.

Về đến căn hộ, Viêm khải giúp Marc xếp đồ, hành lý cũng không có gì nhiều, Marc sẽ ở chung phòng với Viêm Khải.

Xong xuôi, mọi người ngồi lại khu tiếp khách nói chuyện.

Vivian mở lời, “Vậy, mẹ cậu có nhắc về chuyện cậu muốn hợp tác với chúng tôi tra án hả?”

Marc đang uống dở miếng nước, nghe Vivian hỏi vậy, liền lảng tránh, “Tôi chỉ là… muốn đổi môi trường.”

Vivian nhón đồ ăn vặt trên bàn, “Không sao. Dù gì chị cậu cũng trả phí trọ cho cậu hào phóng lắm.”

“Bao giờ em muốn nói chuyện, hãy tìm anh chị.” Viêm Khải nói với Marc, “Anh chị ở đây để giúp đỡ em.”

Vivian bĩu môi thở dài. “Bao giờ” là khi nào? Bao giờ là bao giờ?

Bữa tối hôm đó, Vivian làm rất nhiều món nóng sốt. Marc ngồi vào bàn mà không khỏi kinh ngạc, “Hôm nào hai người cũng ăn thế này à?” Tại sao không ai béo vậy?

Vivian mở vung nồi súp, mùi thơm bay khắp nhà, “Không. Hôm nay nhà có khách mà.”

Viêm Khải sắp xếp thìa dĩa, “Cha em cũng rất hiếu khách phải không?”

Marc nhận thìa Viêm Khải đưa, lấm lét nhìn Vivian, “Tôi tưởng mình bị… giận.”

Vivian chia bánh mỳ, nhướn mày, “Vậy cậu định sống với hai người lạ và đang giận cậu thế nào đây?”

Dù bây giờ đang sống chung một chỗ, chưa thể thay đổi sự thật mọi người vẫn lạ nhau, Viêm Khải và Vivian chưa tìm ra đề tài chung để nói với cậu bé, hai người đang tận lực nghĩ đến thời cấp 2 của mình, xem có chuyện gì hay để nói không.

“Xem chương trình ti vi được không?” Mark hỏi.

Viêm Khải ở gần remote, bèn bật tivi. Hai người không hay xem tivi vào giờ này, nên không rõ có chương trình nào vui nhộn, bật tivi lên chỉ toàn thấy các chương trình lạ hoắc.

Lướt qua hơn chục kênh thì đến một chương trình nói về đề tài văn hóa.

Marc reo lên, “Ồ cái này hay đấy, xem nó đi.”

Viêm Khải nhướn mày, sở thích giống Vivian à.

Tối đó, Vivian đi ngủ sớm. Viêm khải làm việc trên máy tính. Marc thì nằm trên giường xem một cuốn truyện cậu mang theo.

Viêm Khải gõ bàn phím một lúc, sực nhớ ra phòng này không còn một mình anh ở nữa, liền quay sang hỏi Marc, “Anh có làm phiền không?”

“Không. Em cũng không hay ngủ giờ này.”

Viêm Khải nhìn bìa cuốn truyện Marc đang xem, “Lucky Luke à?”

Marc gật đầu. Viêm Khải quyết định dừng việc riêng, đóng máy tính, quay ra nói chuyện với cậu bé.

“Em đã đọc cuốn đó mấy lần rồi?”

“Tầm không dưới chục lần. Thế còn anh?”

“Một lần.” Viêm Khải cười, “Phần lớn các tập, nhưng năm cuốn mà anh có thì đọc cũng không dưới… năm mươi lần mỗi cuốn.”

Nhiều vậy? Marc nghĩ thầm, muốn hỏi Viêm Khải: Anh không có nhiều trò giải trí à? nhưng lại thôi.

Marc cũng muốn nói chuyện với Viêm Khải nhưng không biết hai người có đề tài nào chung. Trong đầu cậu tạm gạt bỏ hết những rắc rối đang gặp phải, nghĩ lại chuyện hôm nay thấy thật khó tin. Cậu gặp hai người lạ, hai anh chị đến từ tận bên kia quả đất, và còn chưa rõ tên tuổi đã chuyển vào sống với người ta.

“Phải rồi, anh…” Marc ngập ngừng.

Viêm Khải cười, cũng để ý chuyện hai người chưa chính thức làm quen, “Cứ gọi anh là Khải.”

Marc cố gắng đọc theo.

“Vậy còn bạn anh?”

“Vivian.”

“Vivian.” Marc phát âm được ngay, đây là một cái tên không lạ.

“Vậy… sống chung với con gái thế nào?”

Viêm Khải nhìn Marc, anh cứ nghĩ Marc sẽ hỏi về nghề nghiệp thám tử của hai người. Đúng là con trai mới lớn.

“Vậy em sống với chị Cécile thế nào?”

“Ôi. Chị ấy…” Marc ngồi hẳn dậy, “Là chị gái, là gia đình, nhưng đôi khi phiền lắm. Hình như phụ nữ nào cũng vậy. Mẹ và chị em dành phần lớn thời gian ở nhà, không hiểu sao hai người có thể có nhiều chuyện để nói như vậy. Họ có thể buôn hàng giờ, và có thể tiếp tục nếu không có cái gì khác xen vào.” Marc gấp cuốn truyện lại, dùng một ngón tay đánh dấu phần đọc dở, “Vậy… Vivian có thế không? Anh chị có hay nói chuyện không?”

Viêm Khải cười, “Đến hàng giờ sao? Chưa thấy Vivian như thế bao giờ. Thi thoảng anh chị cũng nói chuyện cả buổi. Nhưng không thường xuyên.”

Thằng bé chầm chậm gật đầu, “Hai người có vẻ thân nhỉ? Quan hệ của hai người, là thế nào?”

