Buổi trưa.

Hệ thống sưởi bên trong nhà hàng đều được bật lên, ấm áp dễ chịu.

Nam Tri hẹn Phượng Giai cùng nhau ăn trưa tại khu thương mại đối diện vũ đoàn, nhân tiện cô than phiền chuyện sáng nay Cố Dữ Thâm tức giận vì cô phải tham gia ghi hình.

“Chẳng phải chuyện này rất bình thường sao, hai cậu vừa mới kết hôn, làm gì có ai như cậu?” Phượng Giai nói.

Nam Tri cắn ống hút, cô không phục: “Vậy thì công việc của tớ cũng rất bình thường đấy.”

Phượng Giai: “Cậu đây là cố chấp tự tìm việc.”

Nam Tri véo cô: “Rốt cuộc là cậu phe ai vậy!”

Phượng Giai nhún vai, cô qua loa cho xong chuyện: “Được rồi được rồi, Cố Dữ Thâm thật sự quá đáng!”

“…”

Trưa nay hai người gọi cơm gan ngỗng, gan ngỗng trộn với nước trứng mềm đến nỗi tan chảy trong miệng, cuộn quanh từng hạt cơm.

Nam Tri cầm muỗng đâm mạnh, cô lại thở dài.

Phượng Giai bị phản ứng này của cô chọc cười, kéo vai Nam Tri sang phía mình: “Cục cưng, tớ nói này, nguyên nhân Cố Dữ Thâm giận chỉ có một thôi.”

“Gì vậy?”

Phượng Giai: “Lúc trước cậu trực tiếp mua vé máy bay ra nước ngoài, sáu năm cũng không thèm về, người ta có chút ám ảnh tâm lý cũng rất bình thường, bây giờ thì hay rồi, hôm qua vừa mới đăng ký kết hôn, kết quả mới sáng sớm đã tính toán làm sao có thể rời khỏi cậu ta, ai mà chịu được chứ?”

“…”

Nam Tri lắng nghe, cô cẩn thận suy nghĩ những gì mà Phượng Giai nói, cô nhận ra chắc hẳn là do cái này.

“Nhưng mà…”

Nam Tri không hiểu sao lại hơi chột dạ, cô từ từ nói, “Bản chất của hai chuyện này không giống nhau, hơn nữa, bọn tớ cũng chẳng phải là làm hòa rồi mới kết hôn, anh ấy có gì phải tức giận.”

“Chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ rằng hai người liên hôn à?”

Phượng Giai cười, khoanh hai tay trước ngực, tự nhiên như thường, “Câu này hai cậu tự lừa nhau cũng được, có ai liên hôn mà không ký hợp đồng trước hôn nhân đâu?”

“…”

Phượng Giai liếc nhìn cô, không nói thẳng: “Chúc mừng cậu, nếu ly hôn thì chắc chắn sẽ trở thành một trong những người phụ nữ có lượng tài sản ròng cao nhất.”

(*) Giá trị tài sản ròng là giá trị của tất cả tài sản tài chính và phi tài chính do cá nhân hoặc cơ quan sở hữu trừ đi giá trị của tất cả các khoản nợ chưa thanh toán. [Wiki]

“…”

Ăn trưa với Phượng Giai xong, Nam Tri quay lại vũ đoàn.

Lúc chiều tối, Lưu Đông Noãn đã gửi hợp đồng điện tử cho cô, bao gồm thông tin về các quyền và nghĩa vụ cũng như thỏa thuận bảo mật về việc ghi hình.

Mặc dù cô biết rằng Cố Dữ Thâm thật sự rất giận chuyện này, nhưng cô cũng không muốn từ chối Lưu Đông Noãn mãi được, hợp đồng cũng đã soạn xong rồi, không còn lý do gì để từ chối và làm phiền người khác thêm nữa.

Nam Tri đọc kỹ một lượt, sau khi chắc chắn không có sai sót gì, cô thỏa thuận thời gian đến Thượng Hải với Lưu Đông Noãn.

Xử lý xong một đống chuyện, Nam Tri ngồi trên sàn nhà trong phòng tập, cô nghĩ đến lời Phượng Giai nói —— người ta có ám ảnh tâm lý cũng rất bình thường.

