Hơi thở Thích Ánh Trúc khó khăn, cho dù được Thời Vũ ôm vào lòng nhưng thân thể nàng lại lạnh lẽo, thần trí mơ hồ.
Thời Vũ ôm nàng, cảm giác giống như có người cầm con dao cùn xẻo thịt hắn. Hắn không biết đây là cảm giác gì, hắn bị sợ hãi bao trùm. Mà nỗi sợ hãi mạnh mẽ này trước đây hắn chưa từng cảm nhận được.
Tình cảm đột ngột nảy sinh chưa kịp làm thiếu niên tò mò thì đã làm hắn sợ hãi.
Thời Vũ hoảng sợ một lúc lâu mới nhớ bế Thích Ánh Trúc từ mặt đất lạnh lẽo lên. Nàng luôn không cho hắn tiến vào phòng ngủ của nàng nhưng lúc này đây, Thời Vũ đang ôm nàng bước nhanh vào. Thích Ánh Trúc rút vào trong ngực hắn, thở không ra hơi.
Thời Vũ đem nàng đặt trên giường, lại cúi người ôm nàng. Hắn từ trước đến nay xem tiền như mạng, ích kỷ độc ác, nhưng hiện tại hắn lại rối tung lên, không cần tiền cũng không cần mạng mà tùy tiện truyền nội lực cho nàng, giúp nàng thấy ấm áp lên, khởi động lại mạnh máu đang tắc nghẽn.
Mạng này của Thích Ánh Trúc, dưới sự bảo hộ của Thời Vũ, rốt cuộc cũng quay về.
Thích Ánh Trúc ho khan vài tiếng, đôi mắt trở nên rõ ràng. Thời Vũ vui mừng ra mặt, lông mi ướt át vì nước mắt, cúi đầu nhìn nàng: “Nàng sống lại rồi có phải không?”
Thích Ánh Trúc bối rối mà nhìn hắn.
Từ lúc nàng bất lực mà treo cổ tự sát đến lúc được cứu đi vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ. Cảm giác có người ở bên tai la hét, véo cổ nàng. Thích Ánh Trúc đối với nhân gian này không còn gì lưu luyến liền thờ ơ, chỉ nghĩ đến giải thoát……
Nhưng vì sao nàng vẫn còn sống?
Thích Ánh Trúc nhìn đôi mắt lóe sáng của Thời Vũ: Là hắn cứu nàng?
Vì sao lại cứu nàng?
Thích Ánh Trúc tỉnh lại nhìn thấy Thời Vũ, hốc mắt đỏ lên, một lần nữa nghĩ đến lúc hắn giơ ngân châm. Sinh mạng không thể kết thúc, lại được giữ lại sau một trận phiền lòng. Thích Ánh Trúc đẩy hắn ra, xoay người nằm trên giường, đưa lưng về phía hắn, một câu cũng không nói.
Thời Vũ ngồi ngơ ngác.
Hắn cảm giác được nàng không vui, nhưng hắn rất vui vì nàng sống lại.
Thời Vũ chân tay luống cuống, mặt tựa vào vai nàng, muốn nhìn nàng. Hắn bất an nhỏ giọng hỏi: “Vì sao nàng ……”
Ngón tay chỉ nơi nàng bị siết đến lưu lại vệt đỏ: “…… Lại làm vậy?”
Thích Ánh Trúc chôn mặt vào gối, nước mắt chậm rãi rơi, không nói chuyện.
Thời Vũ càng thêm bất an, hắn hỏi: “Là bởi vì, bởi vì…… Ta làm vậy sao?”
Thích Ánh Trúc vẫn như cũ không để ý tới hắn. Thời Vũ lúc này một chút cũng không dám đụng vào nàng, hắn chỉ ngơ ngác ngồi, trong lòng hoảng loạn.(edit:vừa lắm)
Hắn nhìn thấy nàng treo cổ, trong lòng liền quyết định sẽ không giết nàng nữa. Nhưng hắn không rõ Thích Ánh Trúc vì sao muốn tự sát. Là bởi vì hắn…… Muốn giết nàng sao? Người xấu là hắn, vậy sao nàng lại muốn chết?
Không lẽ là vì giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ sao?
Thích Ánh Trúc cứ yên lặng ôm gối khóc, Thời Vũ càng nhìn càng khó chịu. Hắn không thể lí giải được hành vi của hắn và nàng. Hắn thật giống với loài động vật mới chập chững bước vào đời——
Hắn nhìn thấy cảm xúc của nhân loại.
