“Thích anh, cho nên nhìn thấy anh liền muốn hôn anh, nhìn thấy anh liền muốn đẩy ngã anh, tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, sau này sẽ không bỏ phí nữa, tôi…”

“Tôi muốn anh.” Mộ Dung khẽ nói bên tai nam nhân, cười nhìn cả người nam nhân phút chốc cứng đờ.

Cố sức đè nam nhân lại, ngăn sự phản kháng của nam nhân, Mộ Dung tỉnh táo biết rõ người mình đang ôm là một người đàn ông, là cùng giới tính với gã, nhưng chỉ có y mới khiến gã cảm thấy an tâm.

Không một ai có thể ấm áp hơn y…

“Buông ra! Cậu có biết mình đang làm gì không?” Khuôn mặt Tả La tái nhợt, lại bởi nụ hôn mà trở nên ửng hồng.

Mộ Dung nở nụ cười, mờ ám kéo áo khoác Tả La xuống.

“Đương nhiên là tôi biết. Anh xem, vừa rồi tôi cởi áo khoác của anh, áo khoác anh có 5 cái cúc, số cúc vừa đúng, giờ…” Tay trái khẽ nâng, chầm chậm phủ xuống dưới, sờ lên bộ phận quan trọng nhất ở hạ thân nam nhân…

“Tôi cởi quần của anh.” Tiếng kéo khoá khẽ vang lên, lập tức trong không gian yên tĩnh —

Ám muội bùng nổ!

Bàn tay gã vươn vào trong áo mới bị kéo mở của Tả La, Mộ Dung vừa lòng nhìn nam nhân lập tức ngây dại, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng hiện tại của nam nhân mất đi sự lạnh lùng thường nhật, trở nên thuận mắt hơn nhiều.

Nhìn bàn tay cứng lại giữa không trung mà không biết để đâu của Tả La, Mộ Dung cười khẽ, bàn tay bị thương nhẹ nhàng phủ lên bàn tay y, thuận theo từng ngón tay chậm rãi di chuyển, âu yếm.

Động tác rất nhẹ, Tả La cảm nhận động tác như có như không của đối phương, lông tơ trên người nhất thời trở nên mẫn cảm.

Ấm áp từ lòng bàn tay đối phương cùng lớp lông tơ mềm mại tinh tế trên tay gã đều dán vào mu bàn tay y, ngứa ngáy đến mức…chấn động.

Tả La bắt đầu run rẩy không ngừng nổi, rất khẽ.

Mộ Dung gãi gãi lòng bàn tay nam nhân.

Khác với phụ nữ, bàn tay y thon dài dày rộng, một bàn tay gã không thể nắm trọn được. Nhưng khi mười ngón giao hoà, lại khiến gã cảm thấy an toàn.

Mộ Dung kéo bàn tay đáng thương đang run rẩy không thôi đặt lên vai mình.

“Nếu, không biết để ở đâu…”

“Cứ bám vào tôi.”

Nam nhân lập tức đẩy mạnh gã ra.

“Thực sự tôi phải về rồi! Cậu, cậu say rồi, nhưng tôi cũng say, ngày mai, ngày mai chúng ta đều sẽ quên chuyện này, xin cậu mở cửa cho tôi ra ngoài…” Trán Tả La ướt đẫm mồ hôi, trên mặt còn là biểu hiện kì lạ mà Mộ Dung không hiểu.

Lần đầu tiên chứng kiến Tả La kích động như vậy, gã vừa thấy mới mẻ, lại vừa thấy…đau lòng.

“Ra ngoài? Hừ! Ra ngoài để đi kết hôn với người phụ nữ kia?” Mộ Dung hừ lạnh, giọng nói vốn ôn nhu dịu dàng giờ lạnh lẽo bật thốt giữa hai cánh môi.

“Ngay khi tôi vừa mới nói thích anh, anh lại nói anh muốn ra ngoài, đi kết hôn với kẻ khác?”

