Ở Paris hai ngày, Phùng Kiến Vũ rất vui vẻ, cậu cảm thấy hai ngày ở nơi này nụ cười của cậu nhiều hơn bảy năm không có Vương Thanh cộng lại. Cậu thậm chí suy nghĩ, nếu như cho dù chết ở nơi đất khách quê người cũng không quan hệ, bởi vì bên cạnh cậu có Vương Thanh.

Kết thúc lộ trình ở Paris, Vương Thanh liền dẫn Phùng Kiến Vũ đi Provence. Thật ra thì lúc này, thân thể cậu đã bắt đầu có chút không chịu nổi. Cậu lén anh gia tăng lượng thuốc giảm đau mỗi ngày, cho nên mới không để cho Vương Thanh nhìn ra thân thể của cậu biến hóa. Vương Thanh còn tưởng rằng bởi vì đi du lịch, thể xác và tinh thần cậu đều hết sức thoải mái, cho nên gần đây thân thể cậu cũng không có gì khó chịu.

Đến Provence, Vương Thanh mang Phùng Kiến Vũ đến hồ Sainte-Croix, nghe nói nơi đó là hồ nhân tạo đẹp nhất nước Pháp, màu sắc nước hồ đều là thật. Phùng Kiến Vũ cúi người nhìn nước hồ xanh biếc, lộ ra nụ cười đẹp mắt, cậu cảm thấy mình mấy ngày nay đã nhìn qua rất nhiều cảnh sắc đẹp đẽ, tựa như cũng sắp vượt qua những phong cảnh cậu thấy cả một đời. Nhưng mà, ở trong mắt Phùng Kiến Vũ phong cảnh xinh đẹp cuối cùng cũng chỉ là phong cảnh, những thứ kia cũng không sánh nổi với một nụ cười chân thật của Vương Thanh

Cuối cùng, Vương Thanh mang Phùng Kiến Vũ đến cánh đồng hoa oải hương Avignon-valensole. Nhìn cánh đồng hoa oải hương màu tím rộng lớn, Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình thật không uổng công chuyến này. Đột nhiên, cậu thấy được hoa hướng dương xa xa, mi mắt đều là nụ cười, cậu chỉ chỉ những bông hoa hướng dương kia, hướng về phía Vương Thanh nói: "Thanh nhi, anh còn nhớ không?"

Vương Thanh cũng là đầy mặt ôn nhu, nhìn Phùng Kiến Vũ nói: "Hoa hướng Vũ sao?"

Phùng Kiến Vũ không kiềm được vui mừng vì Vương Thanh đã nhớ lại tất cả, nếu không những kí ức ngọt ngào này để lại cho một mình cậu nhớ, vậy cũng sẽ biến thành khổ sở rồi a. Phùng Kiến Vũ kéo tay Vương Thanh, cùng anh mười ngón đan vào nhau, nhẹ giọng nói, "Đúng vậy! Anh là hoa hướng Vũ, em là hòn vọng Thanh."

Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ ngồi xuống đất, hai người gần như dung hòa vào trong cánh đồng hoa oải hương, tựa như toàn thế giới đều biến thành màu tím, mà bọn họ chính là mảnh sắc tím riêng biệt. Phùng Kiến Vũ đem nửa người tựa vào trong ngực Vương Thanh,nhìn hoa oải hương màu tím cậu thích nhất, hưởng thụ khí tức ấm áp trong ngực người mình yêu

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi, dường như tiền tài quyền lực, dường như yêu hận tình thù, dường như những chuyện tạp nham trên thế gian này đều không liên quan đến bọn họ. Dù cho một giây sau là tận thế, cũng không ảnh hưởng tới sự ấm áp của bọn họ. Tựa như nơi này,  bọn họ vĩnh viễn thiên hoang địa lão

Phùng Kiến Vũ lên tiếng phá vỡ yên lặng, "Thanh nhi, anh còn có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hay không?."