Nhưng hắn không hiểu.
Thời Vũ cảm thấy thất bại, tự ghét chính mình. Hắn đoán rằng Thích Ánh Trúc sẽ không để ý đến hắn nữa, ít nhất là trong hôm nay. Mà hắn lại không thể đi…… Lụa trắng kia còn treo trên xà nhà. Thời Vũ rất sợ nếu mình đi thì Thích Ánh Trúc lại lần nữa tự sát.
Hắn có thể bảo vệ nàng mãi sao?
Thời Vũ giật mình, chậm rãi do dự:…… Có lẽ có thể luôn bảo vệ.
Thời Vũ như một mớ hỗn độn nhìn chằm chằm thiếu nữ đang khóc thút thít trên giường đưa lưng về phía mình, trong đầu hắn nỗ lực dựa vào những cảm xúc cằn cỗi của mình và hành động của người khác mà suy nghĩ về hành động hiện tại của Thích Ánh Trúc. Một lúc sau, Thời Vũ rốt cuộc cũng nghĩ ra mình phải làm gì.
Hắn xuống giường.
Thời Vũ sợ nàng không biết mình đi còn cố ý mở miệng, dựa theo kinh nghiệm giang hồ phán đoán: “Nàng chảy rất nhiều mồ hôi, chắc chắn rất khát nước và đói bụng. Ta đến nhà bếp tìm đồ ăn cho nàng.”
Thích Ánh Trúc vốn không để ý đến hắn, khi nghe được giọng hắn, thân thể run lên một chút, giọng rầu rĩ từ dưới gối truyền đến: “Đừng đi.”
Thời Vũ sửng sốt, cảm động: Nàng chịu nói chuyện với hắn!
Thích Ánh Trúc không để ý đến Thời Vũ, nhưng nàng biết Thời Vũ quá thần bí, những việc làm thường ngày cũng không thể nào rõ.
Thích Ánh Trúc chật vật từ trên giường ngồi dậy, tựa lưng vào gối, nhìn chàng thiếu niên với thân hình thẳng tắp cùng đôi mắt sáng lấp lánh đang đứng trên mặt đất háo hức nhìn nàng.
Thích Ánh Trúc nhìn đến khó chịu.
Nhưng nàng vẫn phải mở miệng: “Nhũ mẫu đã ngủ, ngươi lục đồ trong bếp sẽ đánh thức bà. Ta không muốn bà biết.”
Mắt Thời Vũ chớp chớp, hắn suy nghĩ rồi nói: “Vậy nàng nói chuyện với ta đi, ta sẽ không đi nữa.”
Mái tóc dài rối bù, cổ đỏ ửng đến mức người nhìn thấy không khỏi kinh sợ. Thời Vũ không nhìn cổ nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt nàng.
Thấy nàng thần sắc tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đào, vẫn là bộ dạng rầu rĩ không vui…… Có lẽ cảm xúc so với ngày thường còn tệ hơn.
Nhưng hắn không sợ, đối với hắn dù nàng có thế nào vẫn rất đẹp.
Thời Vũ thấy nàng không nói gì, nhanh trí hiểu nàng đã ngầm đồng ý. Hắn run lên, Thích Ánh Trúc nhìn đến hoa mắt, hắn lại đột ngột biến mắt.
Thích Ánh Trúc dùng khăn xoa một chút lên đôi mắt, tim đập nhanh, một bàn tay mảnh khảnh đưa chén nước đến mi mắt nàng.
Thích Ánh Trúc nhướng mi nhìn ánh mắt lấy lòng của Thời Vũ.
Nàng rầu rĩ cầm chén nước, chậm rãi uống. Thích Ánh Trúc hạ mắt, bộ dạng nhợt nhạt phản chiếu trong ly, thật sự rất khó coi.
Nàng thở một hơi trong lòng, hỏi: “Ngươi không phải phải muốn giết ta sao, còn tới tìm ta làm gì? Do lần đó không xuống tay được nên trong lòng tiếc nuối muốn xuống tay lần nữa sao?”
“Không phải!” Thời Vũ nói, “Ta sẽ không làm gì nàng nữa, nàng yên tâm đi.”
Hắn duỗi tay, thử vỗ vỗ vai nàng, học người khác cách dỗ dành đi dỗ Thích Ánh Trúc: “Ta sẽ không làm gì nàng nữa đâu, nàng không cần giúp ta.”
