Irene quẳng cây viết lên bàn và nghiền ngẫm bản thời gian biểu mới lập gần nhất. Nỗi bực bội nhộn nhạo trong dạ dày nàng. Dù cho có cố nối kết các dữ kiện như thế nào đi nữa, nàng vẫn không thể tìm ra một cách khả dĩ đặt Ryland Webb vào bất cứ nơi nào gần Dunsley vào ngày Pamela chết.

Trước đây nàng đã quả quyết rằng khi ngồi xuống cùng mọi dữ kiện thì nàng sẽ tìm thấy điều gì đấy thêm vào cái động cơ mà nàng có thể trao cho cảnh sát để buộc Webb vào vụ sát nhân này. Nhưng mà từ đó đến giờ nàng hoàn toàn tay trắng.

Nàng đứng dậy đi vào căn bếp nhỏ ngăn nắp của Luke để rót cho mình tách trà. Trong bốn mươi phút qua nàng đã đứng dậy khỏi ghế những bốn lần. Nàng đã vẩn vơ vào bếp ba lần, hai lần để rót thêm đầy tách, một lần để kiểm tra trong tủ lạnh xem mình cần mua gì cho bữa tối.

Với chiếc tách trong tay, nàng đi ra cửa sau cabin, nhếch một bên hông tỳ lên thanh rào của hàng hiên và đăm chiêu ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng. Quang cảnh nhìn từ cabin này hơi khác với cảnh từ cabin số Năm nơi nàng trú ngụ. Từ đây nàng có thể nhìn thấy một khoảng hồ rộng lớn hơn.

Nàng đã hứa sẽ đưa thêm một bài viết về tình hình địa phương cho Adeline để đăng báo và để giữ lượng truy cập vào website. Hạn chót nộp bài đang lù lù ra đó, nhưng nàng không thể tập trung vào câu chuyện được. Thay vào đó trí não nàng cứ một mực khăng khăng muốn quay về vấn đề cái chết của Pamela. Có lẽ sự ngoan cố mãnh liệt này là định nghĩa đích thực về một học thuyết gia âm mưu đây, nàng tự nhủ.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc người nàng.

Có lẽ các chuyên gia trị liệu trong bao nhiêu năm qua đã đúng khi họ cố thuyết phục rằng nàng đang bị ám ảnh bởi phiên bản hư cấu của chính nàng về các sự kiện ấy chỉ bởi nàng không thể chấp nhận thực tế.

Đừng, đừng nghĩ đến đấy, Irene ra lệnh cho mình. Mày là phóng viên. Cố mà bám vào các dữ kiện. Hay tốt hơn nữa, cố mà nghĩ ra vài dữ kiện mới.

Nàng nhìn theo một chiếc xe bán tải móp méo chạy vào lối đi rồi đậu gần sảnh tiếp tân. Tucker Mills bước xuống rồi lôi từ sau xe ra một chiếc cào và cái chổi to tướng. Maxine chạy ra chào hỏi ông ta, từ cô toát lên vẻ sống động và hăng hái.

Nhà nghỉ Bình Minh Bên Hồ đang trải qua một thời gian kinh doanh bùng phát ngoài mùa cao điểm vì người từ các cơ quan thông tấn đổ xô về Dunsley để lấy thông tin bối cảnh cho câu chuyện nóng sốt. Hoảng kinh trước viễn cảnh có quá nhiều khách trọ không trù tính trước, Luke đã bỏ quầy tiếp tân, phó mặc mọi chuyện vào một tay Maxine.

Khi đã nắm quyền chỉ huy rồi thì Maxine ngay lập tức tỏa sáng trước thách thức. Hành động đầu tiên của cô là tăng tiền thuê lên bốn lần. Sau khi cho thuê hết mọi chỗ trống, cô đã lịch sự nhưng cương quyết đề nghị Irene chuyển vào cabin của Luke, nhờ đấy mà giải phóng thêm được một phòng. Một tiếng trước Maxine đã phái Luke vào thị trấn Dunsley để lấy thêm nhu yếu phẩm mới gồm giấy vệ sinh, cà phê và bánh vòng. Irene biết là Luke rất cảm kích có được lý do mà trốn đi.

Đám phóng viên truyền thông nhà đài lu bu này rồi sẽ chẳng ở đây lâu, Irene nghĩ vậy, nhưng trong khi họ vẫn còn ở đây thì nhà nghỉ vẫn ăn nên làm ra.

