Nam Tri vẫn còn đang ngơ ngác ngồi trên ghế, trưởng nhóm múa đã đến gọi cô ra ngoài chuẩn bị một chút.

Vừa đi ra thì đụng phải hai người —— Phượng Giai và Châu Việt.

Nam Tri nhướng mày, đi tới: “Sao cậu lại đến?”

Câu này là nói với Phượng Giai, cô cố ý làm ngơ Châu Việt, từ chuyện lần trước ở karaoke, cô đã không muốn gặp Châu Việt, bây giờ lại vì Cố Dữ Thâm mà giận cá chém thớt với cậu ta, biểu hiện cũng rất rõ ràng.

Phượng Giai: “Buổi biểu diễn của Tư Tư nhà tớ sao tớ có thể bỏ qua được, đương nhiên là phải đến rồi.”

“Sao cậu không nói với tớ, tớ cho cậu chỗ ngồi nội bộ.”

Phượng Giai lắc hai tấm vé hàng đầu tiên trong tay mình: “Chị có tiền.”

Châu Việt cuối cùng cũng không chịu nổi, anh huơ tay trước mặt Nam Tri: “Không nhìn thấy tôi à?”

Nam Tri ngước lên: “Thấy rồi.”

“Bạn cũ mà không chào tiếng nào à?”

“Tôi và cậu không có gì phải nói.” Nam Tri lại nói với Phượng Giai, “Giờ tớ phải đi rồi, các cậu tìm chỗ ngồi trước đi.”

Phượng Giai: “Được được được.”

Nam Tri đi rất nhanh, còn Châu Việt không thể tin được mà nhìn Phượng Giai: “Cậu ấy bị sao vậy, lần trước gặp nhau cũng niềm nở lắm mà?”

Phượng Giai nói: “Cậu bị ‘liên lụy’ rồi.”

“…”

Xuất biểu diễn của《 Nàng vũ công 》 ở trong nước cũng không nhiều, dưới sân khấu đã không còn chỗ trống.

Mà múa ba lê không phải là thể loại múa phổ biến, người ngoài ngành giống như Phượng Giai, Châu Việt không nhiều, những người đến xem phần lớn là những người đã yêu mến ba lê.

《 Nàng vũ công 》 có tổng cộng sáu màn.

Những lần diễn thử giúp mọi người phối hợp ăn ý với nhau, phát huy tối đa hiệu ứng sân khấu.

Sân khấu được bày trí rất đẹp mắt, ngay cả người không hiểu gì về múa ba lê như Phượng Giai cũng cảm thấy da đầu tê dại, vô cùng kích động.

Khi vở múa kết thúc, các nghệ sĩ múa ba lê cúi chào khán giả, Nam Tri đứng chính giữa, mọi người bị sốc đến nỗi rối rít hò reo cổ vũ.

《 Nàng vũ công 》 được ca ngợi là vở ba lê khó nhất, thật sự không phải là lời nói suông, lúc xuống sân khấu, toàn thân Nam Tri giống như bị đốt cháy, mồ hôi đầm đìa.

Vừa mới xuống sân khấu, trưởng nhóm múa đã chạy đến, xúc động rơi nước mắt: “Tốt quá, tốt quá, Tư Tư, em múa tốt quá!”

Nam Tri mỉm cười: “Em đi tắm rồi thay quần áo trước đã.”

“Đúng rồi, vừa rồi có đạo diễn đến tìm chị, nói lát nữa muốn trò chuyện với em.”

“Đạo diễn?”

“Ừ, một đạo diễn chương trình truyền hình, hình như là có liên quan đến múa ba lê, cô ấy đang ở ngoài, lát nữa em ra nói chuyện nhé.”

“Được.”

Nam Tri đi tắm, tay một bộ quần áo thoải mái.

Mỗi khi hoàn thành toàn bộ điệu nhảy, cô đều cảm thấy cả người thoải mái, thư giãn hơn nhiều.

Lúc ra ngoài, cô tìm Phượng Giai trước, bảo Phuợng Giai chờ cô một lúc, sau đó cô đi theo trưởng nhóm múa đến tìm đạo diễn kia.

Đạo diễn là một phụ nữ trung niên, đeo một cặp kính đen dày, vừa nhìn thấy Nam Tri thì bà đứng lên, mở miệng gọi “cô Nam”, làm cho tay chân Nam Tri có chút luống cuống.