Thích Ánh Trúc: “……”
Nàng nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy ta đang giúp ngươi?”
Thời Vũ không dám mở miệng, chỉ dám nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy đầy bối rối. Hắn như kiếm như trúc, cứng cáp không thể đẩy ra. Hắn vẫn luôn không có cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt trong trẻo lạ thường tràn đầy tình cảm.
Thích Ánh Trúc có thể đọc ra cảm xúc trong đôi mắt hắn: sợ hãi, bối rối, buồn bã, thận trọng. Hắn muốn đến gần nàng nhưng lại không dám.
Hắn sợ.
Hắn rốt cuộc là sợ hãi cái gì?
Thích Ánh Trúc ngây người trong chốc lát, nàng không biết cảm xúc hiện tại trong lòng mình là gì—— Thời Vũ vốn không hiểu được tại sao nàng lại như vậy. Nỗi lòng của nàng đối với hắn như một bí ẩn chưa được giải đáp mà việc giải đáp nó khó như lên trời.
Nghĩ đến đó, trong lòng Thích Ánh Trúc cảm thấy chua xót nhàm chán. Nước mắt ào ạt tuôn ra lăn dài trên má.
Thời Vũ kinh ngạc.
Hắn ngây người nhìn nàng, bắt đầu bối rối. Hắn mở miệng, rồi lại ngậm miệng. Hắn cúi người về phía trước, rồi lại lui về phía sau. Hắn vươn tay ra muốn lau nước mắt cho nàng nhưng ngón tay lại dừng cách má nàng một tấc đã không dám áp sát nữa.
Thời Vũ ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt cầu cứu: “Nàng đừng khóc.”
Hắn cầu xin: “Nàng đừng khóc nữa…… Có phải nàng hận ta ngày đó đã ra tay với nàng không?”
Thời Vũ rốt cuộc cũng tìm được một lý do. Hắn bừng tỉnh, lập tức giơ tay phải lên đưa về phía nàng nói: “Có phải do ngày đó ta dùng tay này không”
Thích Ánh Trúc hai mắt đẫm lệ, thấy Thời Vũ ngồi ở mép giường nâng lên một cái tay khác, không chút do dự hướng về phía tay phải mà cắt.
Ánh mắt hắn không chút dao động thậm chí còn đang nhìn nàng. Nhưng động tác của tay kia lại vô cùng tàn nhẫn…… Thích Ánh Trúc run lên, nhào qua nắm lấy tay phải của hắn.
Thời Vũ dừng nội lực giữa chừng bị phản phệ, đầu đổ mồ hôi lạnh, thở hổn hển, thân thể lung lay.
Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ! Ngươi định làm gì?”
Thời Vũ mở miệng: “Không phải nàng giận sao? Ta phế một tay coi như thỉnh tội với nàng. Nàng đừng giận nữa.”
Thích Ánh Trúc nắm lấy tay phải của hắn không dám buông. Nàng ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh kiên định, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh. Môi hắn tái nhợt, người hơi run lại cố gắng chống đỡ ngồi vững vàng trước mặt nàng.
Thích Ánh Trúc: “…… Ta không muốn tay của ngươi.”
Thời Vũ: “Vậy nàng muốn cái gì, nói ta biết đi.”
Thích Ánh Trúc hỏi hắn: “…… Vì sao ngươi lại làm như vậy?”
Thời Vũ sửng sốt, tự nhiên trả lời: “Bởi vì nàng giận, nàng không vui. Ta không muốn nàng không vui…… Ta nghĩ sau này nàng sẽ không để ý đến ta nữa. Ta không muốn nàng không để ý tới ta.”
Hắn nhanh chóng liếc nhìn nàng, ánh mắt rơi vào bàn tay nàng đang nắm lấy tay mình. Với sự nhạy bén của một người đàn ông, hắn cảm thấy Thích Ánh Trúc sẽ không nhẫn tâm như vậy. Thời Vũ nắm lấy cơ hội, được voi đòi tiên: “Ta muốn tiếp tục tìm nàng chơi.”
Thích Ánh Trúc nhìn thấy ánh mắt hắn liền sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Một lúc lâu sau, đôi mắt Thích Ánh Trúc lại đẫm lệ.
Thời Vũ hoảng loạn.
