Vivian tan ca làm, về đến chung cư thì nhận được tin nhắn của Viêm Khải: “Tớ hẹn làm bài với nhóm học tập. Cậu cứ ăn trước, không phải chờ.”

Vivian rep tin nhắn, muốn xem điện thoại một chút nên chọn đi thang máy. Bỗng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Vivian phát hiện ra, là một thằng bé tầm 12, 13 tuổi, ôm túi giấy đựng vài cái bánh mỳ baguette đang đứng trước tủ đựng thư. Trước khi bị phát hiện, Vivian chắc chắn là nó đã nhìn mình ngơ ngác. Trông thằng bé nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu hoặc giống ai đó Vivian từng gặp.

Thấy thằng bé đáng yêu, Vivian cứ nhìn nó chằm chằm cho đến khi nó không chịu nổi mà nhìn lại thì Vivian cười với nó một cái, làm thằng bé tròn xoe mắt.

Về đến căn hộ, Vivian tắm xong, đang ở trong bếp uống nước, nghĩ xem bây giờ nên xem ti vi và ăn vặt, hay là xem sách và ăn vặt. Cuối cùng quyết định vào trang nội bộ của The Worlfr, xem vài tài liệu đào tạo và ăn vặt.

Máy tính vừa kết nối thì có tiếng gõ cửa, Vivian mở ra, nhưng không thấy ai.

“A!”

Vivian quay sang phía vừa phát ra tiếng, liền thấy một trong những cậu nhóc sống ở nhà đối diện, hình như tên là Olivier Rousseau. Thằng nhóc rất mừng rỡ khi nhìn thấy Vivian, tay lúc đó đang giơ lên hình như định gõ cửa căn hộ sát vách với nhà họ.

“Hóa ra bạn có nhà!” Olivier vui vẻ chạy lại, “Có thể cho tôi tá túc một chút được không? Các bạn cùng phòng tôi vẫn chưa về.”

Vivian cười thay cho cái gật đầu, mở rộng cửa.

Vivian lấy cho Olivier một phần trái cây và kem mà cô đang ăn, cùng với một ly nước. Khu vực tiếp khách có bàn kính và sô pha màu ghi, nhưng Vivian ngồi xuống sàn theo thói quen. Olivier đang ngồi trên sô pha, thấy vậy thì hơi bồn chồn một chút. Nhưng lại nghĩ chắc cũng không sao, mình ngại có khi khiến bạn ấy cũng ngại theo, vậy nên vẫn ngồi yên.

Hai người nói chút chuyện phiếm. Vì trao đổi bằng tiếng Pháp nên mãi Vivian mới để ý rằng Olivier hình như nghĩ Vivian nhỏ hơn cậu ta.

Sau đó, Vivian quay lại với việc riêng, để Olivier xem chương tivi và giải khát.

Được một lát thì Olivier nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng.

Vivian tươi cười, “Tôi không tiễn nhé. Phải làm việc chút.”

Olivier tự đi ra cửa, hơi ngập ngừng trước bộ khóa lạ mắt. Nó khiến cậu ngập ngừng không phải vì trông quá phức tạp, mà trông quá tối giản, không biết phải để tay vào đâu mà mở.

Vivian thấy Olivier vẫn chưa rời đi, sau khi hiểu ra thì vội vàng chỉ dẫn, “Cậu thấy chỗ để đặt ngón tay không? Nhấn giữ cái nút đó hai giây là mở.”

Cậu nhóc làm theo, thầm trầm trồ trước khóa cửa lạ mắt. Trước khi cửa đóng hẳn còn ngoái nhìn Vivian một lần.

Buổi tối, Vivian dùng bữa một mình. Lúc Matthew bất ngờ liên lạc đến thì Viêm Khải vẫn chưa về nhà.

Anh thông báo Shivani Tống chuẩn bị xuất viện và hẹn gặp từ thứ bảy, lịch cụ thể tùy nhóm Viêm Khải và Vivian chọn.

“Càng sớm càng tốt.” Vivian nhẩm lại lịch, hình như Viêm Khải cũng bảo sáng thứ bảy không có lịch trình gì. “Sáng thứ bảy luôn đi, bảo cô ta đãi chúng tôi bữa sáng luôn.”

Trưa hôm đó Vivian còn có hẹn đi ăn với Viêm Khải, đến chiều hai người sẽ cùng đi mua thực phẩm cho mấy ngày tới luôn.

“Có gì thay đổi sẽ liên lạc lại với hai người. Còn gì muốn đề xuất không?”

Vivian thoáng băn khoăn, cũng không biết bản thân nghĩ gì, liền nói với Matthew, “Có thể cho tôi vài thông tin sơ bộ về khách hàng này được không?”

Hơn tám giờ tối Viêm Khải mới trở về, hai người Viêm Khải và Vivian đều có chuyện cần nói.

Vivian kể lại cuộc nói chuyện với Matthew và buổi hẹn với khách hàng vào sáng thứ bảy. Còn Viêm Khải…

“Nãy gặp nhóm Olivier ở sảnh. Các cậu bé rủ chúng ta về nông trại của gia đình Rousseau, trưa mai sẽ khởi hành, dự kiến sẽ về đến nhà vào chiều thứ sáu.”

Vivian đương nhiên rất hào hứng, vào web nội bộ của nhà hàng xin nghỉ tất cả các buổi làm đã đăng ký, còn cập nhật trạng thái lên mạng xã hội: “Ngày mai sẽ đến nông trại Pháp.”