Được rồi, dỗ anh ấy vậy.

Nam Tri bất đắc dĩ nghĩ ngợi, chỉ mình anh ám ảnh tâm lý thôi à, chuyện lúc đó cô cũng ám ảnh tâm lý đấy, những đêm đông trời mưa như thác đổ, cô dễ dàng mơ thấy ác mộng, nhưng bây giờ cô lại bất chấp mọi chuyện mà đi dỗ dành người kia.

Cô đúng là một cô tiên hiền lành, không để bụng đến những chuyện trong quá khứ mà.

Nam Tri lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Cố Dữ Thâm.

Suy nghĩ một lúc, khó khăn lắm cô mới nhắn được câu đầu tiên.

Nam Tri: Có đó không?

“……”

Đây là một lời mở đầu hết sức tệ hại.

Sau sáu năm, tin nhắn đầu tiên mà cô gửi cho Cố Dữ Thâm lại là “Có đó không”.

Nam Tri nhìn mấy chữ trên màn hình, vô cùng tuyệt vọng.

Quả nhiên, Cố Dữ Thâm trả lời lại rất nhanh —— chỉ một dấu chấm hỏi.

Nam Tri: Có đó không?

Cố Dữ Thâm:?

Hai dòng tin nhắn này giống như một dòng chữ đang ném vào mặt Nam Tri —— em còn không biết xấu hổ mà dây dưa với tôi làm gì!

Nam Tri hít thở sâu, cô nén giận, nhẫn nhịn gõ chữ trả lời lại.

Nam Tri: Mấy giờ anh tan làm?

Cố Dữ Thâm: Hôm nay có việc, rất trễ, không cần chờ anh.

“?”

Nửa câu sau “Anh có muốn cùng nhau ăn tối không?” của Nam Tri cũng không nói ra được.

Lần này, những dòng chữ in đậm như đang đập vào đầu cô – mày tự mình đa tình làm gì!

Nam Tri cười lạnh, cô trả lời: Ai muốn đợi anh chứ!

Trả lời xong, cô tắt điện thoại rồi vứt sang một bên.

Tối nay, đúng là Cố Dữ Thâm có việc, lúc Nam Tri gửi tin nhắn cho anh thì anh đang nghe thư ký thông báo lịch trình tối nay.

Vừa mới báo cáo được một nửa, lại nhận được tin “Ai muốn đợi anh chứ” của Nam Tri.

Cách một cái màn hình anh cũng có thể tưởng tượng ra được giọng điệu của cô, Cố Dữ Thâm nhớ lại giọng nói sáng nay anh nghe được bên ngoài phòng ngủ, anh bật cười.

Tối anh anh phải tham gia một bữa tiệc từ thiện kinh doanh.

Người tổ chức họ Trần, đã qua tuổi trung niên, mái tóc hoa râm, ông đã dành nửa đời người cho kinh doanh, bây giờ lại đang chăm chú vào việc làm từ thiện.

Cố Dữ Thâm là một doanh nhân truyền thống, cũng có thể nói là bạc tình, máu lạnh, có những lúc anh sẽ tự chế nhạo rằng anh và ba anh chẳng khác gì nhau.

Tập đoàn Cố thị xem như là một trong những tập đoàn hàng đầu ở Bắc Kinh, đương nhiên cũng có làm từ thiện, nhưng chỉ là vì để tạo ấn tượng đẹp cho doanh nghiệp và tránh thuế hợp pháp thôi, tất cả đều do người có chuyên môn quản lý.

Mà buổi tiệc từ thiện hôm nay, cũng là vì anh và tổng giám đốc Trần kia có hợp tác với nhau.

Mặc dù Châu Việt suốt ngày lười biếng, thường không quản lý công việc của công ty, nhưng những hoạt động như buổi tiệc từ thiện thì không thể thiếu anh được.

Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, Cố Dữ Thâm và nhóm người Châu Việt ngồi chung một chỗ, bên cạnh còn có vài thiếu gia nhà giàu ngồi cùng Châu Việt.

