Duyệt Ý xuống lầu, nhưng không đi lấy trà mà là đi thẳng ra ngoài cổng lớn của khách điếm Phượng Phi, đi vào một ngõ nhỏ bên trái của khách điếm, mắt nhìn bốn phía vắng lặng, bỗng nhiên nhảy lên một mái nhà, tư thái mềm mại ưu mỹ, không một tiếng động, chỉ như một con chuồn chuồn.

Vị trí nàng đứng có thể thu hết vào tầm mắt các phòng ốc xung quanh của khách điếm Phượng Phi. Thanh thiên bạch nhật, nàng cứ ngồi như vậy trên nóc nhà, đôi mắt cứ hết nhìn đông lại sang tây.

Bỗng nhiên, từ phía sau có một giọng nói cất lên: “Cô nương, canh chừng không phải như vậy đâu.”

Duyệt ý giật mình hoảng sợ quay ngoắt lại sau, suýt chút nữa thì ngã xuống lầu.

Trên nóc nhà chẳng biết từ bao giờ đã có một phi y nhân ngọc thụ lâm phong đứng đó.

Mái tóc đen rất dài, dưới ánh nắng mặt trời nhẹ bay giống như mảnh lụa đen, đối lập với hắn toàn thân mặc trường bào phi y vô cùng rực rỡ, trên mặt mang một mặt nạ hồ điệp ngũ sắc, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rực sắc bén, từ con ngươi ánh lên tia lạnh lẽo, quả nhiên là làm người khác khiếp sợ.

Không cần nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của người đó, trong lòng Duyệt ý đã có chút say mê, si ngốc một lát mới hỏi: ‘Ngươi là ai?”

Phi y nhân quả nhiên rất hài lòng với thái độ của nàng, dùng giọng nói mang chút châm biếm, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Ừm, việc này, ngươi không xứng biết tên của ta…”

Duyệt Ý lập tức nghẹn họng, sửng sốt môt chút, đổi giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Phi y nhân thở dài, giọng điệu có chút chán chường nói: “Ta cũng không biết ta muốn làm gì, chỉ là rất buồn chán, cho nên mới ra ngoài một chút…”

Duyệt Ý suýt chút nữa không thở được, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình gặp phải kẻ điên?

Phi y nhân ngẩng đầu lên, tự nói: “Đêm nay, sẽ là một đêm không ngủ được.”

Duyệt Ý thầm vận lực ở cánh tay, dốc toàn bộ tinh thần đề phòng.

Phi y nhân một lần nữa nhìn nàng, cười khẩy nói: “Đối thủ đã sớm lẻn vào trong khách điếm rồi, ngươi còn ngồi ngốc ở đây…”

“Không thể nào.” Duyệt Ý cất lên.

“Tin hay không tùy ngươi, ngươi không thú vị chút nào, ta không chơi với ngươi nữa…”

Hắn còn chưa nói xong, Duyệt Ý đã bay ra ngoài, như dây cung bắn ra hậu viện của khách điểm Phượng Phi.

Phi y nhân phì cười, cả người nhẹ nhàng loáng một cái, chỉ chớp mắt người đã tới ngõ nhỏ. Hắn theo hẻm nhỏ đi thẳng hướng Tây, sau đó lại đi theo hướng Bắc, qua yến Tân lâu, hướng về phủ nha Lạc Dương mà đi.

Hắn chọn một hẻm nhỏ mà đi, bước đi rất nhàn nhã như đi chơi, nhưng lại đi cực nhanh, lập tức đi vào hậu viện của phủ nha.

Đỗ Lương Dạ chấp kiếm đứng sau phụ thân, mặt bình thản như hồ thu, mắt sáng như sao.

Vô Song lấy trong ống tay áo rộng thùng thình ba miếng vàng lá, gẩy cố tay bắn ra. Cùng lúc, Đỗ Lương Dạ khẽ chau mày, bảo kiếm rào rào rút ra khỏi vỏ, bắn thẳng đến trước cửa sổ.

Mấy người đang ngồi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe ba tiếng động vang lên, Đỗ Lương Dạ thu kiếm vào vỏ, năm ngón tay bắt ba miếng vàng lá. Lúc này hậu vệ bốn phía nghe động tĩnh cũng tiến vào.

Đỗ Lương Dạ chau mày quát: “Tất cả trở về vị trí, gia tăng chú ý.”