Hắn vội vàng nói: “Ta không tìm nàng chơi! Ta không tìm nàng chơi nữa được không!”
Hắn hận không thể đập đầu và tường, hắn rối rít: “Nàng đừng khóc nữa.”
—— nàng lại khóc, hắn cũng muốn khóc theo nàng.
Thích Ánh Trúc giọng điệu phức tạp nói: “Thời Vũ, có phải từ đầu đến giờ, ngươi vẫn không hiểu vì sao ta lại như thế này đúng không?”
Thời Vũ ngẩng đầu.
Thích Ánh Trúc trong mắt ngấn lệ, rưng rưng nhìn hắn. Nàng yếu ớt vô cùng lại càng nhìn không rõ hắn. Hóa ra mọi nỗi đau, mọi sự tuyệt vọng cùng khó khăn của nàng ……
Từ đầu tới cuối, Thời Vũ vốn chưa từng hiểu được. Hắn xuống tay với nàng có phải mang ý “vứt bỏ” như nàng nghĩ không?
Nàng chậm rãi duỗi tay, muốn chạm vào mặt hắn. Thời Vũ không nhúc nhích chờ nàng. Tay Thích Ánh Trúc dừng lại trước mặt hắn mà không chạm vào.
Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Thời Vũ, ta cảm thấy ta và ngươi như bị ngăn cách bởi màn sương. Ta không đi vào sẽ không thấy rõ ngươi.”
Đôi mắt Thời Vũ lóe lên, ánh nến chói lọi chiếu vào đuôi mắt. Hắn bước tới, nhỏ giọng: “Nàng đừng khóc, để ta đi ra khỏi màn sương đó được không?”
Hắn lại nói: “Chỉ cần nàng đừng khóc.”
Thích Ánh Trúc hỏi: “Nếu vậy, tại sao lại đối xử với ta như thế?”
Thời Vũ bối rối: “Cái gì?”
Thích Ánh Trúc cắn môi, nàng không thể nhắm mắt xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, nàng lấy hết can đảm, đôi mắt kiên định mà nhìn hắn, không né tránh: “Ngươi đối với ta, đối với ta…… gần gũi như vậy, lại muốn làm tổn thương ta…… Ngươi thay đổi thất thường như vậy, làm ta không thể biết đâu mới là ngươi? Thời Vũ, ngươi nghĩ sao?”
Thời Vũ nhìn nàng.
Ánh mắt hắn hạ xuống sau đó cúi đầu.
Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ, nói đi. Rốt cuộc là ngươi nghĩ như thế nào?”
Thời Vũ cúi đầu một hồi lâu, khó khăn nói: “Ta nói ta không biết…… nàng có tin không?”
Hắn ngẩng đầu lên trông đáng thương vô cùng: “Nàng đừng hỏi ta nữa mà.”
Thích Ánh Trúc ngẩn người, nhất thời bị bộ dạng đáng thương của hắn làm cho mềm lòng, nhưng nàng vẫn cứng rắn nói: “Ta không thể xem như ngươi chưa từng giơ ba ngân châm đó lên. Ta không muốn ở cùng người muốn làm tổn thương ta…… Hiểu không.”
Thời Vũ lại cúi đầu.
Gian phòng yên tĩnh, ánh nến lung lay. Trong màn, không khí như bị cạn sạch. Thích Ánh Trúc không còn khóc nữa, chỉ chờ đợi câu trả lời của hắn.
Nàng không quan tâm hắn là người giang hồ, cũng không quan tâm hành tung bí ẩn của hắn, chỉ cần hắn thích nàng…… Nhưng nàng cũng không muốn ngược đãi bản thân, đi cầu chút tình cảm nơi hắn.
Thời Vũ hỏi: “Nàng thật sự muốn biết sao?”
Thích Ánh Trúc: “Đúng.”
Thời Vũ ngước mắt lên, hắn cười một cách kì lạ, nói: “Trước kia cũng có người muốn biết, sau đó lại truy sát ta.”
Sau lưng Thích Ánh Trúc toát mồ hôi lạnh, không đợi nàng mở miệng, Thời Vũ lại vô tư nói: “Nàng muốn sao cũng được.”
Hắn vươn một bàn tay đè ở ngực nàng, lòng bàn tay cảm nhận được trái tim nàng đập loạn nhịp.
Thích Ánh Trúc sững sờ.