Vừa nghĩ tới lần đầu tiên gặp nhau của hai người, khóe miệng Vương Thanh

không tự chủ giơ lên, chìm vào hồi ức. Anh cùng Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên gặp mặt là ở kì thi tuyển vào trường đại học năm đó, khi đó chẳng qua chỉ là một lần gặp gỡ thoáng qua, nhưng lại để cho Phùng Kiến Vũ ở trong lòng anh vững vàng cắm rễ. Từ đó về sau, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, trong lòng trong mắt Vương Thanh cũng chỉ có một mình Phùng Kiến Vũ. Khó khăn cũng tốt, thuận lợi cũng tốt, thống khổ cũng tốt, hạnh phúc cũng tốt, từ nay về sau Vương Thanh chỉ muốn cùng Phùng Kiến Vũ cùng nhau vượt qua

Vương Thanh trong lòng mặc dù nghĩ như vậy,nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc Phùng Kiến Vũ, "Anh dĩ nhiên nhớ, lúc ấy em ăn mặc lòe loẹt như vậy, còn bấm lổ tai, làm cho người khác có cảm giác không đứng đắn,anh lúc ấy còn rất ghét bỏ em a. Hơn nữa, vóc dáng của em trong tổ của anh là thấp nhất a, liếc nhìn là thấy em lõm vào, để cho anh khắc sâu ấn tượng a!"

Phùng Kiến Vũ cũng không tức giận, cậu biết Vương Thanh luôn là người khẩu thị tâm phi, cậu cười một tiếng ôn nhu nói, "Em nhớ ngày thi tuyển đó, anh mặc áo sơ mi trắng, đặc biệt đẹp mắt, em khi đó còn nghĩ nam sinh này nhìn thật sạch sẻ, nhìn cũng thật thoải mái. Em còn nhớ,lúc khảo hạch, anh đọc một bài thơ, thanh âm đặc biệt dễ nghe, lúc đó nghe anh đọc thơ em liền ngẩn ra, bởi vì em nghĩ thanh âm này nếu như trò chuyện trước khi ngủ, nhất định sẽ đặc biệt hấp dẫn người ta a." Sau đó, Phùng Kiến Vũ ngừng một chút, nói: "Cho nên, thật ra thì lần đầu tiên em thấy anh, em liền thích anh. Sau đó phát sinh một số chuyện, chẳng qua là em càng lún càng sâu, càng ngày càng thích anh mà thôi. Em cho tới bây giờ không tin cái gì gọi là nhất kiến chung tình, bởi vì em cảm thấy vậy quá không thực tế, em luôn cảm thấy không trải qua hiểu biết sẽ không có biện pháp thích một người. Nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy anh, em cũng biết đời này em cũng trốn không thoát."

Toàn thân Vương Thanh run một cái, anh không nghĩ tới Phùng Kiến Vũ cũng sẽ có một ngày thẳng thắn như vậy. Lúc trước, dây phản xạ của Phùng Kiến Vũ đặc biệt dài, chuyện gì đều phải anh đi chủ động. Bất luận là lần đầu tiên tỏ tình, hay là lần đầu hoan ái, hay là lần đầu tiên gặp gia trưởng, đều là Vương Thanh chủ động. Nhưng mà bây giờ, Phùng Kiến Vũ đột nhiên chủ động như vậy, Vương Thanh ngược lại có chút không thích ứng, gò má cũng hiện lên hai vạt hồng hồng mắc cỡ.

Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh không nói lời nào - quay đầu lại, liền biết anh có chút xấu hổ, vì vậy lại tự mình nói ra, "Thanh nhi, anh biết không? Thật ra thì em là một người có tính khiết phích nghiêm trọng, em đặc biệt ghét cùng người khác dùng chung cùng một vật, nhưng em lại có thể cùng anh uống một chai nước suối. Thật ra thì em là người có lá gan đặc biệt nhỏ, em rất sợ thử tín nhiệm một người. Nhưng mà em lại có thể cùng anh làm ra động tác amazing chinese có độ khó cao như vậy, hơn nữa còn không có luyện tập trước. Thật ra thì em là một người đặt biệt không có cảm giác an toàn, em không có thói quen lệ thuộc vào một người nào đó, nhưng khi em cùng anh ở chung với nhau, cho tới bây giờ vẫn không muốn tự mình mở nắp chai nước. Thật ra thì cho tới bây giờ em là một người không muốn cãi lời cha mẹ, em không muốn làm tổn thương lòng cha mẹ, nhưng khi em cùng anh ở chung một chỗ, lần đầu tiên em cự tuyệt thỉnh cầu của cha mẹ  nhất quyết phải cùng anh ở chung một chỗ."

Vương Thanh nghe lời Phùng Kiến Vũ, cảm giác trong lòng như kim châm đau nhói, cái loại tình cảm khó mà nói nên lời ở ngực dâng lên, mà cậu vẫn không có dừng lại, "Thanh nhi, em thật ra thì rất sợ chết, bởi vì em cảm thấy người chết rồi thì cái gì cũng không làm được, nhưng khi nghe được anh đã chết, em đã không chùn bước muốn đi theo anh. Em rất sợ yêu một người, bởi vì vậy quá mệt mỏi, nhưng mà em vẫn là không chùn bước yêu anh bảy năm, đợi anh bảy năm."