Châu Việt trêu chọc anh: “Hôm nay cậu đến đây làm gì?”

Anh nghiêng đầu, dáng vẻ biếng nhác: “Sao vậy?”

Châu Việt liếc mắt nhìn xung quanh, anh nói, “Cậu đây chẳng phải là vừa mới kết hôn, có người đẹp bên cạnh à?”

Cố Dữ Thâm cười cười, một tay anh cầm điếu thuốc, tay còn lại vuốt ve ly rượu.

Châu Việt lại hỏi: “Sao các cậu cũng đã đăng ký kết hôn rồi, sao bên ngoài lại không nghe được chút tin tức nào vậy?”

Cố Dữ Thâm uống một ngụm rượu: “Tạm thời không công khai.”

Châu Việt bật cười, anh huých vai Cố Dữ Thâm: ” “Tôi nói đấy, cả hai cậu chơi trò gì vậy, vừa kết hôn lại còn chơi trò ẩn hôn?”

Cố Dữ Thâm còn chưa trả lời, đêm tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.

Món đồ đấu giá đầu tiên là một bức vẽ từ thời vua Càn Long.

Hôm nay Cố Dữ Thâm đến đây là vì không muốn làm mất mặt tổng giám đốc Trần, không phải là vì mấy món đồ đấu giá.

Sau nhiều lần đấu giá, anh giành được bức tranh với giá hàng chục triệu.

Tổng giám đốc Trần ngồi ở bên khác, mỉm cười với anh, Cố Dữ Thâm cũng gật đầu đáp lại.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, buổi tiệc đấu giá đã bước vào phần tiếp theo, lần này là một chuỗi vòng cổ đá quý ngọc thạch màu hồng tím có tên “Đóa hồng tối thượng”.

Người đến tham gia bữa tiệc phần lớn là cậu ấm cô chiêu, không ít người có kim ốc tàng kiều, so với những thứ thực dụng như những bức tranh nổi tiếng, những chiếc vòng cổ bằng đá quý, chính là khiến người khác vui vẻ.

Những tấm bảng đấu giá lần lượt đưa lên, mức giá cũng ngày càng tăng cao.

Lúc này, bên cạnh có một giọng nam vang lên, Dịch Bân Đình giơ bảng đấu giá: “Năm mươi triệu.”

Lúc này, Cố Dữ Thâm mới nhấc mí mắt lên, anh nghiêng đầu nhìn sang.

Dịch Bân Đình cũng nhận ra được ánh mắt của anh, cười nói: “Tổng giám đốc Cố, trùng hợp quá.”

Châu Việt và Dịch Bân Đình xem như là cũng quen biết, anh thuận miệng hỏi một câu: “Tổng giám đốc Dịch đây lấy ngàn vàng định nổi lấy nụ cười của người đẹp nào đây?”

“Cũng không có ai, có nói thì hai người cũng không quen, là con gái nhà họ Nam, vừa từ nước ngoài về.”

Châu Việt: “…”

Cố Dữ Thâm ở bên cạnh dựa lên ghế sofa, một tay đỡ trán, dáng vẻ lười biếng, khóe miệng anh nhếch lên, uống một ngụm rượu.

Châu Việt lại hỏi: “Tổng giám đốc Dịch định theo đuổi con gái nhà họ Nam à?”

“Gần gần vậy.” Dịch Bân Đình dập điếu thuốc, anh không kiêng nể gì mà bàn luận ngoại hình của người ta, “Xinh lắm, dáng người cũng đẹp, nghe nói là múa ba lê, dáng người này có thể không đẹp sao.”

Nói đến đây, Dịch Bân Đình liếc mắt: “Dù sao thì rất đúng gu tôi.”

Châu Việt: “…”

Vốn dĩ, anh chẳng qua là định tiện miệng hỏi một chút, xem Cố Dữ Thâm sẽ phản ứng thế nào, kết quả Dịch Bân Đình này lại không khống chế được lời nói, nói một loại đánh giá về ngoại hình, anh cũng rất sợ Cố Dữ Thâm sẽ đứng lên đánh người.

Lại dám mơ ước vợ của sếp Cố.