Mọi người nghe vậy đều lui ra hết.

Nàng xoay người lại, đối diện với hai người, hành lễ nói: “Phụ thân, Phạm bá phụ, con ra ngoài xem.:

Hai người gật đầu, Đỗ đại nhân thân thiết nói: “Cẩn thận một chút.”

Nàng gật đầu đi ra ngoài phòng, mắt lạnh lùng đảo qua bốn gã hộ vệ ngoài cửa, ý bảo bọn họ cẩn thận hơn, còn mình phi thân bay vút ra hậu viện. Phủ nha cổ thụ cây cối um tùm, cành lá xum xuê xanh biếc, vài tiếng chim hót líu lo càng làm tăng thêm sự yên tĩnh bốn phía.

Đỗ Lương Dạ nhìn khắp nơi không thấy bóng người, hừ nói: “Còn không lăn ra đây cho ta.”

Trên cây ở đỉnh đầu có tiếng người cười hì hì, nũng nịu nói: “Ngươi lên đây đi, trên này rất mát mẻ, nhìn cũng rất xa, rất tiện cho ngươi…ai u….” nói còn chưa xong bỗng nhiên kêu lên ấm ức: “Tiểu Dạ, sao ngươi dùng ám khí bắn ta?”

Đỗ Lương Dạ nhìn lòng bàn tay còn hai miếng vàng lá, không động lòng, nói: “Ai kêu ngươi ám toán ta trước chứ?”

Vô Song nghe nàng nói vậy, hình như vô cùng oan ức, “oa” một tiếng khóc nức lên, như có ý định làm kinh động đến đám hộ vệ. Đỗ Lương Dạ thật không còn cách nào khác, cô nhún người nhảy lên chạc cây, đá hắn một cái, nói: “Ngươi thật đúng là khắc tinh của ta.”

Vô Song vùi mặt vào đầu gối, vẫn còn khóc, mái tóc dài rũ xuống nên không nhìn rõ mặt.

Đỗ Lương Dạ đành phải diụ dàng, an ủi hắn: ‘Được rồi, được rồi, đại thiếu gia của ta, ta lên đây rồi.”

Vô Song lúc này mới ngẩng đầu lên, trên mặt trắng mịn vẫn còn hai giọt lệ trong suốt, đôi mắt trẻ con trong trẻo thuần khiết nhìn nàng. Đỗ Lương Dạ tức thì đầu hàng. Nàng quả thực không thể tin trên đời này lại có nam tử như Vô Song, nói khóc là khóc, nói cười là cười, tính cách thay đổi, hết lần này tới lần khác không thể không nghĩ hắn nữ tính.

Nàng tìm được một thân cây thích hợp đứng vững, sau đó ngồi xổm xuống, dùng tay cầm cằm của Vô Song lên, nghiêng đầu nhìn kỹ, hài hước nói: “Ta nói cho tiểu mỹ nhân này, ngươi không nên nhiều nước mắt như vậy chứ?”

Vô Song gỡ tay nàng ra; ‘Cũng bởi vì ngươi làm ta buồn.”

Đỗ Lương Dạ phì cười: “Lạ quá, sao ta lại làm ngươi buồn được? Ngươi nói xem nào…”

“Ngươi không đưa ta đi chơi cùng.” Vô Song trợn tròn mắt nhìn nàng.

“Ta lúc nào không đưa ngươi đi cùng hả?”

“Cái này, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết.” Hắn nhếch cằm lên, rầm rì nói: “Hai người các ngươi lén lút…”

Đỗ Lương Dạ chột dạ, vội vàng quát khẽ ngắt lời hắn: “Nói bậy bạ gì đó! Ta thấy da mặt ngươi …” nàng vừa nói vừa nhéo miệng hắn.

Vô Song lanh tay lẹ mắt thoáng cái đã cầm cổ tay nàng, cả người dựa vào thân cây, ra sức kéo lại, cả người nàng liền bị kéo ngược lại. Hắn dang tay ra ôm nàng vào lòng, thuận thế liền hôn một cái lên mặt nàng, tươi cười lộ ra gian kế đã thực hiện được.

‘ha ha, đây chính là cái ngươi nhung nhớ.”

Đỗ Lương Dạ mặt đỏ bừng, dùng ngón tay chỉ vào trán hắn, giả vờ giận giữ nói: ” Ngươi mấy tuổi rồi mà vẫn còn đùa giỡn như vậy?”