“Bác gọi tên cháu là được rồi, không cần gọi cô đâu ạ.” Nam Tri nói.

“Được được được, vậy bác gọi cháu là Nam Tri, mau ngồi xuống đi.”

Nam Tri ngồi xuống bên cạnh, nghe đạo diễn giới thiệu lý do bà đến đây.

Gần đây đài truyền hình của bọn họ đang chuẩn bị một chương trình, tên là《 Mũi chân nghệ thuật 》, một chương trình tổ chức cuộc thi về ba lê, sắp bắt đầu ghi hình.

Đạo diễn đến không phải tìm Nam Tri để mời cô dự thi, mà muốn mời cô làm giám khảo cho chương trình.

Đạo diễn giới thiệu cho cô vài vị giám khảo mà chương trình đã chọn, tất cả đều là những người nổi tiếng trong giới múa ba lê ở trong nước, trong đó có hai người thậm chí thường xuyên xuất hiện trước công chúng.

Đạo diễn nói: “Bác đã xem qua lý lịch của cháu, hôm nay cũng cố ý đến xem buổi biểu diễn của cháu, cảm thấy cháu rất phù hợp với chương trình của chúng tôi.”

Nam Tri nhẹ nhàng từ chối: “Nhưng cháu chưa từng tham gia chương trình truyền hình, có lẽ cháu không đảm nhiệm nổi đâu.”

Đạo diễn cười nói: “Bác đã sản xuất vài chương trình, cháu có thể thử tin tưởng vào mắt nhìn người của bác.”

Nam Tri cũng không hứng thú gì với chuyện này, cũng không muốn đặt mình vào tầm ngắm để công chúng đánh giá, kiểu chương trình này sẽ gây ra tranh cãi, phụ thuộc vào mức độ yêu thích của khán giả, hơn nữa chương trình đó còn ghi hình ở Thượng Hải, đến lúc đó đi đi lại lại giữa hai nơi sẽ rất mệt.

Cô không mất nhiều thời gian để suy nghĩ, từ chối.

Đạo diễn hơi không cam lòng, đưa tấm danh thiếp: “Cháu suy nghĩ kỹ lại một chút, nếu như cháu muốn tham gia, có thể liên lạc bác bất cứ lúc nào.”

Nam Tri nhận lấy, cô cảm ơn đạo diễn.

Sau khi đạo diễn rờii đi, trưởng nhóm múa hỏi: “Thực sự từ bỏ cơ hội này sao?”

“Ừ.” Nam Tri không cảm thấy đáng tiếc, “Trưởng nhóm, bạn em còn đang chờ em ở ngoài, em đi trước nhé.”

Phượng Giai đang đợi ở ngoài, Châu Việt khó ưa cũng đang ở đó.

“Chuyện gì vậy?” Phượng Giai hỏi.

Nam Tri kể sơ chuyện đạo diễn đến tìm mình cho Phượng Giai.

Phượng Giai: “Sao lại không đi, tham gia rồi, dựa vào ngoại hình của cậu nhất định sẽ ra mắt thành công!”

“…”

Phượng Giai nói đến đây, cô liếc nhìn Châu Việt ở bên cạnh một cái, cố ý nói, “Đến lúc đó Cố Dữ Thâm phải vất vả cầu xin cậu đừng đi rồi.”

Châu Việt không biết phải làm sao: “Cậu nói chuyện này nhìn tôi làm gì?”

Phượng Giai: “Ai bảo cậu với Cố Dữ Thâm là cá mè một lứa.”

Châu Việt: “? Liên quan cái rắm gì đến tôi.”

Phượng Giai lười để ý anh: “Tư Tư, lát nữa còn có việc gì à?”

“Không, sao vậy?”

“Cùng nhau đi ăn cơm đi, đúng lúc cậu vừa kết thúc buổi biểu diễn, hôm nay có thể ăn một bữa thật ngon rồi.”

Nam Tri liếc nhìn đồng hồ, cô gật đầu nói “Được”.

Phượng Giai: “Tớ đi vệ sinh cái đã, nhà vệ sinh của các cậu ở đâu vậy?”

Nam Tri cho hướng cho cô.

Người ở trong rạp lục tục rời đi, sau khi Phượng Giai đi, hàng ghế này chỉ còn hai người là cô và Châu Việt.