Châu Việt liếc nhìn Cố Dữ Thâm.

Anh vẫn bình tĩnh, không chút thay đổi, giống như thật sự nghe theo, khóe miệng hơi nhếch lên, như cười như không, uống một ngụm rượu.

Đáng tiếc Dịch Bân Đình lại đi vào họng súng, đột nhiên nhớ ra: “Ồ, đúng rồi, tổng giám đốc Cố đã từng gặp cô ấy một lần, lần đó là lần đầu tiên tôi và Nam Tri gặp nhau, nhưng mà lần đó, hình như tổng giám đốc Cố đã từng gặp cô ấy trước rồi đúng không?”

Cố Dữ Thâm không trả lời ngay.

Anh cúi người, cầm bao thuốc lá và chiếc bạt lửa trên bàn, anh châm lửa cho điếu thuốc, rít một hơi thuốc, sau đó từ từ nhả ra.

“Gặp qua.”

Đầu ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng chạm vào điếu thuốc, lại bổ sung thêm, “Người quen.”

Dịch Bân Đình ngây người một chút.

Thấy Cố Dữ Thâm thế này, anh ta cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này mới nhớ lại trạng thái của hai người họ lần trước ở Quốc Phủ Quán có gì đó là lạ.

Lạnh nhạt, nhưng lại có chút thân quen.

Cố Dữ Thâm từ từ nói từng chữ một, giống như đang cố ý thưởng thức cảm giác kiểm soát cảm xúc của người khác.

Giọng nói không khác gì lúc bình thường, nghe không ra được thay đổi trong cảm xúc, thậm chí âm cuối còn mang theo ý cười.

“Trước đây bị cô ấy đá.” Anh nói.

Lúc này không chỉ có Dịch Bân Đình ngây người, ngay cả Châu Việt cũng ngẩn người ra.

Vốn dĩ anh tưởng rằng Cố Dữ Thâm sẽ nói là bọn họ đã kết hôn rồi, hoặc ít ra cũng là “người yêu cũ”.

Trước giờ, Cố Dữ Thâm vẫn luôn giấu kín đoạn quá khứ kia, cho đến bây giờ, anh chưa từng nhắc đến hai chữ “Nam Tri” trước mặt người nào, đến nỗi sau này mọi người đều cho rằng anh đã quên Nam Tri từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ… thì đúng là tiến bộ rồi.

Quả nhiên là có giấy chứng nhận rồi thì không sợ hãi gì nữa.

“… …”

Dịch Bân Đình không biết mình nên nói gì, nói gì cũng sai, trả lời thế nào cũng không thích hợp, cuối cùng bối rối ngậm miệng lại.

Cũng không dám giơ bảng đấu giá lên nữa.

Làm gì dám giơ chứ.

Cmn ai mà ngờ được, Nam Tri vậy mà lại là bạn gái cũ của Cố Dữ Thâm, hơn nữa Nam Tri còn đá anh, hay nói một cách nghiêm trọng, nói không chừng còn là “người trong lòng” không thể quên được.

Dịch Bân Đình nhớ lại những lời mình vừa nói, cảm thấy mình suýt chút nữa là chết thế nào cũng không biết.

“Đóa hồng tối thượng” lại được người khác thay phiên đấu giá.

Đến chín mươi triệu thì không thấy ai đấu giá nữa, người đấu giá bắt đầu đếm ngược.

Vào lúc này, Cố Dữ Thâm giơ bảng lên.

Một trăm triệu.

Cả hội trường xôn xao, toàn bộ đều quay lại nhìn anh.

Phải biết là, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Cố Dữ Thâm tham dự phiên đấu giá, nhưng mà anh cũng chỉ đến để củng cố mối quan hệ mà thôi, thường thì anh mua các tác phẩm cổ vật, tài liệu lịch sử, đây là lần đầu tiên anh tham gia đấu giá các món trang sức.

Có người ngồi gần đó tò mò hỏi, sếp Cố đây là đổi tính rồi à, cô gái nhà nào mà lại vinh hạnh được anh coi trọng vậy?

Cố Dữ Thâm lười biếng cười cười, anh không trả lời.