Phùng Kiến Vũ vuốt ve gò má Vương Thanh, nói: "Thanh nhi, anh có thể tưởng tượng một chút, nếu như anh không có gặp em thì cuộc sống của anh như thế nào." Vương Thanh ôm chặt Phùng Kiến Vũ, suy nghĩ trôi dạt đến phương xa, anh đang suy nghĩ đến cuộc sống không có cậu

Phùng Kiến Vũ nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, cậu chưa từng nói với Vương Thanh, cậu thật ra từng tưởng tượng đến cuộc sống nếu như cậu không có gặp phải Vương Thanh. Nếu như không có Vương Thanh, cậu sẽ không ở cuộc thi tuyển đối với một nam sinh khắc trong tâm khảm, sau đó cậu sẽ một mình đến Đại học Liên hợp  Bắc Kinh, sẽ không vô tình gặp được một nam sinh cũng thích nhảy nhót giống mình, cậu vẫn sẽ có bạn thân, nhưng có thể sẽ không có một nam sinh bởi vì ký túc xá có muỗi, chạy xuống lầu cầm nhang chống muỗi cho cậu. Cậu có lẽ sẽ có một người bạn gái xinh đẹp, nhưng sẽ không có một nam sinh đến đóng phim cũng muốn cùng cậu ở đóng chung.Cậu có lẽ tốt nghiệp, có một công việc ổn định, nhưng có thể sẽ không có một nam sinh cùng cậu thu âm bài < Nay hạ >khiến người ta nhớ hơn mười năm. Cậu có lẽ sẽ kết hôn có một đứa trẻ đang yêu, nhưng sẽ có thể không có một người đàn ông sủng ái con của cậu như vậy. Có lẽ cậu sẽ có thân thể khỏe mạnh vượt qua cả đời này, nhưng sẽ không có một nam sinh sẽ bồi cậu có một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt. Nếu như Phùng Kiến Vũ không có gặp qua Vương Thanh, vậy cậu cũng sẽ không có một đám khuê nữ quan tâm hiểu chuyện. Nếu như Phùng Kiến Vũ không có gặp qua Vương Thanh, vậy cậu có lẽ không biết cái gì gọi là tình yêu.

Dạ dày Phùng Kiến Vũ bắt đầu đau, nhưng cậu thật sự  không muốn rời khỏi nơi này. Phùng Kiến Vũ e rằng, có lẽ đây là lần cuối cùng cậu cùng Vương Thanh đi tới nơi này, có lẽ bọn họ sau này cũng không có cơ hội tới nước Pháp, tới Provence nữa. Phùng Kiến Vũ sợ lần này trở về, vào bệnh viện, liền lại không có biện pháp từ trong bệnh viện đi ra.

Dạ dày Phùng Kiến Vũ càng ngày càng đau, nhưng cậu một chút cũng không sợ hãi, bởi vì được Vương Thanh ôm trong lòng thật là ấm áp. Một cơn gió nhẹ thổi qua, từng cánh hoa màu tím rơi xuống xung quanh Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, cảnh tượng đó đẹp như một bức tranh.

"Thanh nhi, em yêu anh." Thanh âm Phùng Kiến Vũ càng ngày càng yếu ớt. Cậu cảm giác mình dần dần không có khí lực, mí mắt cũng không ngừng nhắm lại, cậu cảm giác mình rất mệt rất mệt, cậu muốn ngủ một giấc, muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Phùng Kiến Vũ nghĩ, biết đâu khi tỉnh dậy, những phát sinh trong những năm qua hết thảy đều là một giấc mơ, cậu cùng Vương Thanh cũng không có cùng cha mẹ thành thật bày tỏ, bọn họ cũng không có phát sinh tai nạn xe cộ, mà cậu cũng có thể khỏe mạnh một mực bầu bạn ở bên cạnh Vương Thanh

Phùng Kiến Vũ nghĩ như vậy, từ từ chậm rãi ở trong ngực Vương Thanh khép mắt lại. Tận đến giây cuối cùng trước khi đôi mắt khép lại, trong mắt trong đầu trong tim Phùng Kiến Vũ, đều chỉ có Vương Thanh.

--------------------------------------------------

tui nói đây là kết thúc có ai quánh tui hôn trời