Vừa mới múa xong, Nam Tri cũng cảm thấy mệt mỏi, cô kéo ghế ra ngồi xuống.

Châu Việt nghiêng người sang, anh đột nhiên hỏi: “Cậu và Cố Dữ Thâm sao rồi?”

“Thế nào là thế nào?”

Vừa rồi anh ngồi cùng Phượng Giai ở dưới sân khấu, cô còn lâu mới tin Châu Việt không biết cô và Cố Dữ Thâm đang thế nào.

Châu Việt cười nói: “Dù gì cũng là bạn học cấp ba được hai năm rưỡi, trước đây cậu không có nói chuyện với tôi hung hăng như vậy.”

Nam Tri bình tĩnh nói: “Không phải là do trước đây tôi vẫn chưa chia tay với Cố Dữ Thâm sao, ai bảo cậu là bạn của anh ấy.”

Câu này rất thẳng thắn, Châu Việt chậc một tiếng, nhất thời không biết mở miệng thế nào: “Tôi cảm thấy hai người nên nói rõ hơn chuyện của năm đó, hà tất gì phải biến thành thế này.”

“Câu này cậu nên nói với anh ấy, biến thành thế này đều là do anh ấy.” Nam Tri nói, “Hơn nữa không phải cậu không biết anh ấy, anh ấy làm gì có chuyện “nói chuyện kỹ hơn” đâu?”

“…”

Cái này quả thật rất đúng.

“Nam Tri.”

Châu Việt dừng lại một lúc, anh nói: “Thật ra thì sau khi cậu đi, Cố Dữ Thâm đã bị đả kích.”

Nam Tri không nói gì, ánh mắt cô nhìn sang bên kia, Phượng Giai vẫn chưa quay lại.

“Dù cho thường ngày tôi hay không nghiêm túc mà trêu đùa với Cố Dữ Thâm, nhưng tôi thật sự nhìn ra được, từ ngày mà cậu rời đi, cậu ấy vẫn luôn đợi cậu quay lại.”

Những đêm trước kỳ thi đại học, anh từng nhìn thấy Cố Dữ Thâm lẻ loi bước từ trên sân thượng trường học xuống, từng bước từng bước một, lủi thủi đi một mình, sau lưng anh là màn đêm, phía trước cũng giống như bóng đêm vô tận.

Lúc đó Châu Việt không hiểu, nhưng sau khi Nam Tri quay lại, dường như anh cũng hiểu ra được một chút.

Cố Dữ Thâm chưa từng hòa giải với chính bản thân mình trong quá khứ, cũng không bình giống như những gì cậu ấy thể hiện.

Tất cả sự bình tĩnh đều là ngụy trang.

Giống như buổi tối lần đầu tiên gặp lại Nam Tri, giống như lúc họp lớp ở karaoke.

Cố Dữ Thâm vẫn đứng yên trong bóng tối, không nhúc nhích được, nhưng lại cố giả vờ là mình không sao, không muốn bị xem thường hay bị thương hại, nhưng lớp ngụy trang cuối cùng cũng có lúc không bền rồi sụp đổ.

Cho nên khi Cố Dữ Thâm nhìn thấy Nam Tri và Dịch Bân Đình, cho dù Dịch Bân Đình kia không là cái thá gì, nhưng anh vẫn có cảm giác rằng Nam Tri sẽ rời xa anh bất cứ lúc nào.

Anh dùng cách cực đoan nhất, khiến người khác khó chấp nhận nhất để xử lý.

Nhắc tới cũng buồn cười, lúc Châu Việt đứng ở ngoài phòng làm việc của Cố Dữ Thâm, nghe thấy anh đang nói chuyện kết hôn với Nam Kiêm Thạch, anh cũng cảm thấy rất buồn cười, nhưng thật ra đây lại là chiếc lá cuối cùng để duy trì lòng tự trọng của Cố Dữ Thâm.

“Mười lăm, mười sáu tuổi cậu mới quen Cố Dữ Thâm đúng không, thật ra thì cậu không hiểu cậu ấy.”

Nam Tri nhìn anh một cái.

Giờ phút này cô thật sự muốn hỏi lại một câu tôi không hiểu anh ấy chẳng lẽ cậu lại hiểu anh ấy hơn tôi?