Viêm Khải nghe Marc hỏi vậy, chưa biết trả lời sao. Chẳng lẽ cậu bé nhìn Viêm Khải và Vivian mà cũng không biết sao? Ồ cũng có thể Marc tưởng hai người là anh em chẳng hạn.

Viêm Khải trả lời Marc, “Là bạn.”

“Bạn? Theo kiểu bạn bè hay…”

“Bạn… là bạn.” Viêm Khải trả lời chắc nịch.

Marc trở nên phấn khích, “Em ngạc nhiên lắm đó. Em không nghĩ là con gái châu Á lại xinh xắn vậy. Nhưng cô bé này lớn lên trông sẽ khó coi đó.”

“Cô bé?”

Thấy Viêm Khải có vẻ không hiểu, Marc bèn giải thích, “Mới 14, 15 tuổi mà gương mặt đã nét vậy rồi, lớn lên sẽ càng trông sắc sảo hơn.”

Viêm Khải nghe vậy thì bật cười, “Gần 20 rồi.”

“20? Vivian?” Marc có vẻ giật mình.

“Bọn anh bằng tuổi.” Viêm Khải nhẩm tính, cũng sắp đến sinh nhật Vivian rồi.

“Không phải chứ, nhìn non vậy mà.” Marc lẩm bẩm, “Cũng phải, ai lại nhận vị thành niên làm công việc thám tử. Vậy… em tán chị ấy được không?”

Vừa nói xong thì thấy Viêm Khải nhìn chằm chằm, Marc giật mình nói nhỏ, “Em tưởng cả hai chỉ là bạn.”

Viêm Khải vẫn không nói gì.

Marc nuốt nước bọt, Viêm Khải lạnh lùng trông đáng sợ quá. Không biết có thể chuyển phòng không nhỉ?

“Em chỉ đùa thôi. Chị ấy trông lanh lợi quá. Em thì thích bạn gái ngốc một chút.”

Lúc này Viêm Khải mới chịu thôi. Được tha, Marc lại tiếp tục hiếu kỳ, “Hai người vun đắp tình cảm thế nào? Thường uống rượu tâm sự? Hay cùng có quá khứ khó nói?”

Nghe Marc hỏi vậy, Viêm Khải cẩn thận nghĩ lại hơn hai năm quen biết, cũng ngẫm lại xem một ngày của hai người diễn ra như thế nào.

“Là cùng nhau làm cái này, cái kia nên thân.”

Ồ, Marc gật gù. Cách khá vững chắc để tình bạn thành hình.

“Nhưng anh biết đấy, tình bạn giữa nam và nữ… thường thì nếu một chàng trai và một cô gái là bạn, thì họ hay chơi trong một nhóm với nhiều người khác. Tức là anh ấy chơi cùng cô ấy và những người khác nữa. Ý em là tình bạn khác giới, nó thường bị nghi ngờ là vỏ bọc cho điều gì đó.” Marc cười khúc khích.

Viêm Khải cũng bật cười, “Anh nghe Vivian từng luyên th… từng nói là: đầu tiên là chấp nhận bình đẳng giới, tiếp theo là chấp nhận bình đẳng đa giới tính. Vivian cho rằng giai đoạn tiến hóa về nhận thức tiếp theo của con người phải là xóa bỏ hiềm nghi về tình bạn khác giới.”

Suy nghĩ thật thú vị, Marc vô thức nhìn ra cửa phòng. Được một lúc, Marc lại hiếu kỳ, “Vậy cuộc sống chung thì sao?”

“Sao?” Viêm Khải nhướn mày.

“Hai người có bao giờ… say không?”

“… Anh chị thi thoảng có uống, và nói chuyện phiếm. Rượu hoa quả Vivian tự lên men. Từ quả vải.”

“Tự lên men rượu? Wow!” Marc cực kỳ ấn tượng, “Mà… quả vải?”

Viêm Khải giải thích, tay buồn chán liền vớ lấy quả bóng rổ mân mê, “Một loại quả khá nổi tiếng ở chỗ anh. Anh cũng không biết nó có được xuất khẩu sang Pháp chưa. Nước anh cũng trồng không nhiều. Và bọn anh cũng không uống nhiều, lần nào cũng chỉ chung một chai nửa lít, độ một, hai tháng gì đó lại uống một lần.”

“Một, hai tháng? Vậy thời gian còn lại, hai người làm gì?

Viêm Khải phì cười, “Anh chị lớn rồi, người lớn có nhiều việc để làm.”

Marc gật gù, nhẩm tính. Có mỗi nửa lít, hai người uống chung… Nghĩ đến đây, Marc lại không nén nổi tò mò. Vì kiểu nói chuyện của Viêm Khải gãy gọn quá, hỏi gì nói nấy, không cho cậu nhiều thông tin. Marc lại không chỉ rất tò mò về hai anh chị châu Á này, cậu còn bắt đầu vào giai đoạn tò mò về vấn đề giới tính.

“Anh chị không uống đến say bao giờ sao?”

Viêm khải hít sâu một hơi, xem ra ngày xưa bà Guillaum hoặc Cécile vừa bế Marc vừa hóng chuyện thị phi nên cậu bé đã bị ảnh hưởng trong vô thức.

“Một lần say rượu như một lần bị bệnh gan vậy. Mới cả em cũng thấy, anh chị là bạn khác giới. Anh thì không sao, nhưng Vivian, cũng nên giữ một khoảng cách nhất định cho cô ấy.”

Marc gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Viêm Khải lại hỏi, “Em có biết từ nãy tới giờ chúng ta đang làm gì không?”

“?”

“Buôn chuyện.”

Marc nghe vậy thì giật mình ngồi bật dậy.