Ra khỏi thị trấn được khoảng một phần tư dặm thì chiếc xe tuần tra của Sam McPherson xuất hiện trong kính chiếu hậu của chiếc SUV và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Đây chắc hẳn không phải là một trong những cuộc hội ngộ tình cờ trên đời gì đâu, Luke thầm nghĩ. Nhưng anh đợi cho tới khi McPherson phải mất công nhá đèn vài bận thì mới tấp xe vào lề rồi dừng hẳn.

Anh chăm chú quan sát kính chiếu hậu, theo dõi hình ảnh của McPherson tiến đến gần. Hình ảnh phản chiếu có thể trông nhỏ hơn thực tế, anh tự nhủ, y như cái dòng chữ nho nhỏ in bên dưới gương. Nhưng thế không có nghĩa là chúng không thể gây rắc rối.

Khi McPherson đến bên cửa sổ phía người lái, Luke hạ kính xuống.

“Tôi cho rằng mình không bị dừng xe vì vượt tốc độ,” anh nói.

Sam đặt một tay lên hông chiếc SUV. “Tôi thấy anh rời khỏi ga ra. Nghĩ rằng đây có lẽ là cơ hội tốt để nói chuyện riêng với anh.”

“Nghĩa là khi không có Irene đi cùng chứ gì?”

Sam thở hắt ra. “Danner ạ, anh là người mới ở đây. Tôi nghĩ anh cũng nên biết một số thông tin về nhân thân của Irene Stenson.”

“Chẳng hạn như là gì?”

“Cô ấy luôn thuộc kiểu người lặng lẽ. Không hẳn là nhút nhát, nhưng lúc nào cũng làm mặt nghiêm, quan tâm đến sách vở nhiều hơn bọn con trai. Cô ấy cư xử rất phải phép. Chẳng bao giờ gây rối.”

“Không như Pamela, đó có phải là những gì anh đang cố diễn đạt?”

“Đừng hiểu lầm ý tôi. Tôi cũng yêu mến Pamela. Thấy tiếc cho cô ấy. Nhưng khi đến tuổi lớn, cô ấy bắt đầu nổi loạn. Mẹ mất khi cô ấy mới lên năm, còn cha thì luôn bận bịu với chiến dịch tranh cử liên miên nên chẳng mảy may chú ý đến con gái. Pamela có nhiều điều không ổn, hẳn là thế rồi. Tôi không hiểu sao gia đình Stenson lại để Irene cặp kè với cô ấy mùa hè năm đó. Ảnh hưởng xấu biết bao nhiêu mà kể.”

“Mục đích chính của anh là gì đây Sam?”

“Tôi đang nói đến đây. Những gì tôi muốn nói là, hồi đó Irene không phải một cô bé mạnh mẽ. Cô ấy là một cô bé mới lớn dễ thương dành hầu hết thời gian rảnh ở thư viện. Cô ấy đã hoàn toàn tan nát ngay cái đêm cha cô ấy phát điên và làm những gì ông ta đã làm. Tôi chẳng tin là có ai lại có thể thật sự hồi phục hoàn toàn sau những việc như thế. Nhưng với một cô bé ru rú, ngây thơ, đáng mến như Irene thì hẳn chuyện này còn khó khăn hơn nhiều.”

“Anh đang cố cho tôi biết là Irene chắc chắn có vấn đề.”

“Bất kỳ ai trải qua những gì cô ấy đã từng trải ở tuổi mười lăm cũng đều có vấn đề. Tôi là người đầu tiên đến hiện trường đêm đó.” Sam xoay mặt nhìn ra hồ. “Khi tôi bước vào nhà bếp thì Irene đang đứng giữa phòng, đôi mắt mở to kinh hãi nhìn tôi trừng trừng. Cô bé tội nghiệp đã thử hô hấp nhân tạo cho bố mẹ nữa chứ. Nào có ích gì đâu. Cả hai đều chết ngay tại chỗ.”

“Elizabeth Stenson bị bắn vào đâu?”

“Đầu và ngực.” Quai hàm Sam giật giật. “Giống như kiểu bị hành quyết ấy, anh biết không?”

“Thế còn Hugh Stenson?”

“Sau khi bắn bà ta, ông ấy chĩa súng vào đầu mình.”

“Bên thái dương?”

“Vâng, theo tôi thấy là thế.”

Luke ngẫm nghĩ một chút.

“Stenson không ngậm súng vào miệng à?”

Sam quay sang nhìn anh. “Gì chứ?”

“Hầu hết mấy ông có hiểu biết chút ít về súng ống và quyết định dùng chúng để tự sát sẽ cho nòng súng vào miệng. Giảm thiểu rủi ro hỏng việc để rồi phải làm người thực vật.” Sam bỏ tay ra khỏi chiếc SUV và đứng thẳng người lên. “Anh muốn biết sự thật chết tiệt à? Tôi không thể nhớ hết từng chi tiết một cách rõ ràng. Tôi đã run như cầy sấy. Khi ấy tôi chỉ mới hai mươi ba tuổi. Và đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến những thứ kinh khủng như thế. Sau khi Bob Thornhill đến và chúng tôi đưa Irene ra xe của ông ấy, tôi chạy ra vườn nôn thốc nôn tháo.”

“Ai viết bản báo cáo cho sở cảnh sát?”

Sam gần như chết sững. “Bob Thornhill, ông ta là người kế nhiệm ở sở. Tiếp nhận chức cảnh sát trưởng một thời gian.”