Người vinh hạnh là anh mới đúng.

Thật ra thì Nam Tri rất ít khi đeo trang sức, chứ đừng nói đến viên ruby màu hồng xa hoa như vậy.

Chẳng qua là anh thấy Dịch Bân Đình như vậy, muốn tặng trang sức cho Nam Tri thì cũng nên là anh tặng —— loại khao khát muốn chiếm làm của riêng này chẳng qua là đang quấy phá mà thôi.

Phiên đấu giá từ thiện kết thúc, sau đó Cố Dữ Thâm không giơ bảng đấu giá nữa, anh thành công mua được bức tranh cổ đầu tiên và “Đóa hồng tối thượng”.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, buổi tiệc từ thiện cũng dừng lại, nâng ly chạm cốc, ai cũng uống một chút rượu.

Mọi người lần lượt ra ngoài, Cố Dữ Thâm bị mọi người vây quanh, cuối cùng ra ngoài mới dừng lại, mọi người dần tản đi.

Châu Việt trêu anh: “Đã gần nửa đêm rồi, ‘Tư Tư’ cũng không gửi tin nhắn cho cậu à?”

Cố Dữ Thâm liếc anh một cái: “Đừng có gọi biệt danh của người khác.”

“…” Châu Việt vừa bực vừa vui, anh cười nắc nẻ, “Được rồi được rồi được rồi, bà Cố! Bà Cố được chưa?”

Cố Dữ Thâm lười để ý đến anh.

Châu Việt hỏi: “Bây giờ cậu ở đâu?”

“Cẩm Tú Sơn Trang.”

“Sao lại ở đó?”

“Ở cùng cô ấy, chỗ lúc trước xa vũ đoàn quá, không tiện.”

Châu Việt lấy làm lạ, anh chậc chậc một tiếng: “Tài xế của cậu có đến không.”

Cố Dữ Thâm đi ra ngoài rồi hất cằm.

“Vậy thì tốt, Cẩm Tú Sơn Trang nhà cậu thuận đường với tôi, cậu tiện đường đưa tôi đi với nào.”

Vừa dứt lời, không đợi Cố Dữ Thâm đồng ý hay từ chối, có người đúng lúc đến nói chuyện với Cố Dữ Thâm.

Châu Việt nhớ ra mình để quên áo khoác ở trong phòng tiệc, anh lại đi vào trong lấy.

Lúc ra ngoài thì chỉ còn lại một mình Cố Dữ Thâm, anh dựa vào cột, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc.

Gió đêm hôm nay thổi rất nhẹ, làn khói bao phủ xung quanh không tản đi.

Châu Việt dừng chân lại, đứng từ xa nhìn Cố Dữ Thâm.

Anh uống rượu, càng trở nên lười biếng, bóng lưng thằng tắp hơi cúi xuống, hít một hơi thuốc.

Châu Việt cũng không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy như đang gặp lại Cố Dữ Thâm trước kỳ thi đại học, cũng uống rượu giống thế này, đứng trên bậc thang của sân thượng, bóng người hòa vào trong bóng tối vô tận.

Một loại cô đơn khó diễn tả thành lời.

Châu Việt bước đến, vỗ lên vai anh.

Cố Dữ Thâm nhả một hơi khói, bình tĩnh như thường, đi về phía trước.

Xe dừng ở bên ngoài, đã lâu rồi Châu Việt không nhìn thấy Cố Dữ Thâm như vậy, nhất thời không biết nói gì, hai người im lặng đi ra ngoài.

Thành phiis Bắc Kinh, ồn ào náo nhiệt, người qua kẻ lại.

Trước mặt là một dòng sông, có một người bán hàng rong bày sạp bên bờ sông, tất cả đều là những món đồ chơi nhỏ, nhưng trông rất tinh tế, rất đáng yêu, khiến không ít cô gái phải dừng bước.

Cố Dữ Thâm nhìn sang bên kia, bất ngờ băng qua đường đến đó.

Châu Việt: “Ê —— “

Nhưng người đàn ông đã đi qua bên kia.

