Chung cư A

"Anh như vậy là có ý gì?"_cô nghiêm túc hỏi anh khi LeO đã đi ngủ, cả hai ngồi ở phòng khách.

"Ý trên mặt chữ"_anh nhẹ nhàng nói.

"Chẳng phải tôi đã nói không để người ngoài biết được thân phận của LeO sao?"

"Anh không chịu được khi hai mẹ con phải chịu ấm ức như vậy."

"Thôi được rồi chuyện này dừng lại ở đây đi.

Chân tôi cũng đã khỏi hẳn rồi anh có thể dọn ra khỏi nhà tôi được rồi chứ."_cô lạnh lùng nói

"Không được.

Anh sẽ không đi đâu hết."_anh nói bằng giọng cương quyết.

"Anh..anh..anh..tại sao lại vô lý như vậy chứ, đây là nhà tôi mà."

"Anh đã nói rồi từ nay về sau anh sẽ bảo vệ hai mẹ con thật tốt không để cả hai phải chịu ấm ức đâu."

"Tôi không cần.

Bây giờ quan hệ giữa anh và tôi chỉ là na và mẹ của LeO thôi tôi mong anh có thể làm đúng như những gì anh đã nói."

"Nhưng anh cần em và con"_giọng anh dịu dàng

"Ý anh là sao?"_cô dường như đã đoán ra được

"Anh...anh...từ lúc gặp lại em anh đã suy nghĩ rất nhiều nhưng anh phát hiện ra hình như càng ngày anh càng yêu em nhiều hơn."_vừa nói anh vừa nắm tay cô.

"Xin lỗi Khả Hân.

Anh biết chuyện của ba năm xưa em không nói với anh sự thật là vì lo anh không chịu nổi.

Anh biết thật em còn buồn nhiều hơn anh.

Anh không nên nói ra những lời khắc nghiệt như vậy với em, anh nên tin tưởng em hơn càng không nên chia tay với em.

Thực ra mấy năm nâynh luôn cố gắng quên đi em nhưng anh không làm được.

Cảm ơn em đã sinh ra LeO còn chăm sóc nó tốt đến vậy, mọi khó khăn em trải qua chắc chắn đều nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

Tất cả là lỗi của anh, anh không nên đối xử với em như vậy.

Anh nguyện dùng cả đời này để bù đắp cho em nhưng em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"_càng nói anh càng nắm chặt tay cô hơn.

Mặc dù nghe những lời này cô rất cảm động nhưng khi nghĩ tới những tổn thương trong quá khứ và đặc biệt là chuyện cô bị tai nạn, anh vẫn như trước đây vẫn không truy tố Diệp Anh mặc dù anh biết rõ Diệp Anh là người đứng sau.

Cô không thể tin tưởng anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô.

Cô lấy lại bình tĩnh trả lời anh.

"Thật ra tôi cũng đã từng nghĩ có nên cho chúng ta một cơ hội nữa không? Có nên cho LeO một mái ấm có đủ cả ba và mẹ hay không? Tôi đã từng nghĩ mình có thể bỏ qua tất cả để quay lại với anh nhưng..."_cô ngừng lại khoảng 2 giây rồi tiếp tục nói.

"Nhưng tôi không có lòng tin ở anh, tôi sợ phải lại tổn thương."_cô nhỏ giọng

"Không đâu.

Lần này nhất định anh sẽ bảo vệ em thật tốt."_tay anh vẫn đang cầm chặt tay cô

"Bảo vệ sao? Vậy tôi hỏi anh chuyện tôi gặp tai nạn xe có phải là Diệp Anh đứng sau hay không?"_cô nghiêm túc hỏi

"Em...em biết rồi sao?"_anh hơi bất ngờ

"Đúng vậy.

Anh biết rõ cô ấy là chủ mưu nhưng vẫn không tố cáo cô ấy có phải lý do vì ba mẹ cô ấy giống như chuyện năm năm trước cô ấy gài bẫy tôi không?"_giọng cô bắt đầu run

"Anh..Anh...thật ra chuyện không như em nghĩ đâu.

Không phải là anh không tố cáo mà là do..."_chưa nói hết câu thì anh đã bị cô cướp lời.

"Thôi được rồi.

Dừng ở đây đi tôi không muốn nghe anh giải thích nữa.

