Bóng đêm mờ dần, ánh sáng của bình minh bắt đầu le lói, cả thành phố vẫn đang say giấc nồng, lòng đường lạnh lẽo, từng ngọn đèn rực rỡ chiếu khắp mọi ngóc ngách.

Từ Tử Thúc hắt xì một cái, dừng xe ở trước cửa tiểu khu, thấp thỏm nheo mắt lại, nhìn về hướng cổng vào.

Trong phòng bảo vệ, bác bảo vệ gầy gò đứng dậy đi rót nước nóng, còn bác bảo vệ mập hơn thì dựa vào lưng ghế, duỗi chân thẳng ra, hai tay lồng lại với nhau, đầu nghiêng sang một bên, phát ra tiếng ngáy.

Trước cửa tiểu khu, một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng chói lóa, soi sáng cả một đoạn đường.

Không bao lâu sau, một bóng người xuất hiện, bị ánh đèn phản chiếu in trên mặt đất, từng bước tới gần xe.

Đợi người nọ lên xe, ngồi dựa vào lưng ghế sau, Từ Tử Thúc mới thấy rõ vẻ mặt lạnh lùng của anh, anh ta hỏi: "Thuốc hết hiệu lực rồi sao?"

Cũng khó trách anh vội vàng rời đi, hóa ra là sợ Chung Viễn Huỳnh nhìn ra trạng thái không tốt của mình.

Phó Tẫn ngửa đầu, bàn tay day day mi tâm, không nói gì.

Từ Tử Thúc đưa một chai nước cho anh: "Hôm qua cậu đã không ăn gì, chắc sẽ bị nôn, mau uống chút nước cho bớt khó chịu đi."

Chờ Phó Tẫn nhận lấy nước uống hai ngụm, Từ Tử Thúc mới khởi động xe, vững vàng lăn bánh.

Những cây hoa hai bên đường vẫn còn đắm chìm trong sự im lặng của bình minh nhưng trong biệt thự nhà họ Phó đã ầm ĩ được một lúc lâu.

Dì Trương vừa nghe hai vị bác sĩ cãi nhau, vừa chuẩn bị bữa sáng.

Trần Minh Cát: "Ai bảo cô kê cho anh ta loại thuốc đó? Cô có biết loại thuốc đó có tác dụng phụ như thế nào không, dùng để phá hoại cơ thể, chứ trị bệnh cái nỗi gì.”

Phỉ Duyệt Nhiên nhíu mày, nhảy dựng lên: "Anh cho rằng tôi là anh sao, đi kê thuốc lung tung cho người bệnh?”

“Tôi kê đơn bừa bãi bao giờ?”

"Anh nghĩ tôi không biết sao? Tôi chỉ lười không muốn nói thôi."

“Được, vậy bây giờ tôi cho cô cơ hội nói rõ ràng đó."

Dì Trương bất đắc dĩ lắc đầu, bưng bữa sáng đặt lên bàn: "Bác sĩ Trần, bác sĩ Phỉ, mời hai người dùng bữa.”

Hai người tạm thời ngừng lại, bình thản dùng hết bữa sáng, sau đó lại tiếp tục tranh cãi.

Trần Minh Cát: "Cô cho rằng để cho anh ta lén chạy ra ngoài gặp người khác, thân thể có thể tự động khỏi hẳn sao? Tôi đã sớm không tán thành phương pháp trị liệu vớ vẩn đó của cô rồi, đem toàn bộ hy vọng đặt cược vào một người, mấy năm trước anh ta đã từng tái phát, thiếu chút nữa chết đến nơi, tôi nói cho cô biết, đừng hòng đi đường tắt, trước tiên phải trị khỏi cơ thể anh ta đã, sau đó mới có thể điều trị tâm lý được.”

Phỉ Duyệt Nhiên: "Anh cứ luôn miệng phải trị cơ thể, phải trị cơ thể nhưng bệnh của Phó Tẫn xuất phát từ tâm lý tích tụ lâu ngày mà ra, bệnh tâm lý không phải là dùng mấy liều thuốc là xong, phương pháp của anh chỉ có thể điều trị nhất thời mà không chữa khỏi tận gốc.”

Dì Trương đã quen với chuyện này rồi, hai bác sĩ này chỉ cần cùng làm việc sẽ diễn ra màn này, một người là bác sĩ nội khoa, một người là bác sĩ tâm lý, đều có uy tín cao trong lĩnh vực mình làm, hết lần này tới lần khác so tài cao thấp, không ai nhường ai nửa phần.

Hai người đều là bạn tốt của Phó Lăng Thanh, nghe nói bọn họ từng ở chung với nhau hơn ba năm, thường xuyên cùng nhau thảo luận về bệnh án, bởi vì bệnh tình của một số bệnh nhân, ai cũng cố chấp với ý kiến của mình, bắt đầu tranh chấp không ngớt, sau đó không còn qua lại với nhau nữa.

Đúng lúc Trần Minh Cát cùng Phỉ Duyệt Nhiên tranh cãi nảy lửa, Phó Tẫn đi vào, bình thản đến bên cạnh bàn ăn và ngồi xuống.