“Chuyện gì đã xảy ra với ông ta?”

“Sáu tháng sau ông ấy mất, ngay sau cái chết của vợ ông ấy. Bị nhồi máu cơ tim. Ông ta lái xe chệch khỏi đường rồi rơi xuống hồ.”

“Rồi bỗng nhiên anh trở thành cảnh sát trưởng ở Dunsley.”

“Tôi là người duy nhất còn lại trong lực lượng.”

“Tôi muốn đọc tài liệu về trường hợp của nhà Stenson.”

Môi Sam mím chặt. “Không thể được.”

“Anh muốn tôi làm to chuyện bằng cách đưa ra kiến nghị dựa vào bộ luật Tự do Thông tin à?”

Sam thở sâu. “Không thể nào lấy cho anh bản sao được vì chẳng còn hồ sơ lưu.”

“Chuyện gì đã xảy ra với hồ sơ ấy thế?”

Mặt Sam đỏ bừng. “Tập hồ sơ chết tiệt ấy, cùng với nhiều thứ khác, vô tình một thư ký làm việc ngắn hạn trong sở hủy mất.”

“Vớ vẩn.”

“Mẹ kiếp, sự thật là thế đấy. Khi Thornhill tiếp quản vị trí, việc đầu tiên ông ta làm là thuê một thư ký ngắn hạn để dọn dẹp hồ sơ cũ. Bà ta đã làm hỏng chuyện, được chưa nào? Chuyện như thế vẫn thường xảy ra mà.”

Luke khẽ huýt sáo. “Chả trách sao Irene nung nấu một giả thuyết âm mưu để lý giải các vụ giết người. Cô ấy có đầy đủ lý lẽ sự kiện để vin vào đấy chứ nhỉ? Không hồ sơ lưu về vụ án này. Vị cảnh sát trưởng kế nhiệm cha mình chết một cách khá trùng hợp sáu tháng sau đấy...”

“Đừng kéo Bob Thornhill vào vụ này. Ông ta là người tốt nhưng cả đời chỉ toàn gặp vận rủi. Ông ta đã chăm sóc người vợ bị bệnh ung thư suốt một năm trước khi bà ấy mất, sau đó người đàn ông tội nghiệp này lại bị nhồi máu cơ tim, lạc tay lái và chết đuối.”

“Trùng hợp quá nhỉ?”

“Thôi, anh Danner này,” Sam dịu giọng, “anh sẽ chẳng giúp ích gì hơn cho Irene bằng cách cổ súy cho mấy thứ giả thuyết âm mưu điên rồ của cô ấy đâu. Người ta đồn cô ấy được chẩn đoán là mắc phải một loại chấn thương mà những người lính đôi khi bị dính sau khi tham gia chiến trận ấy.”

“Anh nghe cái tin đó ở đâu thế?”

“Những chuyện đại loại như vậy chẳng phải bí mật to tát gì ở quanh đây đâu,” Sam bảo. “Nghe này, tất cả những gì tôi muốn nói là anh không nên giúp cô ấy bằng cách nuôi dưỡng các nỗi hoang tưởng của cô ấy. Nói thật, anh có thể khiến cô ấy dây vào những phiền toái thực sự.”

“Nói thế nghĩa là sao?”Sam ngập ngừng. “Khi tôi báo cho thượng nghị sĩ Webb về trận hỏa hoạn, điều đầu tiên ông ấy hỏi là liệu tôi có nghĩ tới chuyện Irene là kẻ gây ra vụ cháy không.”

Tin xấu rồi, Luke nghĩ.

“Và anh trả lời là không chứ?” anh nói giọng dửng dưng.

“Tôi nói với ông ta rằng tôi chưa có nghi can nào cả. Nhưng nói riêng hai ta với nhau thôi nhé, Webb cho rằng Irene phát điên sau khi tìm thấy thi thể của Pamela, ông ta nghĩ rằng cô ấy châm lửa đốt nhà trong một cơn loạn trí.”

“Nhưng anh đã có lời khai của tôi hỗ trợ cho những gì Irene khai về chuyện đã xảy ra rồi cơ mà.”

“Tôi bảo với ngài thượng nghị sĩ rằng anh cũng có ở đó và anh đã trông thấy những gì,” Sam nói. “Vấn đề là, cũng như nhiều người xung quanh đây, Webb cho rằng anh đã lên giường với Irene. Theo như ông ta nghĩ thì điều này có nghĩa anh là nhân chứng không đáng tin cậy nhất. Ông ta cũng chỉ ra rằng anh là người mới đến thị trấn này. Chẳng ai biết gì nhiều về anh.”

“Ngài thượng nghị sĩ tính làm gì với ngôi nhà cháy rụi của mình thế?”

Vẻ mặt Sam đanh lại. “Người đàn ông này đang thu xếp tang lễ cho con gái mình, ông ta cũng không muốn thêm phiền phức, ông ta chỉ muốn dàn xếp mọi chuyện cho êm xuôi thôi.”

“Có vẻ như ông ta đang lợi dụng anh để bảo đảm cho mọi thứ diễn ra như ý,” Luke nói.

Gương mặt Sam tím bầm giận dữ. “Anh đang nói cái quái gì vậy anh Danner?”

“Tôi đang nói rằng nhiệm vụ của anh không phải là dàn xếp mọi thứ êm xuôi cho thượng nghị sĩ Webb.” Luke gài số chiếc SUV và lái xe ra đường lớn hướng về khu nhà nghỉ.