Tôi không muốn mình đi vào vết xe đỗ đó nữa."

"Em đừng dùng thái độ đó nói chuyện với anh được không.

Anh biết em sẽ thấy bất công khi anh không tố cáo Diệp Anh nhưng anh có lý do riêng của mình.

Thật ra anh và chú đã bàn bạc thuyết phục Diệp Anh đi đầu thú nếu cô ấy nhất quyết không chịu thì anh sẽ làm đơn tố cáo, ba cô ấy cũng không phải tiếc nuối."_anh giải thích

"Anh có dám chắc tương lai sau này anh vẫn sẽ dùng cách đó để tổn thương tôi nữa không? Tôi không thể cũng không có lòng tin vào anh nữa.

Chúng ta chỉ nên là ba và mẹ của LeO, hoàn thành tốt vai trò của mình đối với con là được rồi.

Hôm nay anh hãy dọn đồ của mình về nhà của anh đi tôi không muốn anh ở trong nhà của tôi nữa."_nói rồi cô đứng dậy định quay người đi thì bị anh kéo lại ôm cô vào lòng.

"Xin lỗi, anh sai rồi.

Anh thật sự biết lỗi của mình rồi, xin em cho anh một cơ hội để sửa sai có được không?"_càng nói anh càng ôm chặt cô vào lòng

"Anh buông tôi ra.

Nếu anh biết lỗi thì hãy buông tôi ra và làm theo những gì tôi đã nói, ít nhất hãy tôn trọng tôi một chút được không?"_vừa nói cô vừa vùng vẫy ra khỏi vòng tay của anh.

Bất giác nghe những lời nói đó của cô anh vô thức buông cô ra lòng đầy sự hỗn loạn

"Tôi mong rằng những gì tôi nói hôm nay anh sẽ hiểu"

Nói rồi cô bỏ đi vào phòng bỏ mình anh ở phòng khách.

Ngồi một lúc anh cũng nghe theo lời cô trở về nhà bên cạnh với vẻ mặt đau khổ

"Sao anh lại về đây không ở cùng chị Khả Hân sao?"_Vũ Uyên thấy anh về nhà thắc mắc hỏi

"Đừng nhắc chuyện đó nữa."_anh lạnh lùng nói

"Anh dùng vẻ mặt cau có này cho em xem thì cũng không giải quyết được gì chi bằng kể em nghe xem."

Nghe Vũ Uyên nói vũng có lý anh kêt hết toàn bộ câu chuyện vừa mỡi xảy ra cho Vũ Uyên.

"Đáng đời anh.

Lần này chị Khả Hân khó mà tha thứ vho anh.

Vì khi con người ta chịu quá nhiều tổn thương thì cũng khó mở lòng hơn.

Còn chị Khả Hân anh nghĩ xem chị ấy đã trải qua những chuyện gì.

Ba mẹ mất độ ngột, người yêu thì hiểu lầm không tin tưởng, một mình sinh con, vất vả nuôi dậy LeO.

Anh nghĩ những chuyện như vậy có đáng xảy ra với một cô gái lương thiện không?"

Lời nói của Vũ Uyên anh nghe ngày càng thấm.

"Anh hiểu nên anh muốn nhờ em giúp anh.

Anh không muốn mất cô ấy thêm lần nào nữa."

"Em không giúp đâu.

Bây giờ với em hạnh phúc của chị Khả Hân là quan trọng nhất, em sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của chị ấy.

Mặc dù anh là anh trai em nhưng anh đã tổn thương chị ấy em sẽ khoing giúp anh đâu."_Vũ Uyên cương quyết

"Em..em.."_anh ấp úng

"Em gì mà em.

Em nói anh biết nha cái người tên Phúc Lâm đó thích chị Khả Hân đấy.

Hôm nay tại buổi tiệc ánh mắt anh ấy nhìn chị Khả Hân rất lạ, anh coi mà chuẩn bị tinh thần đi không chừng LeO lại gọi người khác là ba đấy."_Vũ Uyên phân tích không quên trêu chọc anh

"Thôi anh ơt đây mà tự nghĩ đi em đi ngủ đây."

Nói rồi Vũ Uyên quay về phòng ngủ để lại một mình anh ngồi ngoài phòng khách suy ngẫm.

"Phải làm sao em mới cho anh cơ hội đây?"

Lại một đêm dài anh mất ngủ..