Hắn, hắn, hắn…… Tay, tay hắn…đặt ở……
Khuôn mặt Thích Ánh Trúc đỏ bừng, nàng giơ tay đẩy hắn ra, lại bị một cái tay khác của Thời Vũ đè lại. Thích Ánh Trúc chật vật, nhưng tay hắn vẫn mạnh mẽ đè ở tim nàng, bàn tay để nơi đó khiến,trái tim thiếu nữ đập càng ngày càng nhanh.
Thích Ánh Trúc nổi giận: “Ngươi đang làm gì! Bỏ cái tay ra!”
Thời Vũ kéo tay nàng, để lên bàn tay hắn, cùng hắn nghe tiếng trái tim nàng đập: “Nàng nghe đi,tim nàng đập ngày càng nhanh.”
Thích Ánh Trúc: “Bỏ ra!”
Mặt nàng đỏ như máu, ánh mắt trốn tránh, làn da tái nhợt bỗng dưng đỏ ủng, hơi thở gấp gáp. Thời Vũ xác định nàng cũng nghe được mới buông tay. Ngay sau đó, hắn nắm lấy tay Thích Ánh Trúc đặt trên ngực mình.
Lòng bàn tay nàng cảm nhận được trái tim loạn nhịp của chàng thiếu niên. Thích Ánh Trúc xấu hổ đỏ mặt nhưng ánh mắt lại lóe lên, không rõ Thời Vũ có ý gì.
Thời Vũ nắm tay nàng không buông.
Từ từ, Thích Ánh Trúc bình tĩnh lại. Bàn tay nàng đặt nơi tim hắn, trong lòng dấy lên nghi ngờ. Thích Ánh Trúc ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn. Thời Vũ do dự, nói: “Nàng…… Vì sao tim nàng lại đập nhanh như vậy?”
Thời Vũ: “Ta tới gần nàng một chút, cảm xúc của nàng liền dao động rất lớn. Ta chạm vào tim nàng, trái tim nàng lại đập nhanh hơn. Nhưng nàng chạm vào tim ta, ta lại không có cảm giác gì…… Hiện tại nàng đã hiểu chưa?”
Thích Ánh Trúc sắc mặt trắng bệch.
Thời Vũ cười, vẫn là bộ dáng không sao cả: “Bởi vì ta không có cảm giác như người bình thường.
“Cảm xúc của ta chưa bao giờ dao động. Nhưng ta hiểu mọi người…… Vì sao lại vậy. Nhưng hiện tại ta …… Bắt đầu có loại cảm xúc này, ta thực sự rất sợ hãi.”
Thời Vũ nhìn nàng, nói từng chữ: “Ương ương, ta cái gì cũng hiểu.”
Hắn lại phủ nhận: “Đồng thời ta cái gì cũng không hiểu. Ta vốn là……Vốn là không thể hiểu hết cảm xúc của nàng.”
Thời Vũ nói: “Ta không biết vì sao khi ta giơ châm với nàng thì nàng sẽ tự sát. Ta không biết tại sao nàng khóc, không biết vì sao có người muốn giết ta…… Ta dựa vào kinh nghiệm có thể lý giải nhưng ta thật sự lại không thể lý giải.
“Ta đối với nàng như vậy…… Là bởi vì ta quá sợ hãi. Ta không phải thật sự muốn giết nàng, ta sợ nàng khiến ta trở nên kỳ lạ.
“Ương ương, ta đã là quái vật rồi. Ta không biết ta nên làm như thế nào.”
Thích Ánh Trúc nhìn hắn, lẳng lặng mà nhìn rồi lại kinh ngạc khi nghe hắn nói. Nàng chưa bao giờ gặp người nào như Thời Vũ. Ánh mắt hắn sáng lên, cố gắng cùng nàng nói chuyện. Hắn hay liếc nhìn nàng, sợ nàng sẽ né tránh…… Hoài nghi của Thích Ánh Trúc đối với hắn đã giảm bớt.
Thời Vũ cuối cùng bối rối nói: “Bởi vì vậy nên ta mới không có một người bạn nào. Chỉ có Tần Tùy Tùy…… Nhưng nàng ta cũng chỉ lợi dụng ta thôi. Mọi người đều xem ta như công cụ, ta đều biết. Nhưng ta không để bụng, dù sao bọn họ cũng sợ ta. Ta cũng không thích bọn họ…… Ương ương, ta nói nàng hiểu không?”
Hắn nhìn nàng nói: “Ta là quái vật. Nàng có sợ không?”