Hắn chậc lưỡi nói: ‘Ta thích ngươi mà…”

“mau buông ta ra.”

“Không buông.”

“Đừng loạn nữa.”

“Ai loạn chứ, người ta nói thật mà.”

Đỗ Lương Dạ trừng mắt với hắn: “Ngươi mà loạn nữa, sau này ta không thèm để ý tới ngươi nữa.”

Vô Song u oán nhìn nàng: “Chừng nào thì ngươi mới để ý tới ta? Ngươi và tên Mộ Dung kia không đưa ta đi chơi cùng…”

Mặt Đỗ Lương Dạ đỏ đến tận mang tai, giống như là thoa phấn hồng, vô cùng quyến rũ. Vô Song nhìn mà trong lòng rung động, lại cảm nhận được được cơ thể mềm mại trước ngực, cả người hắn lập tức có phản ứng khác thường.

Đỗ Lương Dạ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lúng túng nói: “Khắp thành Lạc Dương này có chỗ nào mà ngươi không đến chơi chứ? Huống hồ ngươi đã mười tám tuổi rồi, còn muốn chơi nữa à? Ngươi…”

Nàng còn chưa nói hết thì Vô Song đã hôn lên môi nàng. Về phương diện này hắn không có kinh nghiệm, không hề có kỹ xảo, hoàn toàn giống như sự cướp đoạt , dễ dàng chiếm được cắn lên môi nàng.

Đỗ Lương Dạ ra sức đẩy hắn ra, tát một cái lên mặt hắn.

Vô Song ôm mặt, đôi mắt đen kịt lóe sáng đến kinh người, nhưng lập tức trở nên u ám, viền mắt dần dần tích tụ làn sương có vẻ như nước mắt sắp rơi xuống.

Đỗ Lương Dạ xoa xoa bờ môi vừa bị cắn, quay đầu xuống nhổ một miếng nước bọt, vừa hung hãn nhìn hắn, còn chưa kịp phát hỏa thì hắn đã đi trước một bước, khóc rống lên, những giọt nước mắt to tướng lăn xuống làm nàng nghẹn họng nhìn trân trối, sợ rằng ngay cả mỹ nhân trong hậu cung có khóc cũng không đẹp bằng hắn.

Với cái tính tình của hắn cho tới bây giờ cũng không hiểu đươc cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, càng miễn nói đến những lễ nghi phiền phúc, sự việc hôm nay là do thường này không để ý tới, kết quả là hắn vô cùng phóng túng. Lại thấy gương mặt nhỏ nhắn của hắn ửng đỏ, đôi mắt tội nghiệp đang nhìn mình, nàng còn đâu mà có tâm tình nổi giận nữa, ngược lại còn phải đi an ủi hắn.

An ủi hắn.

Nàng thở dài, đưa tay lau nước mắt cho hắn, dịu dàng nói: ‘Được rồi được rồi, sau này đừng hồ đồ như vậy nữa nhé.”

Hai mắt Vô Song vẫn đầy nước mặt, không chút xấu hổ mà gật đầu, giây tiếp theo là nhào vào lòng nàng, bởi vì quá mạnh nên cả hai cùng rơi xuống. Cũng may hai người đều là cao thủ, chưa ngã xuống đã đứng vững, vừa đứng xuống đã thấy: dưới tàng cây đột nhiên có hai gã hộ vệ, trên mặt đều có biểu hiện kỳ quái.

Trong lòng Đỗ Lương Dạ có chút kinh hoảng, nhưng không lộ ra trên mặt, chỉ lạnh lùng nói: “Các nguơi không cần làm việc nữa à?”

Hai gã kia không nói gì, ánh mắt nhất loạt chằm chằm nhìn Vô Song.

Vô Song chẳng biết từ bao giờ đã đeo mặt nạ hồ điệp lên, hắn hình như không phát hiện hai người đó, cầm tay Đỗ Lương Dạ nói: ‘Tiểu Dạ, ta đi nhé, lần sau lại tới tìm ngươi chơi nữa.”

Hắn nói xong, cả người đã biến mất.

Lúc này, một gã hộ vệ tiến lên nửa bước, bẩm báo: “Tại khách điếm Phương Phi có xảy ra án mạng, chúng ta có tham gia hay không…?”