Ít ra thì cô cũng từng là bạn gái của Cố Dữ Thâm, cô đã thấy những khía cạnh mà anh chưa bao giờ lộ ra với người khác.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không nói câu này ra khỏi miệng, nghe Châu Việt nói: “Trước đây, cái tính tình đó của cậu ấy, thật ra thì một phần là do ba mẹ cậu ấy mà có.”

Anh cà lơ phất phơ, không ràng buộc, nhưng không giống như Châu Việt, anh cũng tự cao, cứng đầu, cố chấp.

Nhóm sau thì thường thấy, nhóm trước thì chưa thấy bao giờ.

Không nghi ngờ gì nữa, nhóm sau thể hiện rõ Cố Dữ Thâm hơn.

Nam Tri bỗng nhiên hiểu ra tại sao Châu Việt lại nói cô không hiểu anh.

Cô đã nhìn thất nhiều dáng vẻ khác nhau của Cố Dữ Thâm, nhưng những thứ này chỉ thể hiện trước mặt cô, không phải bản chất thật của anh.

Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự chỉ là đã hẹn hò với Cố Dữ Thâm.

Cho đến tận bây giờ, cô chưa từng hiểu tại sao anh lại có tính cách như vậy, cũng chưa từng tìm hiểu xem đâu mới thật sự là anh, càng không phải nói đến chuyện tìm hiểu gia đình anh.

Nói xong câu cuối cùng, Châu Việt cười nói: “Nếu như cậu sẵn lòng tìm hiểu cậu ấy một chút, có thể cậu sẽ hiểu được tại sau cậu ấy lại đưa ra quyết định cực đoan như vậy.”

Nam Tri: “Cậu có thể hiểu được?”

Châu Việt nhún vai: “Chỉ có 1% thôi.”

Nam Tri rất khinh thường: “Mới 1% mà cậu đã không biết xấu hổ mà nói nhiều với tôi như vậy rồi.”

Châu Việt cười, anh nói: “Nhưng cậu thì khác.”

Sau khi Phượng Giai quay lại thì hai người tự giác không nói gì, nhìn giống như hai người đã im lặng suốt mười phút.

Phượng Giai xách túi lên, cô hỏi: “Chúng ta đi ăn ở đâu đây?”

Châu Việt: “Tuỳ, cậu quyết định đi.”

Phượng Giai: “Vậy thì chúng ta đi ăn ở nhà hàng Pháp trong khách sạn Shangri-La đi.”

Quyết định nhanh là tối nay sẽ ăn gì, Nam Tri bỗng không di chuyển nữa, Phượng Giai vẫy vẫy tay trước mặt cô: “Tỉnh lại đi cục cưng.”

“Phượng Giai, tạm thời tớ có việc, không đi ăn cùng các cậu nữa.”

“Hả? Chuyện gì vậy?”

Nam Tri nhìn Châu Việt, lại nhìn Phượng Giai, cô từ từ nói: “Chuyện quan trọng.”

“…”

Phượng Giai bị Châu Việt kéo đi, Nam Tri lấy điện thoại ra định gọi cho Cố Dữ Thâm, cô nhớ lại ngay cả số điện thoại anh cô cũng không có, rồi sau đó cô mới nhớ ra mình có —— Cố Dữ Thâm gọi cho cô.

Cô mở lịch sử cuộc gọi, tìm dãy số không có tên, gọi đi.

Anh nghe máy rất nhanh, sau khi cuộc gọi được kết nối, hai người im lặng hai giây, sau đó Cố Dữ Thâm lên tiếng: “Alo?”

Nam Tri: “Là tôi.”

“Tôi biết.” Giọng anh rất trầm, có hơi nhỏ, “Có chuyện gì vậy?”

“Bây giờ anh có rảnh không, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Anh dừng lại một lúc, “Được, em ở đâu, tôi đến ngay.”

Nam Tri nhớ là đối diện công ty anh có một quán cà phê.

“Không cần đâu, ở quán cà phê đối diện công ty anh đi, khoảng nửa tiếng nữa tôi đến.”

Cúp điện thoại, Nam Tri lái xe đến quán cà phê.

Không hiểu sao tim cô lại đập nhanh, đập thình thịch.

Cô hơi lo lắng, nếu là trước kia cô nhất định sẽ không làm như vậy, nhưng bây giờ bị lời nói của Châu Việt kích thích, kích động vượt qua lý trí, cô sợ nếu chậm một chút cô sẽ đổi ý.

