Trên đường về, Vivian vẫn còn thấy đau chân, nghĩ đến chế độ luyện tập hiện tại, rõ ràng vẫn chưa đủ cho những tình huống thế này.

Khi về đến nhà rồi, nghỉ ngơi một lúc, Vivian không còn thấy đau nữa liền muốn ra ngoài đi dạo.

Viêm Khải lắc đầu. Xem ra tai nạn vừa rồi không khiến Vivian bị chai chân mà là bị ngứa chân. Cậu nhìn ra cửa sổ. Dù sao thời tiết chiều nay cũng đẹp lắm, Viêm Khải cũng cùng theo Vivian ra ngoài.

Hai người ăn bữa trưa muộn ở nhà hàng bình dân cách chỗ ở tầm ba dãy phố. Sau đó liền đi dạo cho tiêu thực, tranh thủ ngắm đường phố Pháp và buôn chuyện.

“Tớ thích đường phố ở Nhật. Không phải mấy khu đông đúc sầm uất toàn nhà bê tông đâu. Là mấy ngõ phố bình dân ấy. Tớ rất mê mấy cái rãnh thoát nước ở đó, có thể rình cả ngày để xem lúc nào có cá chép bơi qua.”

“Để vớt?” Viêm Khải trêu chọc.

Vivian mỉm cười, “Chụp ảnh. Hoặc đi theo, xem nó bơi đi đâu.”

“Chắc cậu chỉ dừng lại khi biết mình đã bị lạc.”

Hai người nói chuyện rôm rả suốt đường đi. Đến tận lúc vào cửa hàng nước quen của cả hai thì câu chuyện đã chuyển sang nhiều đề tài khác.

Vivian đang tiếp chuyện Viêm Khải về táo. Nhưng Viêm Khải không để tâm vào câu chuyện nữa. Vì từ lúc vừa bước vào cửa hàng, cậu đã cảm thấy tại nơi này, có ánh mắt nhìn về phía họ mang theo ác ý nồng đậm.

Lại chuyện gì nữa đây? Ác ý này nhắm vào ai? Vivian, Viêm Khải hay cả hai người? Có phải lại là trò của Johan Zetkin và tên luật sư? Cậu lo lắng. Nếu thực sự có người mang ý đồ xấu thì hắn đã biết những gì? Đây là quán quen mà hai người hay lui tới, không cách nhà bao xa. Liệu có biết được địa chỉ nhà họ hay chưa?

Viêm Khải cảm thấy không ổn, bảo Vivian rời đi, có chuyện cần bảo. Viêm Khải dự định sẽ đi lòng vòng xem có bám đuôi hay không, nếu là hiểu nhầm thì cũng không nhất định phải nói cho Vivian biết.

“Về luôn sao? Vậy tớ đi WC lát đã.”

Vivian vừa đi thì Viêm Khải cũng nhanh chóng thu dọn đồ cho cả hai. Đeo ba lô trên lưng, Viêm Khải chợt nhớ ra, nhà vệ sinh của cửa hàng nằm tách biệt bên ngoài, ở chỗ khá vắng vẻ.

Chạy vội ra ngoài, Viêm Khải ngó quanh. Vivian không mang điện thoại. Khoảng thời gian ngắn ngủi rời nhau lúc nãy mà bây giờ cậu cũng không chắc là Vivian có trong nhà vệ sinh hay đang ở đâu. Viêm Khải không nghĩ ra phải làm thế nào, liền đứng chờ ở cửa nhà vệ sinh nam. Đợi ba phút nữa không thấy Vivian đi qua thì đứng ở cửa gọi, không nghe thì sẽ vào tìm. Vào tìm không thấy sẽ báo cảnh sát.

“Viêm Khải à? Dùng xong rồi thì đi ra, đứng ở cửa rình mò cái gì ấy?”

Là Vivian, đang lau tay đứng trước mặt cậu.

Viêm Khải thở phào nhẹ nhõm, “Sao đi qua đây còn ngó vô chỗ này làm gì?”

“Đâu có. Vì tầm nhìn ngang mắt tớ rộng mà. Nhìn thấy cái bóng quen quen thì phải ngó lại xem chứ.”