“Không cần.” Đỗ Lương Dạ phất tay cắt ngang lời hắn, dừng lại một chút, nàng hạ giọng nói: “lần này nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là bảo vệ Phạm đại nhân, không cầu có công nhưng phải cố gắng.”

“Nhưng…” Người kia hơi do dự.

“Thế nào?”

“Lão Trương đã hành động rồi.”

“Cái gì?” Ánh mắt Đỗ Lương Dạ căng thẳng, giọng điệu bỗng trở nên rét buốt.

“Thuộc hạ không dám dối gạt thống lĩnh. Buổi trưa canh ba hôm nay, bọn họ đã động thủ, trong ngõ đã thực hiện một hành động. Lúc đó hình như là ở đường rẽ, có hai người chết ở khách điếm Phượng Phi, nghe nói người chết là huynh đệ Đoàn Thi.

Đỗ Lương Dạ không nói lời nào, khuôn mặt xinh đẹp toát lên sự âm trầm đáng sợ, trong đầu hiện lên những lời mà Vương gia nói trước khi đi.

“Triều đại vừa kiến quốc, nền móng chưa bền chặt, ta bắt chước tiền nhân bố trí mật thám, dùng thuật kỳ môn độn giáp, cộng với bố trí có bát môn là Hưu, Tử, Thương, Đỗ, Khai, Kinh, Sinh, Cảnh, trong đó ta coi trọng nhất, là tử môn và cảnh môn. Hiện giờ, ta đem hai đội đó giao cho con thống lĩnh. Nhưng Dạ nhi, còn không nên khinh suất, vị trí này chưa phải là tốt, người ở dưới có chút không được phục lắm, Trương Hòe từng trải, kinh nghiệm nhiều, có chuyện gì khó khăn thì thỉnh giáo hăn…”

Ông ngồi trong nhà lúc hoàng hôn, đã trải qua phong sương chiến loạn, nhưng nét cương nghị của tuổi trẻ vẫn còn in trên mặt, đôi mắt vẫn lợi hại như chim ưng, giọng nói lười nhác mà mỗi chữ mỗi câu đều trầm thấp thong thả, dừng lại một lúc lâu mới thâm ý nói: “Dạ nhi, lần này đi Lạc Dương, con ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng.”

Ước chừng lúc này trên đường lục tục có bóng người, tiếng người bắt đầu ồn ào tăng lên, rốt cuộc thành đã náo nhiệt, không còn tĩnh lặng như trước.

Đỗ Lương Dạ chắp tay đứng trong căn phòng của khách điếm PHượng Phi mà quan sát, nhìn qua cửa sổ người trên đường đi lại, sắc mặt lạnh như sương, ánh mắt sáng rực.

Trong phòng còn có ba người khác.

Trong đó có hai người mặc trang phục màu đen, mang theo đoản đao, khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, vẻ mặt nghiêm túc. Người còn lại đầu đội mũ rộng vành, ngồi ở bên cạnh bàn cúi đầu lấy ra một thuốc lá sợi, nhìn không thấy thái độ trên mặt.

Bên ngoài vẫn ầm ĩ tiếng người, đủ loại mọi âm thanh thảo luận. Hai xác chết bí ẩn tại khách điếm làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên không hiểu.

Đỗ Lương Dạ lặng im trong chốc lát, cuối cùng xoay người lại chăm chú nhìn người kia đang hút thuốc, chậm rãi nói: “Trương thống lĩnh, vốn là kế hoạch lần này do ta phụ trách, là Vương gia sai ta đến Lạc Dương, tuy rằng ta không rõ ý đồ của Đại Minh Bạch, nhưng có một điểm, ngươi và ta đều biết rõ ràng – chúng ta đều là người của Vương gia, làm việc vì Vương gia. Trước khi đi, Vương gia nói ngươi rất có kinh nghiệm, từng trải, muốn ta gặp để thỉnh giáo ngươi. Hiện giờ ta thật sự muốn thỉnh giáo một chút, ngươi làm như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”

Lão Trương khó chịu không lên tiếng, một lát sau mới đem điếu thuốc gõ lên đùi, cúi đầu nói :”Tên Bào Đường kia, nửa năm trước có giết một người huynh đệ của ta, ta đã đáp ứng vị huynh đệ đó là sẽ báo thù cho hắn.”