Sắc trời dần tối đi, bầu trời phía xa có màu tím đậm, từng ngọn đèn đường sáng lên, trải dài đến tận chân trời.

Nam Tri đã nhìn thấy quán cà phê ở bên đường.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn bỗng nhiên xuất hiện, lúc cô vừa xuống cầu vượt, hòa vào dòng xe chạy, cũng đúng vào lúc này, có một chiếc ô tô bất ngờ lao ra từ bên kia đường

Nam Tri không kịp suy nghĩ, cô dựa vào bản năng đánh tay lái về bên kia, bánh trước trực tiếp lao thẳng lên luống hoa ven đường, sau đó tự động phanh gấp.

Cô theo quán tính ngã người về phía trước, trán đập vào vô lăng, lúc đó cô cảm thấy chóng mặt hoa mắt.

Đang là giờ cao điểm sau khi tan làm, ngay lập tức, xung quanh là tiếng còi xe ầm ĩ.

Bị đủ thứ kích thích, Nam Tri dường như bị ù tai.

Vì đau, cộng thêm tiếng ồn, cô cau chặt mày, sau đó cô nhìn thấy một bóng người cao thẳng, đang chạy về phía cô.

Đuôi mắt, chân mày, ánh mắt anh đều nhuốm màu cam tím của ánh hoàng hôn.

Ngay sau đó, cửa xe được mở ra.

Cố Dữ Thâm gần như lao đến, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa là quỳ xuống đất.

Tai Nam Tri ong ong, tất cả đều là tiếng ù tai.

Chỉ thấy Cố Dữ Thâm mở miệng rồi khép lại, giống như anh đang rất lo lắng nói chuyện với cô, nhưng mà cô không thể nghe rõ.

Thật ra thì cô không có chỗ nào rất đau, chẳng qua là cô bị sốc quá nên không nghe rõ thôi.

Cô ngơ ngác nhìn Cố Dữ Thâm trước mặt, nhìn thấy đôi mắt anh dần dần đỏ lên.

Vội vàng, hốt hoảng, sợ hãi.

Những thứ cảm xúc này vốn dĩ không nên xuất hiện trên mặt Cố Dữ Thâm, giờ đây lại hiện diện trên khuôn mặt anh.

Ngay lúc bị xe tông, đầu óc cô trống rỗng, không có một thứ gì, chỉ còn lại một Cố Dữ Thâm.

Một Cố Dữ Thâm nguyên vẹn, trong sạch, thuần khiết.

Một Cố Dữ Thâm không liên quan đến cơn mưa như thác đổ của sáu năm trước, không liên quan đến người trong ký ức của cô.

Anh chỉ là Cố Dữ Thâm mà thôi.

Cố Dữ Thâm sau sáu năm xa cách, anh vẫn luôn đứng đó, bên cạnh không một bóng người.

Nam Tri không nghe rõ những gì mà anh đang nói, nhưng vào lúc này, con sóng mãnh liệt ập vào cô.

Vào giờ phút này, cô cảm thấy, cô không cần “hiểu” mà Châu Việt nói.

Cô không cần gì cả.

Từ sau khi ra nước ngoài, Nam Tri đã luôn ép mình phải lý trí, vào giờ phút này, cô cảm thấy mình bị một thứ gọi là “cảm tính” đập vào đầu.

Lúc mà cô bị tai nạn xe, trong đầu chỉ còn lại Cố Dữ Thâm.

Bây giờ, sống sót sau tai nạn, cô lại cảm thấy, nếu cuộc đời cô thật sự kết thúc như vậy, tuổi trẻ của cô chấm dứt một cách vô nghĩa.

Chẳng phải là kết hôn thôi sao?

Kết hôn thì kết hôn, ai không dám thì là chó con.

Thính giác từ từ quay lại, lòng bàn tay Cố Dữ Thâm giữa lấy mặt cô, cô dần dần nghe rõ giọng anh, anh lo lắng hốt hoảng gọi tên cô, hỏi cô có làm sao không.

“Cố Dữ Thâm.” Cô lên tiếng.

Lồng ngực đập mạnh, anh vội vàng nói: “Đây, anh đây.”

Nam Tri nghe thấy mình nói với anh: “Em nghĩ kỹ rồi, chúng ta kết hôn đi.”

——————–

Tư Tư của chúng ta cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của cáo già.