Ngoại hình của Cố Dữ Thâm rất nổi bật, mặc âu phục mang giày da, khí chất bẩm sinh khiến người khác đều biết rằng anh không phú thì quý.

Có mấy cô gái đứng bên sạp hàng nhỏ chú ý đến anh, rối rít tránh đường sang một bên, lại cúi đầu thì thầm.

Cố Dữ Thâm ngồi xuống bên sạp hàng.

Bà lão bán hàng cười hỏi: “Cậu nhóc, mua cho bạn gái à?”

Cố Dữ Thâm bật cười, anh nói: “Vợ cháu.”

Hai cô gái bên cạnh vô cùng kích động, hai má đỏ bừng, không biết họ đang phấn khích chuyện gì.

Bà lão nhìn anh: “Ồ, trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi.”

Cố Dữ Thâm nhếch môi cười nhạt, anh nhìn những món đồ nhỏ được bày trên tấm thảm kẻ ô màu đỏ, trong đó có một cái móc khóa, là một chú mèo Hello Kitty cưỡi một con kỳ lân màu hồng.

Xinh xắn lại tỉ mỉ, tay nghề rất tốt.

Bà lão nhìn theo ánh mắt anh, cầm móc khóa lên: “Cái này rất đáng yêu, các cô gái nhỏ đều rất thích.”

Châu Việt đứng ở bên cạnh nhìn: “Cái này cháu biết đấy, có phải là mèo máy không ạ?”

Bà lão và hai cô gái bên cạnh phá lên cười, bà lão nhìn Châu Việt: “Không phải, cái này là Hello Kitty, mèo máy là con màu xanh bên kia.”

Châu Việt xua tay: “Cũng không khác nhau lắm.”

Bà lão cười nói: “Cháu chưa có bạn gái đúng không?”

Châu Việt cũng cười, anh nói: “Ôi, bà cũng nhìn ra được ạ?”

“Chẳng phải rất đơn giản sao, người ta có người yêu đều biết mua quà cho bạn gái.”

Cố Dữ Thâm cầm cái móc khóa kia lên: “Cháu lấy cái này.”

“Được rồi, cháu xem giá trên đó, quét mã là được.”

Châu Việt nhìn Cố Dữ Thâm lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, ngóc trỏ móc một cái móc khóa màu hồng.

Hình ảnh này thực sự quá ấn tượng, khiến anh không nói nên lời.

Qua một lúc lâu, Châu Việt mới thốt ra một câu: “Cậu mua thứ đồ chơi này làm gì?”

Cố Dữ Thâm cầm móc khóa, hình ảnh chú mèo Kitty đang đung đưa trên bầu trời đêm, anh bình tĩnh nói: “Đoán là cô ấy đang giận, dỗ cô ấy.”

Châu Việt: “…”

Nhiều năm như vậy, Châu Việt cũng hầu như quên mất dáng vẻ của Cố Dữ Thâm lúc đang yêu đương với Nam Tri là như thế nào rồi, hôm nay xem như nhớ ra được rồi.

Quả nhiên là Nam Tri, chỉ cô mới trị được Cố Dữ Thâm.

Nhưng Châu Việt vẫn không hiểu: “Cậu vừa mới vung tiền đấy, nếu ‘Đóa hồng tối thượng’ kia không thể khiến cô ấy hết giận, một món đồ chơi nhỏ này có thể làm cô ấy vui sao?”

Cố Dữ Thâm xùy một tiếng, lười giải thích với Châu Việt.

Trước đây, Nam Tri cũng rất thích mấy món đồ nhỏ này.

Cô lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ, mặc dù đôi khi cả gan phóng túng và nóng nảy, thậm chí được cưng chiều mà đâm ra kiêu ngạo, nhưng cô ấy vẫn thích mấy món đồ nhỏ nhỏ đáng yêu này.

Chẳng qua là không biết đã nhiều năm như vậy, sau khi đối mặt với chuyện phá sản, sở thích của cô có còn giống như trước không.

Nhưng mà Cố Dữ Thâm nghĩ ‘Đóa hồng tối thượng’ đoán chừng khó mà dỗ cô nguôi giận được.