“Nếu tôi không biết, có thể anh sẽ trốn được, nhưng nếu tôi đã biết, anh sao có thể trốn.”

Nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt của nam nhân, Mộ Dung lạnh lùng cười.

“Anh muốn chạy cũng được, nghe tôi nói hết đã. Anh có biết vì sao lúc trước tôi lại chuyển tới bệnh viện của anh không? Bởi vì nhà tôi chiếm 50% cổ phần bệnh viện đó, nói cách khác, nó là bệnh viện của nhà tôi.

Đứa bé kia, gọi là Tư Tư thì phải….Chính là con của tên ngu xuẩn đã đâm tôi phải không? Sau khi xảy ra chuyện, ông bà nội hay tất cả người thân khác của con bé đều vứt bỏ không cần nó, giờ nó có thể ở lại bệnh viện là bởi khi ấy tôi hôn mê không đi truy cứu, vụ ba nó tôi có kiện thế nào cũng đều hợp lý, tôi không bắt đền người chết là đã quá nhân đạo rồi, nếu như, tôi đá nó ra khỏi bệnh viện, liệu có một ai dám nói cái gì không?

Ngay cả người phụ nữ kia, lai lịch của ả cũng…Có muốn tôi vạch trần ra hết không? Còn nữa…”

Từ khi phát giác mình vô cùng hiếu kì về nam nhân, Mộ Dung liền bắt đầu điều tra rất nhiều chuyện, chỉ không ngờ rằng gã sẽ dùng chúng theo cách này.

“Đủ rồi!!!!” Tả La đang quay lưng về phía Mộ Dung, đột nhiên rống to.

“Rốt cuộc cậu muốn tôi làm cái gì?” Nam nhân xoay người lại, trên mặt là sự khinh bỉ đến tận cùng.

Mộ Dung nở nụ cười của người chiến thắng, nhưng ẩn sâu trong đó, lại là bi thương tiêu điều…

“Tốt, mời anh…tự nằm lên trên giường đi.”

Nam nhân hơi cứng người, rồi mới mau chóng đi về phía phòng ngủ của gã, trong suốt quá trình, y thậm chí còn không liếc gã dù chỉ một lần.

Thiện cảm khó khăn lắm mới có được của nam nhân dành cho gã, hẳn là…Biến mất sạch sẽ rồi phải không?

Vốn dĩ từ khi mới bắt đầu tất cả đều tốt đẹp, đều tại y…Đều là tại y không tốt!

Tại sao lại dùng ánh mắt đáng yêu như vậy để nói ‘Ngon lắm’, nói ‘Cảm ơn’ gã. Tại sao lại nói…

Nói y phải kết hôn…

Trong lòng Mộ Dung rất khó chịu.

Khó chịu hơn bất cứ lúc nào.

Như thể đã từng nếm trải cảm giác tan nát coi lòng, Mộ Dung cảm thấy, nhất định mình phải làm điều gì đó.

Phải ngăn cản! Nhất định phải ngăn cản!!!

Nôn nóng bất an trong gã khi chạm vào nam nhân bỗng chốc được an ủi, Mộ Dung tuyệt vọng cười, rốt cuộc gã đã hiểu….

Ngay lúc nam nhân sắp kết hôn với người khác gã đã hiểu.

Gã muốn người đàn ông này, muốn thân thể, cũng muốn cả linh hồn.

Nhưng mà…

Nam nhân không cần gã!!!!

Mộ Dung tuyệt vọng rồi…Gã quyết định sẽ dùng phương pháp đê tiện nhất.

Cũng chẳng sao…Vốn gã chưa bao giờ là người tốt. Nếu cái giả phải trả khi làm người tốt là mất đi. Vậy thì…Vì cớ gì phải làm người tốt!

Nhìn dáng vẻ nhắm chặt mắt, vẻ mặt tro tàn nằm trên giường mình của nam nhân, Mộ Dung nở nụ cười chua xót.