Dì Trương lập tức chuẩn bị cho anh một bộ bát đũa và phần ăn buổi sáng.

Biểu cảm của Trần Minh Cát hòa hoãn: "Đúng rồi, tốt lắm, rốt cục chịu nghe lời khuyên của tôi, phải ăn đủ ngày ba bữa theo chỉ dẫn, có một số loại thuốc không uống được lúc đói, sẽ làm bục dạ dày.”

Phó Tẫn nghiêng đầu nói với Từ Tử Thúc: "Sai người đem gian phòng hứng ánh mặt trời ở tầng ba thu dọn lại, chuẩn bị thiết bị tập thể hình, sau đó đi mời huấn luyện viên thể hình đến cho tôi.”

Phỉ Duyệt Nhiên cũng buông lỏng chân mày: "Nghe lời khuyên của tôi sẽ không sai đâu, thường xuyên tập thể dục, có thể thả lỏng tâm tình, rất có ích cho việc điều trị tâm lý.”

Phó Tẫn nhìn về phía họ với khuôn mặt nghiêm túc: "A Huỳnh nói tôi quá gầy.”

Trần Minh Cát, Phỉ Duyệt Nhiên: "..."

Chúng tôi khuyên anh nhiều năm như vậy cũng vô dụng, cô bé đó vừa nói một câu anh gầy, thì anh ăn cơm đúng giờ, chăm chỉ tập thể dục, sống tích cực hẳn lên?

Phó Tẫn cầm lấy thìa sứ, chậm rãi nói: "Hai người còn có thể cãi nhau bốn mươi phút nữa.”

“?”

Vị tiểu thiếu gia sống tiêu cực cuối cùng cũng phát huy tinh thần nhiệt tình làm việc: "Lát nữa tôi sẽ đi vẽ cho cô ấy một bức tranh khác..."

Trần Minh Cát lạnh nhạt nói: "Tôi lại vì loại người này mà cãi nhau đến long trời lở đất."

Phỉ Duyệt Nhiên gật đầu: "Đồng cảm sâu sắc.”

Qua vài ngày, Bối Trân Giai rảnh rỗi sinh nông nổi, lấy lý do ‘tớ bấm ngón tay tính toán, hình như cậu gầy đi rồi, cậu không thể xinh đẹp một mình được, cho nên tôi kéo cậu ra ngoài ăn khuya’, đưa Chung Viễn Huỳnh ra ngoài chơi.

Họ đến một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc đang làm ăn phát đạt ở trung tâm thành phố.

Cũng may đang là ngày làm việc trong tuần, cũng không đông khách lắm, chờ một lúc là đã tới lượt các cô.

Bối Trân Giai đi nhận đồ uống, Chung Viễn Huỳnh lấy đĩa đi chọn thịt đã ướp, gắp không ít thịt dê, sườn và thịt xông khói.

Trải miếng thịt lên vỉ nướng, Chung Viễn Huỳnh ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: "Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt nhỉ."

“Đương nhiên rồi." Bối Trân Giai cười tủm tỉm nói: "Có lẽ là do tớ ký được hợp đồng mới, giá trị danh tiếng tăng lên không ít, có thể ký với tác phẩm mới nhất của Thạch Mộc Thạch Tâm, tớ lại có thể chuẩn bị kế hoạch tiếp theo rồi!”

Thạch Mộc Thạch Tâm đã vẽ truyện tranh gần mười năm, nhanh chóng nổi tiếng, một đường thuận lợi. Thạch Mộc Thạch Tâm có rất nhiều tác phẩm ưu tú, có bản lĩnh, cũng có danh tiếng rất cao.

"Xem ra biên tập viên Bối của chúng ta sắp giàu to rồi." Chung Viễn Huỳnh nâng chén chúc mừng cô ấy, lại nói đùa: "Lúc phú quý, đừng quên nhau nhé.”

Bối Trân Giai cạn chén với cô, biểu tình chua xót: "Cậu mới là người giàu có của giàu có đấy, tớ cũng muốn có một đứa em trai có tiền đồ như vậy, nếu mà là thật á, tớ còn làm biên tập viên làm gì nữa, trực tiếp ôm lấy cây lắc tiền đó lắc trọn đời luôn.”

Miếng thịt nướng chảy dầu ra, toát ra mùi thơm, Chung Viễn Huỳnh cầm lấy kẹp lật mặt bên kia lại, thì nghe thấy Bối Trân Giai nói: "Phó Tẫn có người yêu rồi đúng không?”

Mí mắt Chung Viễn Huỳnh giật giật: "Sao cậu lại nói thế?”

"Trong một quyển sách mà nói, phong cách từng trang sẽ không thay đổi quá nhiều trong quá trình sáng tác.” Bối Trân Giai nói: "Nhưng từ bản thảo anh ta giao cho tớ mấy ngày hôm nay, tớ thấy đều là những màu sắc ấm áp tươi sáng, đường nét cũng mềm mại hơn trước, cả bức tranh cũng có độ ấm hơn.”