Lông mi Thích Ánh Trúc vươn ra một giọt nước mắt, rơi trên đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Thời Vũ thấy nàng lại rơi nước mắt, trong lòng càng hoảng loạn.
Hắn ngây ngô nói: “Nhưng, nhưng nàng không phải sợ…… Ta thật sự, thật sự sẽ không làm tổn thương nàng. Ta đã quyết định tự bỏ tiền túi ra cũng sẽ không chạm vào nàng. Nếu nàng không muốn nhìn thấy ta, thì ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa. Nhưng ta sẽ âm thầm quan sát nàng…… Không làm phiền nàng đâu. Nàng đừng buồn nữa.”
Thời Vũ nói xong lại thấy đau lòng. Nhưng hắn không muốn nàng biến mất nên đã quyết định sẽ tự mình biến mất khỏi tầm mắt nàng. Thời Vũ có chút lưu luyến bỏ tay đang nắm tay nàng ra. Hắn kìm nén sự miễn cưỡng, dùng ánh mắt từ biệt nàng.
Thời Vũ nhỏ giọng: “Ta đi đây.”
Tay buông lỏng, Thời Vũ lui về phía sau. Bàn tay chuẩn bị rời nhau thì Thích Ánh Trúc lấy lại tinh thần, duỗi tay nắm lấy tay hắn, ngửa đầu nhìn thiếu niên đang đứng cạnh giường.
Thời Vũ không hiểu, nhìn tay nàng đang nắm lấy tay hắn.
Nước mắt Thích Ánh Trúc vẫn đang rơi. Nàng dựa vào tay hắn, cố gắng ngồi quỳ lên. Thích Ánh lấy hết can đảm, cúi người ôm lấy eo hắn, mặt úp trong lòng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn vẫn đập như cũ.
Thích Ánh Trúc cảm thấy chua xót, lại cảm thấy buồn cười. Nàng và Thời Vũ, một người là ma ốm, một người lại không có tình cảm…… Thật là thú vị.
Thích Ánh Trúc nhỏ giọng: “Đừng đi. Thời Vũ, ngươi không phải quái vật. Ta sẽ dạy ngươi…… Ngươi nói ngươi ghét ta, muốn giết ta cơ bản cũng là một loại tình cảm.
“Thời Vũ,ngươi tới tìm ta chơi đi. Chơi với ta hai năm…… Sau đó ngươi là có thể thành người bình thường, có thể có bạn bè.”
Thời Vũ trong lòng vui mừng, liền nói: “Thật sao? Ta có thể tìm nàng chơi? Nàng không muốn đuổi ta đi nữa sao? Nhưng tại sao lại là hai năm? Ta có thể tìm nàng chơi suốt đời mà.”
Thích Ánh Trúc nghĩ, bởi vì hai năm sau, nói không chừng nàng sẽ chết vì bệnh. Ở hai năm cuối cùng của cuộc đời, nàng có thể có một đoạn tình cảm như vậy đã rất tốt đẹp rồi. Nàng cũng sẽ cố gắng dạy Thời Vũ tình cảm của người bình thường.
Nếu hắn có thể lĩnh hội được thì hai năm sau hắn có thể có bạn bè của mình rồi. Nếu không thì khi nàng không còn nữa, hắn cũng sẽ không quá đau lòng.
Thích Ánh Trúc trong lòng nghĩ như vậy, miệng chỉ khẽ cười, hiền hòa đáp: “Bởi vì hai năm sau, ta phải gả về nhà chồng, không thể chơi với ngươi được nữa.”
Thời Vũ rầu rĩ không vui, trong lòng hiện lên ý nghĩ giết chóc. Tình cảnh trước mắt quá ấm áp, nên hắn không dám để lộ sát khí. Hắn cười nói: “Được! Một lời đã định!”
Thời Vũ vươn tay muốn cùng nàng ngoéo tay. Thích Ánh Trúc ngẩn người, Thời Vũ lo sợ hỏi nàng: “Thật sự sẽ chơi cùng ta, sẽ dạy ta, sẽ không đuổi ta đi sao? Thật sự sẽ không ghét bỏ ta sao? Sẽ không ghét bỏ ta không hiểu sao?”