Nàng uống thêm ngụm trà và suy nghĩ thêm tí chút về những điểm dữ kiện mà trước đây đã không được suy xét đến. Vài mảnh vỡ của một trong những cơn ác mộng ngày xưa chợt lướt qua đầu nàng.

Irene bỗng ngộ ra mình là một trong những điểm dữ kiện ấy.

“Tiếc là Irene không đến đây cùng cậu,” Tess lên tiếng. Bà rót nước chanh mới pha vào ly cho Luke, đoạn ngồi xuống ghế trong phòng khách. “Tôi có cả đống chuyện muốn hỏi con bé đây.”

“Irene đang phải viết thêm một bài cho tờ Beacon” Luke nốc hết cả nửa ly, nhấm nháp vị chanh nồng nồng. “Adeline đang dựa vào cô ấy để lấy thêm vài tin về địa phương. Câu chuyện về Ryland Webb đang càng lúc càng được đào sâu nới rộng hơn.”

Tess chậc lưỡi. “Trước đây có ai ngờ cô bé Irene lặng lẽ kia lại trở thành một phóng viên điều tra quyết liệt cơ chứ?”

“Cô ấy là người phụ nữ mang trong mình sứ mệnh,” Luke đáp. “Thật ra cháu cũng đang mang một nhiệm vụ đây. Cháu để cho Maxine quản lý nhà nghỉ, thế là ngay lập tức cô ấy ra oai ra tướng. Cô ấy sai cháu lùng sục khắp vùng này tìm mua giấy vệ sinh. Theo quan điểm cá nhân, cháu chẳng thấy lý do gì mà khách trọ không thể tự mình cung cấp cho mình được cả, nhưng Maxine lại cảm thấy khác.”

Tess bật cười. “Tôi cá là cô ấy đang hể hả ngoài nhà nghỉ kia lắm đây.”

“Cô ấy đang kiếm ra tiền, đấy là chuyện rành rành. Mà thôi, trên đường đi vào thị trấn cháu chợt nghĩ là cô có thể giúp cháu giải đáp một câu hỏi trước giờ cứ làm cháu băn khoăn mãi.”

Khuôn mặt thông minh của cô Tess bừng lên hào hứng. “Cậu muốn biết gì nào?”

“Tên của người mà Pamela đã trút bầu tâm sự vào cái ngày bố mẹ Irene mất.”

Vẻ hăm hở của Tess bỗng chốc tan biến. “Cậu đang nói về người đã gọi cho Ryland Webb cảnh báo về những gì Pamela đã làm ấy à?”

“Cô có ý kiến nào chăng?”

Tess thở dài. “Tôi và Phil đã bàn về chuyện này. Chúng tôi đã đi đến một khả năng, nhưng cả hai bọn tôi chẳng ai nghĩ là nên theo đuổi khả năng ấy mà làm gì. Tôi chắc chắn người mà bọn tôi nghĩ đến đã làm cái việc mà anh ta nghĩ là đúng đắn nên làm, chẳng bao giờ đoán trước được là làm thế sẽ dẫn đến đâu.”

“Làm thế quái nào mà hắn ta có thể nghĩ rằng việc gọi cho Webb lại là việc đúng đắn nên làm cơ chứ?”

Tess đưa mắt nhìn xa xăm ra khung cảnh ngoài cửa sổ một chốc rồi quay lại đối mặt với Luke. Gương mặt bà rất kiên định.

“Trước hết, tôi nên kể cho cậu biết đôi chút lịch sử về vùng này,” bà nói. “Phil và tôi sinh ra và lớn lên ở đây. Dù sao đi nữa thì chúng tôi cũng đã trải qua những ảnh hưởng của ba thế hệ nhà Webb.”

“Cháu nghe đây ạ.”

“Có lần mẹ tôi đã kể cho tôi nghe câu chuyện. Chuyện về một cô gái tên Milly, mẹ tôi quen bà ấy trong trường trung học Dunsley này. Hiển nhiên Milly rất xinh đẹp. Vào mùa hè bà ấy tốt nghiệp, Victor Webb đã cho bà ấy làm tiếp tân trong trụ sở chính của công ty ông ta ở San Francisco. Bà ấy hăm hở lắm. Bà ấy đã bỏ đi theo ánh đèn đô thị mà không cần liếc lại sau lấy một lần. Mẹ tôi và bạn bè của bà đã ghen tị biết dường nào với vận may của bà ấy.”

“Cháu cảm giác có kết cục không hay ở đây.”