“Tầm nhìn ngang rộng? Động vật ăn cỏ chắc?”

Vivian còn huyên thuyên thêm cái gì nữa. Nhưng Viêm Khải lúc này chỉ chú ý đến tiếng bước chân đang tiến về phía họ. Cậu chính là cảm giác được, nó có mang theo ác ý. Vivian thấy có người tiến đến, định tránh sang một bên nhường đường, bất ngờ bị Viêm Khải túm lấy tay kéo mạnh vào nhà vệ sinh nam, ngay sau đó cậu cũng tóm lấy tên đàn ông ở ngay ngoài cửa rồi lôi vào khống chế trên tường. Trong nhà vệ sinh nam lúc đó còn có vài người nữa, họ không chỉ kinh ngạc vì trong này có ẩu đả, lại còn có một cô gái.

“Suỵt suỵt. Chúng tôi đang quay chương trình thực tế.” Vivian làm điệu bộ khoa trương rồi trịnh trọng mời mấy vị đó ra ngoài. Họ cũng rời đi thật. Vivian bèn lo lắng quay sang.

“Có chuyện gì vậy Khải?”

“Tên này theo dõi chúng ta từ nãy?”

“Cái gì?”

Tên lạ mặt đang bị ghim trên tường bèn nổi điên, “Nói gì vậy hả? Tao báo cảnh sát bây giờ. Tao chỉ vào dùng nhà vệ sinh thì bị mày lôi vào hành hung.”

Vivian lục túi áo khoác tên đó, tìm thấy ảnh của chính mình. Viêm Khải sửng sốt, vậy mục tiêu chính là Vivian.

Vivian lại lục tiếp, “Cái gì đây? Ê te? Hẳn một lọ đầy luôn? Mày mang vào đây để hít à? Lại còn có một khăn tay tẩm sẵn nữa này.” Vivian nhăn mặt vì thoáng ngửi thấy mùi ê te, liền kiếm trong ba lô cái túi bóng nhét vào coi như bằng chứng.

“Chắc là bọn buôn người. Tốt nhất là báo cảnh sát.”

“Chúng mày cứ thử báo cảnh sát xem, lũ thám tử! Tao sẽ đăng hình chúng mày trên báo. Chúng mày sẽ là mục tiêu của tất cả tội phạm!”

Viêm Khải và Vivian khẽ biến sắc.

“Làm sao mày biết được?” Viêm Khải siết tên này mạnh tay hơn. Hắn ăn đau, chỉ la oai oái chứ không trả lời câu hỏi của hai người.

“Ài, tên khốn này! Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà. Là ai nói cho mày biết hả?” Vivian nhảy lên, cho gã một cái tát nổ đom đóm mắt bằng mu bàn tay.

“Không được rồi, phải liên lạc với Matthew trước.”

Bảo vệ và một vài nhân viên chạy đến hiện trường. Vivian thở dài, mấy ông khách vừa rồi không dễ bị lừa nhỉ. Có lẽ họ đã để ý là ở đây đâu có máy quay.

Viêm Khải vẫn khống chế tên lạ mặt ở trên tường, bịt chặt miệng tên đó vì hắn định la to cho mọi người biết họ là thám tử.

“Chúng tôi đã báo cảnh sát. Họ sẽ đến bây giờ. Tên này định bắt cóc tôi, bạn tôi đã tóm được nên chúng tôi phải ở cùng hắn cho đến khi cảnh sát đến để cung cấp lời khai. Còn việc tại sao bạn tôi bịt miệng hắn? Là vì hắn rất ầm ĩ, có thể ảnh hưởng đến các khách hàng đó, không tốt cho quý nhà hàng.” Vivian liên tục trình bày.

Bảo vệ cửa hàng nhìn cả ba với ánh mắt nghi ngờ. Nhưng quản lý nhà hàng và nhân viên thì tin họ, nói với bảo vệ rằng, người đàn ông này đã ngồi ở cửa hàng hơn một ngày mà không rời đi.

Viêm Khải và Vivian sửng sốt. Hơn một ngày? Vậy muộn nhất là từ chiều hôm qua.