Anh ấy muốn ăn đồ ăn mình nấu đó nha

Mộ Dung thuận tiện đưa Tả La về nhà, cả đường đi đều hoa nở rộn ràng, mãi đến khi nhìn Tả La lên lầu mới nhớ ra…

Hợ, mình có biết nấu ăn đâu?

Mộ Dung chớp mắt đen sì mặt.

Trong trí nhớ, gã chính là cơm cũng chưa cắm bao giờ, mẹ gã cho rằng đàn ông học nấu ăn sẽ dễ ẻo lả, mẹ gã từ chuyện của ba mà trở nên thần hồn nát thần tính, từ trước đến giờ chưa bao giờ cho gã vào phòng bếp.

Tuy nhiên, yêu cầu khó khăn lắm Tả La mới đưa ra mình làm kiểu gì cũng phải thoả mãn y!

Nhìn thấy một hiệu sách ven đường, Mộ Dung bảo lái xe dừng lại rồi tự mình bước vào

Nấu ăn…Cần phải có sách dạy nấu ăn!

Mộ Dung hùng hổ càn quét một đống sách thường thức về nội trợ.

“Tiên sinh ngài muốn mua thể loại sách này à?” Ông chủ cười ha hả đột nhiên xuất hiện sau lưng Mộ Dung. Mộ Dung khí thế kinh người quay đầu lại.

Ông chủ bị trừng đến dựng lông tơ, song vẫn tiếp tục cười cười, đây là ngượng ngùng phải không? Ông nhớ rõ hồi trước lúc bác sĩ Tả lần đầu đi mua bộ sách ‘Người vợ đảm’ biểu hiện cũng hệt thế này. À mà cậu này nhìn có vẻ quen quen.

“Chỗ chúng tôi có bộ sách ‘Người vợ đảm’ được nhiều người khen lắm! Mấy hôm trước còn có một vị bác sĩ sống gần đây mua đó.”

“Bác sĩ? Là bác sĩ Tả sao?” Mộ Dung bỗng nhiên túm áo ông chủ.

Khuôn mặt nam tử tự dưng trở nên vặn vẹo làm ông chủ thấy hơi sờ sợ…Các chị các cô đến mua sách nội trợ, chỉ cần ông nói một câu bác sĩ Tả chẳng liên quan, thể nào người ta cũng cao hứng mua về, bác sĩ Tả ở khu này có uy tín lắm. Cơ mà lần này…Nhìn khuôn mặt dù vặn vẹo vẫn cứ đẹp trai ***g lộn của nam tử…Lẽ nào đây là kẻ thù của bác sĩ Tả?

“Phải…Đúng vậy.” Nghĩ thì nghĩ vậy, miệng thì cứ nói thật. Nói xong ông chủ sợ đến ngậm chặt miệng. Thế mà…

Nam tử ha ha cười váng lên, khuôn mặt vặn vẹo giãn ra lộ vẻ phong tình vạn chủng.

“Có bao nhiêu quyển? Tôi mua tất!” Nam tử cao hứng vô ngàn thanh toán, cuối cùng còn đưa danh thiếp cho ông, bảo nếu có bản mới nhất định phải báo cho gã.

Nam tử cầm một quyển sách lên xem, cười tươi như đoá hoa rời đi.

Ông chủ nhìn danh thiếp xong mới nhận ra.

“Ô! Người này nổi tiếng lắm này.” Cười hắc hắc, ông chủ cẩn thận cất danh thiếp đi, trong lòng thầm nhủ: Sau này lại có thêm một cách quảng cáo rồi Hôm nào phải đặt thêm nhiều bộ ‘Người vợ đảm’ mới được!

Dù là người bình thường, cũng có triết lý nhân sinh riêng của chính mình.

Bởi vì hẹn Tả La vào ngày mai, Mộ Dung quyết định bắt tay vào luyện tập ngay từ hôm nay. Đang ngồi trong xe đột nhiên gã phát hiện ra một cái chợ, nhìn cuốn sách trong tay mình…

Đây là khu nhà của Tả La, mình mua sách ở hiệu sách trong khu nhà y, nếu như mình mua luôn thức ăn ở chợ trong khu nhà y thì sao nhỉ?