“Cháu cảm nhận đúng đấy. Một năm rưỡi sau khi rời khỏi Dunsley, Milly quay về với thằng bé con. Bà ấy nuôi nấng đứa bé tại đây. Bà ấy là một bà mẹ đơn thân sống trong thị trấn bé nhỏ luôn khan hiếm việc làm, thế mà hai mẹ con dường như chẳng bao giờ thiếu thốn nhà cửa khang trang hay quần áo tươm.”

“Bà ta có làm việc không ạ?”

“Khi có khi không, nhưng chủ yếu là để bận tay bận chân chút thôi, tôi nghĩ thế. Như tôi đã nói, có vẻ như bà ấy không cần tiền.”

“Thế tiền từ đâu mà ra?”

Tess với tay lấy bình nước chanh. “Milly bảo với mọi người là mình có quan hệ với một người đàn ông đã qua đời trong tai nạn giao thông trước khi ông ta kịp cưới mình, nhưng ông ta lại để lại cho bà ấy chút gì đấy trong di chúc. Bà ấy vẫn bám lấy câu chuyện đó cho đến ngày mất đi, mặc dù mẹ tôi và các bạn của bà chưa khi nào tin vào câu chuyện ấy lắm.”

“Milly mất rồi ạ?”

Tess gật đầu. “Bị ung thư. Nhưng con trai bà ấy vẫn sống trong thị trấn này. Và nếu tin đồn là đúng, thì Victor Webb là cha của anh ta.”

“Thế nghĩa là Ryland Webb là anh trai của hắn.”

“Phải.”

Những ngôi nhà trong khu vực rậm rạp cây cối không phải là những căn cao cấp nhất thị trấn, nhưng chúng dứt khoát là nhà thuộc tầng lớp trung lưu. Xe cộ đậu trên lối vào nhà trải nhựa đều thuộc dòng xe điển hình đời gần đây. Luke nhìn thấy vườn tược sân cỏ nhưng lại không có hàng hiên trước nhà. Đây là khu dân cư có bãi neo tàu cùng hàng hiên ở phía sau.

Anh đỗ chiếc SUV ở một góc rồi bước về phía chiếc xe tuần cảnh đang đậu trước một ga ra sập cửa. Cửa sổ phía người lái thoải mái hạ xuống. Cần điều khiển mở cửa ga ra giắt vào tấm kính chống nắng.

Luke với tay vào trong xe bấm nút mở. Cánh cửa ga ra rùng rùng mở ra đáp lại. Một chiếc SUV màu bạc kềnh càng đang đỗ bên trong.

Luke tiến tới để quan sát kỹ hơn. Lớp sơn trước mũi xe sứt mẻ lỗ chỗ nặng nề nhiều nơi. Vô số đường rạn nứt làm nát bấy lớp kính chắn gió.

Anh nghe thấy tiếng cửa trước của căn nhà bật mở.

“Anh làm cái quái gì trong ga ra nhà tôi thế Danner?” Sam McPherson đứng trên đầu bậc cấp hỏi với ra.

Luke bước ra đứng ngay cửa ga ra. “Tò mò chút thôi, có phải hôm trước anh cố dọa cho Irene sợ chết khiếp khi đuổi theo cô ấy trên đường Lakefront, hay là anh dự định giết hại cô ấy thế?”

Sam bước xuống mấy bậc thềm. “Tôi chẳng biết anh đang lải nhải cái giống gì cả.”

“Chiếc SUV kia trông như mới chạy qua một đợt mưa đá dữ dội vậy.”

Sam quắc mắt. “Mấy đứa nhóc nào đó đánh cắp chiếc xe. Đem đi lái vòng vòng chơi. Tôi chưa có thời gian đưa nó đến ga ra của Carpenter.”

“Anh đã gia ân cho anh trai mình bao lâu rồi vậy Sam?”

Sam trông như mới bị thoi một cú vào bụng. “Gì cơ?”

“Chúng ta sẽ nói chuyện nhé. Hoặc là chúng ta nói ngoài này cho hàng xóm của anh theo dõi, hoặc là chúng ta vào trong nhà mà nói chuyện riêng tư. Anh chọn đi.”

“Sao tôi lại phải nói chuyện với anh?”

“Bởi vì tôi biết Ryland Webb là anh cùng cha khác mẹ của anh. Tôi nghĩ chính anh là người gọi cho hắn mười bảy năm về trước để cảnh báo hắn là Pamela đã đưa cuốn video cho Elizabeth Stenson. Có phải hắn ra lệnh cho anh đi đốt nhà Webb tối hôm trước không? Hay là hắn lái xe đến đấy tự ra tay vậy?”

