa. Nôn xong, ta ngẩng đầu lên, trên boong tầng ba đứng đó là Yến Ôn và Lưu Nguyệt Doanh.

Trước mặt Yến Ôn ta mất mặt không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ. Nhưng hôm nay khác, giờ ta muốn làm một góa phụ mạnh mẽ và kiên cường, nhưng ngay cả việc nhỏ như đi thuyền cũng không làm nổi, ta không chào hỏi, chỉ cắn môi trở về khoang thuyền.

Quấn chăn nằm trên giường nhỏ, thầm thề không ra ngoài nữa, A Nguyên có gọi ta cũng không ra.

Chẳng bao lâu, Lưu Nguyệt Doanh đến tìm, mang nhiều thuốc say sóng và điểm tâm, quan tâm hỏi han ta một hồi, thể hiện rõ ràng tư thái của chủ nhân.

Tâm trạng ta không tốt, chỉ lạnh nhạt đáp lại, nàng không chỉ đẹp, mà còn hiểu lòng người, thấy ta không muốn nói chuyện, liền dẫn nha hoàn rời đi.

Chỉ có nha hoàn tên Hồng Nê không vui, có lẽ tiểu thư nhà nàng chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy, khi đóng cửa khoang, còn trừng mắt nhìn ta, ánh mắt rõ ràng viết rằng không biết điều.

Từ nhỏ ta đã có tính xấu này, lúc khó chịu thì chẳng nể mặt ai, muốn làm gì thì làm!

Giờ kêu ta giả bộ để lấy lòng Lưu Nguyệt Doanh, có đánh c.h.ế.t cũng không làm được.

Ta chỉ phải đối diện với nàng ta trong hai mươi ngày ngắn ngủi, khi về kinh thành, có muốn gặp lại cũng phải xem duyên phận.

Không nói đến chuyện nàng ta chưa gả cho Yến Ôn, kể cả gả rồi, cũng không vì chuyện nhỏ này mà kiếm chuyện với ta chứ?

50

Ta bị say sóng, cha chăm sóc A Nguyên, sau bữa tối cùng ta trò chuyện một lúc, A Nguyên cũng theo cha đi.

Trước khi đi, nàng còn đặc biệt dặn dò ta, phải uống thuốc say sóng rồi mới ngủ, nếu thực sự khó chịu thì gọi nàng.

Nàng nghiêm túc, ta cười gật đầu.

Con ta nuôi lớn, giờ đã hiểu chuyện, thậm chí còn biết chăm sóc ta.

Ta nghĩ nếu Ngụy Đồng còn sống, không biết hắn sẽ vui thế nào.

Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ sống rất hòa hợp với A Nguyên như bạn bè.

Nếu A Nguyên nói những lời này với hắn, chắc hắn sẽ khoe khắp nơi cho đến khi hài lòng mới thôi.

Tiếc là thế gian này đã không còn Ngụy Đồng, A Nguyên hiểu chuyện hay không, trông như thế nào, có giống cha hay không, đều không liên quan đến hắn.

Hắn có lẽ đã trở thành một người mới, chuyện cũ đã quên, sống cuộc đời mới.

Nếu thật như vậy, chỉ mong đời mới của hắn bình an thuận lợi, vui vẻ vô lo.

Ngụy Đồng, chúng ta đều ổn, ngươi đừng bận tâm.