“Việc nhỏ không bỏ sẽ làm loạn đại mưu, làm đánh rắn động rừng…”

“Kinh động ư?” Lão Trương cắt ngang lời nàng, âm thanh của hắn nghe có chút quái dị, “chúng ta đều biết, trận này đung là tên đã lên dây, không thể không bắn.” Ông ta bỗng chuyển câu chuyện, lạnh lùng nói như đinh đóng cột: “Kinh động thì đã sao? Lúc này đây, ai cũng không thoát được, ngay cả một con muỗi cũng đừng hòng bay ra khỏi thành Lạc Dương.”

“Ngươi làm như vậy, chẳng phải là ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu hay sao?” Đỗ Lương Dạ lạnh nhạt hỏi.

“Kế hoạch thay đổi liên tục, bất cứ lúc nào cũng có thể điều chỉnh.”

“Có ý gì?’

“Chủ tớ Ôn Lương Tương ở ngay phòng bên cạnh, huynh đệ Đoàn Thị bị giết bằng thuốc độc, có thể là Duyệt Ý Đường Môn.” Lão Trương giơ cần thuốc lên rít một hơi, giọng nói khàn khàn âm trầm: “Mấu chốt là, cô ta đến tìm Mộ Dung Thu Thủy, rốt cuộc họ mua bán gì? Thân phận Mộ Dung Thu Thủy là gì?”

Đỗ Lương Dạ lạnh lùng cười: “Ngươi muốn biết thân phận của Mộ Dung Thu Thủy là gì, sao không trực tiếp tới hỏi ta?”

Lão Trương rốt cuộc ngẩng lên, gương mặt già nua lộ ra dưới chiếc mũ, giọng điệu ngạc nhiên nghi ngờ nói: “Hả? Đỗ thống lĩnh biết lai lịch hắn ư?”

Đỗ Lương Dạ nheo mắt cười, nói: “Hắn là Tông chủ của Túy hoa âm, một trong tứ đại Tông chủ của Thiên hạ vô song các.”

Nghe vậy, cần thuốc trong tay lão Trương khẽ run lên, hai người phía sau mặt biến sắc, lộ vẻ kinh hoàng.

Bên trong một lần nữa lại rơi vào yên lặng.

Trầm mặc trong chốc lát, Lão Trương than nhẹ một câu: “Thật sự là không ngờ, hắn lại là người của Thiên hạ vô song các, khó trách ta không điều tra được gì. Ừm…hắn đã là người của Thiên hạ vô song các, chúng ta đương nhiên không thể đắc tội. Nhưng, hắn lại ở cùng với Ôn Lương Tương, chỉ e không phải là chuyện tốt gì…”

Ông ta trầm ngâm một chút, nói: “Đỗ thống lĩnh có cao kiến gì?”

Đỗ Lương Dạ mỉm cười nói: “Ta có thể có cao kiến gì chứ? Ta tuổi còn trẻ, kinh nghiệm ít, còn phải nhờ Trương thống lĩnh chỉ giáo nhiều.”

Lão Trương cười cười, hình như căn bản không hiểu những lời châm chọc của nàng, liền nghiêm nghị cho ý kiến: “Nhiệm vụ lần này của chúng ta là một lưới bắt hết đám thủ lĩnh phản Thanh phục Minh, hiện giờ vẻn vẹn chỉ biết có phong đao Khúc Lan, phi hạc Lưu Vệ Thần, tịch thần Cao Kiện bọn chúng mấy người đều đã vào Lạc Dương. ‘Phượng hoàng’ từ kinh thành truyền đến, chiếu theo tình huống hiện nay, tin tức không thể sai được.”

Lão dừng lại, hút một ngụm thuốc, rồi nói tiếp: “Nói về Phượng hoàng, thật sự là rất giảo hoạt, xuất quỷ nhập thần, hành tung khắp nơi, dấu chân trải rộng khắp ngũ hồ, chuyên giết đám quan viên phản bội triều Minh, trên lưng người chết đều bị đâm một kiếm có dấn ấn phượng hoàng. Kinh Môn chuyên phụ trách điều tra cô ta nhưng liên tiếp thất bại. Một cái bóng của đối phương An Lão Đại Liên chưa thấy mà đã bị đánh gãy một chân Loại thân thủ này giang hồ không có mấy người. Trước đây ta cũng nghĩ mãi không thông, đến khi ta gặp Ôn Lương Tương, chẳng hiểu sao, bỗng nhiên có cảm giác thông suốt. Các ngươi ngẫm lại mà xem, nếu chỉ là một gánh hát, trong đoàn hát còn có một người là Danh Giác Nhi, ra vào các nhà quan viên chẳng lẽ không tiện lợi hay sao? Bọn họ thông thường di chuyển khắp cả nước, hành tung bất định. Hắc hắc…Thiên hạ thực sự không thể ẩn tốt hơn ở đó, ai có thể nghĩ một con hát thiên kiều bá mỵ lại là một Phượng hoàng tiếng tăm lừng lẫy…”