Thế là Mộ Dung ngừng xe lại.

Lái xe của nhà họ Mộ không thể tin nổi nhìn thiếu gia vui sướng nhảy nhót lao vào…Một cái chợ…Chật ních người già?!

Tại sao mình lại không nhận ra không nhận ra không nhận ra nổi!!!!!!!

Đây là thú vui mới của thiếu gia chăng?

Quả là suy nghĩ của người có tiền…

Mộ Dung vui vẻ hít hà mùi hương thức ăn trộn lẫn đặc biệt chỉ có ở chợ, tuy rằng còn xen lẫn mùi hôi thối, cơ mà…

Cái này tự động bỏ qua!!!

Gã nhìn dòng người chen lấn đông đúc.

Tả La đã từng ở khu chợ này mua đồ ăn tươi mới phải không? Đã từng ở quầy hàng này cùng người ta…Ừm…Không đúng! Cái tên kia không phải là người biết mặc cả!

Nhất định là bị người ta lừa mua phải đồ không tươi rồi.

Tả La nhìn thì nghiêm cẩn, kì thực rất lơ mơ, hoàn toàn không biết chăm sóc bản thân, lúc nào cũng dễ dãi bỏ qua.

Nhất định là tuỳ tiện mua đồ ăn linh tinh tuỳ tiện nấu linh tinh, sau đó mặc kệ hương vị có thế nào cũng nuốt vô.

Nam nhân kia ấy à…

Nghĩ đến dáng vẻ vô tội của Tả La, Mộ Dung vô thức nở nụ cười.

“Cà tím bán thế nào?” Mộ Dung thuận miệng hỏi người bán hàng rong.

“6 đồng một cân, tiên sinh. Cà tươi lắm, tiên sinh mua chút đi ” Người bán hàng rong vừa mới thấy Mộ Dung khí chất ngời ngời, liền đoán gã là thiếu gia chưa từng tới nơi như thế này bao giờ. Nào ngờ…

“Bà lừa quỷ à!!!” Mộ Dung nhíu mày mắng.

“Lần trước tôi mua là 2 đồng 5, mà hồi đó còn là lúc giá cà tím đang tăng nhá. Giờ cà tím bắt đầu xuống giá rồi, không phải càng rẻ hơn hả? Hơn nữa bà nhìn cà này xem, rõ ràng chẳng còn tươi nữa, vỏ cũng bắt đầu nhăn lại rồi!” Mộ Dung mắng tới tấp, thẳng đến khi miệng khô lưỡi khô mới phát hiện ra người chúng quanh đang bâu lấy mình.

“Đúng rồi đó! Cái bà bán hàng rong này toàn bán vống lên, cậu mắng giỏi lắm!”

“Đàn ông biết được giá cà tím giờ không còn nhiều đâu Đúng là hiếm có khó tìm mà!”

“Ê cậu đã kết hôn chưa thế? Đi mua đồ ăn giúp vợ sao Thật là tốt.”

Mấy người phụ nữ tụm lại cười nói tía lia, Mộ Dung đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ chạy ra ngoài, không quên ôm mấy quả cà tím các bà các chị cho mình.

Ngồi trong xe, tay trái cầm ‘Người vợ đảm’, tay phải cầm cà tím, Mộ Dung càng thêm mê mang.

Mình sao lại biết giá cà tím? Hơn nữa…

Về đến nhà, khi Mộ Dung phát hiện mình không cần xem sách dạy nấu ăn đã tự biết làm một nồi cà tím kho tàu vừa ngon lành vừa đẹp mắt.

Y lại càng thêm nghi hoặc.

Song cũng không có thời gian để Mộ Dung nghi hoặc, bởi vì rất nhanh, ngày mai, đã đến ngày Tả La đến nhà gã.