Nói không chừng còn bị cô dạy dỗ.

Chiếc cổ thiên nga thon dài trắng trẻo của cô thường xuyên trống rỗng, cho dù thỉnh thoảng có đeo trang sức thì cũng chỉ là một sợi dây chuyền mỏng manh.

Hơn nữa, với mối quan hệ vừa xa lạ vừa thân mật của bọn họ bây giờ, Cố Dữ Thâm không nghĩ ra được một lý do nào thích hợp để tặng cô một sợi dây chuyền quý giá như vậy.

Tài xế đợi bên ngoài, tiện đường đưa Châu Việt về trước, sau đó đưa Cố Dữ Thâm về Cẩm Tú Sơn Trang.

Anh nhìn sếp Cố qua kính chiếu hậu, người đàn ông đang chống tay đỡ trán.

Tài xế lên tiếng: “Sếp Cố, đến rồi.”

Lúc này anh mới mở mắt, anh “Ừ” một tiếng rồi mở cửa xe đi ra ngoài.

Tài xế nhìn thấy món đồ màu hồng bị bỏ quên ở phía sau, anh cầm lên, vội vàng đưa qua cửa sổ: “Sếp Cố, anh để quên cái này.”

Dưới ánh trăng, tài xế mới nhận ra món đồ màu hồng này là gì: “…”

Chú mèo Hello Kitty mà đứa con gái bảy tuổi của anh rất thích.

Cố Dữ Thâm dừng chân, anh xoay người lại, anh nhìn tay tài xế, cũng không biết là đang nghĩ chuyện gì, nhẹ nhàng cong môi, lấy chùm chìa khóa kia đi.

Tài xế nhìn theo bóng lưng anh, lại nhìn căn biệt thự tối om trong Cẩm Tú Sơn Trang, bỗng nhiên nhớ đến mấy lời bàn luận mà cách đây không lâu mấy người trong công ty nhắc đến, chuyện một người phụ nữ dám tát vào mặt Cố Dữ Thâm, hơn nữa người phụ nữ kia cũng rất xinh đẹp.

Mà vừa rồi, lúc anh Châu và sếp Cố nói chuyện, anh cũng mơ hồ nhận ra, trong căn biệt thự này có một người phụ nữ.

Trực giác của tài xế nói chắc chắn hai người này là cùng một người.

Cũng không biết là thần thánh phương nào, có thể thu phục được sếp Cố.

Lúc Cố Dữ Thâm vào nhà, trong nhà không có một ánh đèn, tối om, không có tiếng người, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc bên ngoài.

Anh cau mày, trực tiếp đi lên lầu, không để ý đến bước chân vội vàng của mình.

Cửa phòng ngủ vừa mở ra, Nam Tri đang nằm trên giường, cô đã ngủ rồi, để lộ ra bờ vai trắng trẻo.

Cố Dữ Thâm đứng ở cửa, anh lẳng lặng nhìn cô một lúc, sau đó từ từ đi đến mép giường.

Góc giường có chiếc đèn ngủ cảm ứng, cảm nhận được Cố Dữ Thâm đang đến gần, ánh đèn ấm áp yếu ớt sáng lên, tạo ra một vòng sáng xung quanh gương mặt nhỏ bé của Nam Tri, vừa dịu dàng vừa yên bình.

Dường như thời gian cũng quay trở lại sáu năm trước, chẳng qua là cô đang nằm trên bàn học ngủ trưa mà thôi, còn Cố Dữ Thâm thì ngồi bên cạnh cô.

Yết hầu Cố Dữ Thâm trượt nhẹ xuống, anh ngồi xuống cạnh cô.

Nam Tri dường như cũng cảm nhận được, nhưng cô vẫn chưa tỉnh, vùi mặt vào trong chăn.

Vừa rồi, trong bữa tiệc, anh có uống chút rượu, anh ngồi dưới ánh trăng, toàn thân cũng trở nên lười biếng và buông thả, chẳng qua là nếu như đến gần, có thể nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của anh.

Một lát sau, anh từ từ, từng chút từng chút một cúi xuống, đến gần cô.