“Tôi chẳng biết anh đang nói gì cả,” giờ thì Sam đã phát bực, nổi điên lên rồi. “Cút ra khỏi đây.”

“Hẳn là khó chịu lắm khi phải giương mắt nhìn anh trai mình hưởng hết quyền lợi con hợp pháp nhà Webb bao nhiêu năm qua nhỉ. Ryland là con quý tử, phải không nào? Là thái tử của địa phương. Anh chẳng bao giờ nói với ai rằng anh cũng có từng ấy máu nhà Webb chảy trong huyết quản như Ryland thôi. Sao lại thế hả Sam? Có phải là vì Victor Webb trả tiền cho mẹ anh giữ im lặng, và sau khi bà ấy mất thì anh lại thấy mình cũng phải làm như thế ư?”

Sam chắp hai tay thành nắm đấm.

“Câm mồm.”

“Có vẻ anh làm ăn cũng được đấy với mức lương cảnh sát trưởng của thị trấn nhỏ.” Luke hất đầu về phía ga ra. “Xe mới đẹp. Nhà ở khu ngon lành.”

“Tôi không việc gì phải nghe những chuyện này.”

“Có chứ, anh phải lắng nghe Sam ạ.” Luke dợm bước tiến về phía Sam. “Bởi vì theo như tôi hình dung ra, anh là kẻ đồng lõa cho chí ít cũng phải là ba vụ án mạng, hay có lẽ là bốn. Tôi chưa chắc về vụ của Hoyt Egan. Cũng có khả năng anh trai anh tự mình ra tay vụ ấy.”

“Anh chẳng thể chứng minh được gì cả.”

“Đấy là điều mà anh trai anh cứ luôn miệng nói. Nhưng anh sẽ thấy là hắn ta đang mạt dần rồi. Chẳng bao lâu nữa rồi hắn sẽ gục thôi. Nếu anh không hề giúp hắn thực hiện vụ giết người nào thì anh cũng nên chuẩn bị tinh thần mà chứng minh cho điều ấy đi.”

“Tôi chẳng phải chứng minh gì sất,” Sam nói cứng.

“Anh sai rồi. Anh nên chứng minh với tôi là hôm nọ anh đã không cố ép Irene trượt ra khỏi đường lộ mà lao xuống hồ, bằng không thì tôi sẽ xé xác anh ra.”

Khuôn mặt Sam dao động. “Trời ơi, vì Chúa, tôi nào có cố sát cô ấy. Vì quái gì mà tôi phải làm một việc như thế chứ?”

“Có lẽ vì Ryland Webb bảo anh phải làm thế chăng?”

Hai mắt Sam đanh lại. “Mẹ kiếp, tôi không nhận lệnh từ Ryland Webb.”

“Pamela đã tin tưởng anh, phải không nào? Dù gì thì anh cũng là chú của cô ấy. Có vẻ như cô ấy chẳng có nhiều người thân để mà san sẻ. Hôm cô ấy đưa cuốn băng cho Elizabeth Stenson, cô ấy đã tâm sự với anh. Cô ấy nói là Ryland đã lạm dụng mình bao năm rồi và rằng bí mật ấy sẽ được tiết lộ. Nhưng thay vì phải trân trọng lòng tin của cháu gái mình, anh lại gọi cho anh trai và cảnh báo hắn chuyện gì sắp xảy ra.”

“Không, bố khỉ, tôi không gọi cho Ryland.”

“Vậy có phải chính anh đã hạ sát họ không McPherson?”

“Không.” Sam trông như thể vừa bị chết đuối trong biển thống khổ. “Xin Chúa cứu giúp, hôm ấy tôi đã không tin Pamela. Tôi nghĩ con bé chỉ dựng chuyện mình bị lạm dụng vì nó muốn trả đũa Ryland đã gửi nó vào học trường nội trú. Tôi không biết trong cuốn video nó đưa cho Elizabeth Stenson có những gì, nhưng tôi sợ là Pamela sắp gây ra vô số rắc rối cho bản thân và cho cả gia đình. Thế nên tôi làm việc duy nhất mà mình có thể nghĩ đến.” Giờ đây mọi điểm dữ kiện đã được kết nối. Băng giá xối xả tan chảy trong huyết quản của Luke.

“Anh đã không gọi cho Ryland,” Luke nói. “Anh đã gọi cho cha mình, Victor Webb.”