Thích Ánh Trúc hạ mắt, nhẹ nhàng mà dùng ngón út cùng hắn ngoéo tay. Nàng nói: “Nếu ta thích ngươi dù ngươi là ăn mày ta cũng nguyện ý, là Tu La địa ngục ta cũng không sợ.Ta không quan tâm ngươi giàu sang hay bần tiện, là quý tộc hay hiệp khách, ta đều không để bụng.”
Nàng nhìn về phía hắn nói, hắn lại nhìn nàng nói liên tục mà nghe không hiểu. Tuy rằng không nghe hiểu nhưng thấy Thích Ánh Trúc đỏ mặt nhìn lén hắn, Thời Vũ lại nhịn không được mà cúi người xuống, đem d*c vọng nuốt xuống, li3m giọt nước mắt trên má nàng.
Thích Ánh Trúc hờn dỗi: “Thời Vũ!”
—
Thích Ánh Trúc giống như có tinh thần trở lại, thật sự sống lại.
Nàng không nhắc tới chuyện mình treo cổ, cũng không giải thích với Thời Vũ. Thời Vũ quấn lấy nàng muốn hỏi nhưng cả đêm lăn lộn, Thích Ánh Trúc đã mệt mỏi vô cùng, nói muốn đi ngủ. Thời Vũ trong lòng mơ ước cùng nàng nằm trên cùng một chiếc giường không muốn rời đi.
Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nàng tự sát! Ta muốn ở lại trông chừng nàng,đề phòng nàng tự sát lần nữa!”
Thích Ánh Trúc vì quá buồn ngủ, cả hai lại nói chuyện rõ ràng rồi, nên cũng không đề phòng Thời Vũ nữa. Thích Ánh Trúc ném chăn đệm xuống giường cho hắn, kéo màn, chật vật mà đi ngủ.
—
Trời mờ sáng, màn rủ xuống đất, Thích Ánh Trúc mơ hồ mở mắt ra bỗng cảm thấy có chút khác thường.
Nàng vừa dậy, còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng thấy Thời Vũ không biết từ khi nào đã ngồi trong màn. Hắn cúi đầu, nắm một tay nàng đang tò mò đánh giá. Đầu hắn cúi xuống, chóp mũi cọ vào da thịt trên tay nàng.
Thích Ánh Trúc bị hắn doạ tỉnh, thu tay vào trong chăn: “Thời Vũ, ngươi làm cái gì vậy?”
Thời Vũ nắm chặt cánh tay nàng không buông. Hắn ngước mắt lên, Thích Ánh Trúc thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt thiếu niên trong sáng không chứa d*c vọng. Thời Vũ chỉ đơn thuần nắm lấy, nhìn cánh tay nàng: “Nàng xem, chỗ này có vết đỏ không giống chỗ khác. Ta lau không được.”
Hắn suy nghĩ, lại nói: “Li3m cũng không hết.”
Thích Ánh Trúc sững sờ:…… Hắn li3m khi nào?
Thích Ánh Trúc mơ mơ màng màng nhìn theo ánh mắt hắn, mặt đỏ ửng. Nàng muốn né tránh, Thời Vũ lại không chịu buông tay. Hắn nhìn chằm chằm nàng, Thích Ánh Trúc cười nói: “Đương nhiên lau không được rồi. Đây là ‘thủ cung sa’.”
Nói xong, mặt nàng đỏ ửng, liếc nhìn hắn, nghĩ thầm rất nhanh sẽ không còn nữa.
Thời Vũ đột nhiên nhận ra điều gì đó, nổi hứng thú, vén tay áo lên lộ ra cánh tay của mình: “Ta cũng muốn có ‘thủ cung sa’.”
Hắn thúc giục Thích Ánh Trúc: “Nàng cũng giúp ta điểm một cái. Vậy thì ta sẽ có giống như nàng.”
Thích Ánh Trúc: “……”
Giọng nói của nàng mang theo kỳ quái: “Ngươi biết ‘thủ cung sa’ là có ý gì sao?”
Thời Vũ liếc mắt một cái, nói: “Biết.”
Sau đó mặt hắn bỗng nhiên đỏ lên, vội vàng liếc nhìn nàng, nói thầm: “Ta chưa từng ngủ với nữ nhân nào, đương nhiên có thể điểm ‘thủ cung sa’.”
Thích Ánh Trúc bị hắn làm cho đỏ mặt, ngượng ngùng lắp bắp nói: “Thời, Thời Vũ. Về sau những lời như vậy, ngươi không cần nói với ta…… Ngươi, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta phải rời giường.”