Nam Tri hơi lạ giường, cô ngủ không say lắm, lập tức nhận ra được đang có một hơi thở khác ở xung quanh mình.

Hàng mi cô run run, cô mở mắt ra, ngay sau đó cô nhìn thấy mái tóc đen của Cố Dữ Thâm.

Anh không biết đó là tư thế gì, giống như đang ôm cô, nhưng động tác của anh rất nhẹ nhàng, hai tay thậm chí còn không khép lại, chỉ nhẹ nhàng vùi đầu lên cổ cô.

Nam Tri mấp máy môi, cô do dự: “Cố Dữ Thâm?”

Vừa mở mắt ra, cô tưởng mình đang mơ.

Cố Dữ Thâm không ngờ rằng cô sẽ tỉnh lại, toàn thân anh cứng đờ, một lát sau anh bình tĩnh lại, “ừ” một tiếng.

“Anh uống say rồi hả?” Nam Tri chỉ có thể tìm được một lý do duy nhất.

Cái ôm lén lút bị phát hiện, Cố Dữ Thâm đành phải buông xuôi, trút bỏ toàn bộ sức lực trong cơ thể, dồn toàn bộ sức lực nửa thân trên lên cô.

Sau đó, anh nói nhỏ: “Có lẽ vậy.”

Nam Tri đẩy anh ra: “Anh nặng quá, mau dậy đi.”

Anh không lên tiếng, cũng không bị cô đẩy ra.

Cô đẩy mấy lần mà Cố Dữ Thâm cũng không dậy, cô cũng kệ anh luôn.

Hai người giữ nguyên tư thế này một lúc lâu, đến mức cô cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.

Chẳng qua là giấc mơ này sao lại chân thật đến vậy?

Cô sắp bị đè đến không thở nổi rồi.

Nói đến đây…

Nam Tri bỗng nhiên nhớ ra ——

Tối hôm qua, vì đó là lần đầu tiên hai người ngủ chung, cô ngại cởi đồ lót, cho nên suýt chút nữa bị đồ lót hại chết, vậy nên hôm nay nhân lúc Cố Dữ Thâm về trễ, cô tắm xong, thay đồ ngủ mà không mặc gì bên trong.

Cho nên, cô và Cố Dữ Thâm, bây giờ chỉ cách nhau một tấm chăn…?

Nam Tri cảm nhận được cảm giác bị chèn ép, ngay lập thức đỏ mặt, cô hít thở không thông, mặt càng ngày càng nóng lên.

Mặc dù cách một tấm chăn, chắc chắn là Cố Dữ Thâm không cảm nhận được gì, nhưng Nam Tri vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được, cô nhất thời nổi khùng lên, đẩy anh ra.

Cố Dữ Thâm vốn dĩ còn cho rằng cô đã từ bỏ việc đẩy anh ra, vừa rồi cô dùng hết sức, suýt chút nữa anh bị cô đẩy ra, sao đó lại dễ dàng đè cô xuống.

Đôi mắt của anh đen láy, giọng hơi khàn: “Làm gì vậy?”

Nam Tri:?

Còn không biết xấu hổ mà hỏi cô làm gì vậy.

Người này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, vừa mới về đã tìm cách lợi dụng người ta rồi!

“Anh tránh xa em ra.”

Lúc này nhiệt độ trên người cô đã lan xuống cổ, đến lồng ngực cũng nóng lên.

“Làm loạn cái gì vậy.”

“Ai bảo anh đè em, em sắp không thở nổi rồi.”

Cố Dữ Thâm “chậc” một tiếng, nhét chăn bông sang hai bên, bao kín người cô.

Hai tay Nam Tri bị trói lại, cô bị kẹp giữa anh và chăn, nhìn thấy người đàn ông này lợi dụng mình, cô giơ chân lên đạp.

Cô đá vài cái, không để ý đến hơi thở ngày càng trở nên nặng nề của anh.

Yết hầu Cố Dữ Thâm lăn xuống, đôi mắt đen láy nhìn cô, giọng nói khàn khàn:

“Em còn định ngủ nữa không vậy?”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Anh không ngủ, em không ngủ, sang năm sếp Cố lên chức bố