“Đáng tiếc, đó chỉ là suy đoán của ngươi, chúng ta không có chứng cứ…”

“Chúng ta theo quy củ cũ, cho tới bây giờ thà rằng giết nhầm một trăm người cũng không thể bỏ qua một người nào.”

“Nếu giết cô ta, tìm ai hát hí khúc cho Phạm đại nhân nghe?” Đỗ Lương Dạ hỏi.

“Vậy thì, buổi xướng ngày mai của chúng ta, thật đúng là không thể thiếu cô ta.”

Lão Trương cười. hai người trẻ tuổi phía sau cũng cùng cười phá lên, trong tiếng cười đầy hàm ý.

Đỗ Lương Dạ cũng cười nhạt trong lòng.

Bên trong một lần nữa lại rơi vào sự yên tĩnh.

Bên ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, có tiếng quát hỏi: “Người chết đang ở đâu?”

Lập tức có người trả lời hắn: “Quan gia, tại phòng bên trái thứ ba.”

Đỗ Lương Dạ biết người phủ nha tới, lại càng không nói gì.

Người của phủ nha lật đi lật lại, vụ án cũng không có tiến triển gì, liền theo thường lệ hỏi những người xung quanh. Khi bọn hắn xông vào phòng của Mộ Dung Thu Thủy, lập tức giật mình kinh hãi.

Bọn họ không hề nghĩ tới, không ngờ lúc làm công vụ lại gặp Ôn Lương Tương ngưỡng mộ đã lâu. Hơn nữa, người trước mắt lại không hề hóa trang, chính là Ôn Lương Tương so với trên sân khấu còn phong tình hơn cả trên sân kháu. Cho đến lúc Mộ Dung Thu Thủy ho lên hai tiếng, hai gã nha dịch mới định thần lại, hắng giọng, cất tiếng hỏi.

“Ngươi tên là gì?”

“Mộ Dung Thu Thủy.”

“Ngươi là người ở đâu?”

“Người Tô Châu.”

“Đến Lạc Dương làm gì?”

“Đương nhiên là muốn gặp bà chủ Ôn rồi.” Mộ Dung Thu Thủy cười.

“Vậy…ngươi rất quen bà chủ Ôn hả?” Vừa nói mắt vừa liếc sang Ôn Lương Tương.

Vấn đề này không chỉ có bọn họ muốn biết, mà bốn người ngay sát vách ở phòng bên cũng rất quan tâm đều nghiêng tai lắng nghe. Lại nghe Mộ Dung Thu Thủy tránh nói vào vấn đề: ‘Ta từ lâu đã ngưỡng mộ bà chủ Ôn, đối với những bài xướng của nàng như thuộc lòng bàn tay, rất quen thuộc.”

Đỗ Lương Dạ nghe vậy, trên khuôn mặt khẽ cười.

“Người chết ở phòng bên, ngươi biết là ai làm không?”

“Không biết.”

“Có thấy ai khả nghi không?”

“Không.”

“Vậy còn bà chủ Ôn.” giọng điệu thay đổi, “bà có thấy ai khả nghi không?”

“Bẩm các vị quan gia.” Giọng nói của Ôn Lương Tương nghe vô cùng êm ái: “Chúng ta chỉ ngồi trong phòng, không thấy gì hết, sợ rằng không giúp gì được các vị.”

Hai tên nha dịch ngay sau đó lây việc công làm việc tư quấn quýt lấy Ôn Lương Tương hỏi đủ thứ thượng vàng hạ cám, toàn là những vấn đề không liên quan đến vụ án, chủ yếu để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vì biết cô ta là người mà Đỗ đại nhân mời. Cũng biết là không thể kiếm chuyện nữa thì quay sang đập cửa phòng bên cạnh. Cửa vừa mở, nhìn thấy thiên kim của phủ đài đại nhân đứng bên trong, lập tức thức thời xin cáo lui.

Vụ án phức tạp này rốt cuộc đã định rồi!