Độc giả bình thường không thể nhìn ra được nhưng Bối Trân Giai là biên tập viên chuyên nghiệp, hơn nữa chuyên môn về lĩnh vực liên quan, đã từng phân tích vô số bản thảo, chút biến hóa nhỏ này cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.

Bất kể là Bối Trân Giai, hay là Chung Viễn Huỳnh, đều có một nhận thức chung, tranh và người luôn luôn có một mối liên hệ, người vẽ tranh có tâm tình gì, sẽ để lại dấu vết hòa quyện vào bức tranh.

Thám tử Bối Trân Giai cũng đánh giá biểu tình của Chung Viễn Huỳnh, nhướng mày nói: "Bị tớ nói trúng rồi?”

Chung Viễn Huỳnh chậm rãi ừm một tiếng.

Bối Trân Giai cầm tay cô, đôi mắt hiện rõ vẻ hóng hớt: "Vị tiên tử hạ phàm kia là ai, ở đâu?” Chung Viễn Huỳnh nghiêm trang nói: "Tiên tử đang ở nhân gian khổ sở nướng thịt cho cậu đây."

"... "

"Mẹ kiếp, các cậu xảy ra chuyện gì vậy?” Bối Trân Giai cũng từng nghĩ tới người đó là Chung Viễn Huỳnh nhưng rất nhanh đã bác bỏ suy nghĩ của mình, dù sao vì những trải nghiệm không tốt kia khiến cô ấy rất bài xích chuyện tình cảm yêu đương.

Chung Viễn Huỳnh nói hai ba câu đã khái quát toàn bộ câu chuyện.

Bối Trân Giai nghe xong, sinh lòng khao khát: "Cậu nói bây giờ tớ bảo mẹ tớ dắt một đứa con trai về có còn kịp không?"

“Muốn tìm một người như vậy chứ gì, không có cửa đâu.”

"..."

Hai người ăn xong, rời khỏi tiệm thịt nướng đã gần mười hai giờ.

Bối Trân Giai đi lấy xe, Chung Viễn Huỳnh đứng ở ven đường chờ, chán nản ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Ánh mắt bỗng nhiên tập trung về một hướng, Chung Viễn Huỳnh bình tĩnh nhìn kỹ câu lạc bộ cao cấp ở xa xa.

Đúng vào lúc này, Bối Trân Giai lái xe tới, hạ cửa sổ xe, gõ gõ vô lăng: "Cậu sững sờ tại chỗ nhìn cái gì vậy?"

Cô ấy theo tầm mắt cô nhìn, giây tiếp theo liền thốt lên kinh ngạc: "Đó, đó không phải là cha cậu… Chung Lịch Cao sao?”

Chung Lịch Cao đang ôm một cô gái yểu điệu, tươi cười hớn hở đi vào câu lạc bộ.

Câu lạc bộ này nằm ở trong khu vực trung tâm phồn hoa, là nơi người có tiền đến tìm phụ nữ chơi đùa, không ai biết chủ câu lạc bộ này là ai, nghe nói phía sau rất vững chắc.

Da đầu Bối Trân Giai có chút tê dại, gặp phải loại chuyện này, thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói Chung Lịch Cao thật to gan, đi theo Phó Lăng Thanh còn dám làm loạn như vậy, đắc tội với toàn bộ Phó gia.

Chung Viễn Huỳnh không có biểu cảm gì, bình tĩnh lên xe, một lúc sau lấy lại tinh thần mới phát hiện tay chân mình lạnh lẽo.

Bối Trân Giai khởi động xe, quay đầu đi hướng khác.

Cả quãng đường hai người đều im lặng.

Chung Viễn Huỳnh về đến nhà, siết chặt điện thoại di động hồi lâu, thở ra một hơi dài, gọi điện thoại cho Phó Lăng Thanh.

"Dì Phó, Chung Lịch Cao ở thành phố Bắc Đường sao?"

"Con chờ dì chút, dì gọi người kiểm tra hành trình gần đây nhất của ông ta." Một lát sau, Phó Lăng Thanh nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay ông ta đi công tác ở thành phố Bắc Đường, con gặp ông ta ở đó sao?”

“Dì Phó, ngày mai dì rảnh không?” Chung Viễn Huỳnh nói có chút khó khăn: "Ngày mai con trở về thành phố Nam Thanh một chuyến, con muốn cùng dì nói chút chuyện.”

Phó Lăng Thanh đồng ý, hai người lại nói chuyện vài câu rồi tắt máy.

Chung Viễn Huỳnh nhìn chằm chằm trần nhà, một đêm không ngủ.

Tuy rằng cô biết Phó Lăng Thanh cùng Chung Lịch Cao chưa đăng ký kết hôn, cũng không thân cận nhiều nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là một đôi.

Chỉ cần Phó Lăng Thanh quan tâm đến Chung Lịch Cao, ít nhiều đều sẽ bị thương tổn, Phó Tẫn có thể bởi vậy mà bị ảnh hưởng không, cô chỉ cần vừa nghĩ đến điều này, cả cơ thể liền lạnh cóng.

Cho dù không phải như vậy, cô cũng có một chuyện khác cần chứng thực.