Mẹ Mỗ hoàn toàn không thể hiểu được chuyện này!

“Con giữ lại một nam y tá làm chi?! Con bị làm sao thế!” Tiếng thét chói tai có khả năng xuyên thủng hệ thần kinh của mẹ từ đầu dây bên kia truyền tới, Mộ Dung nhức não kéo điện thoại ra xa, mẹ gã kể từ khi xảy ra chuyện của ba gã liền trở nên cổ quái như vậy. Nghĩ đến bản thân giờ trở thành người như vậy…Kì thực có ảnh hưởng rất lớn từ mẹ.

“Không lẽ con cũng thích đàn ông?!” Tiếng của mẹ qua kẽ tay truyền ra, Mộ Dung chấn động, gã yên lặng cúp máy, mặt không đổi sắc rút dây điện thoại.

『 Thiếu gia dạo này trở nên ôn hoà quá.』 Gã nhớ lại lời dì Lưu nói với mình hôm trước.

『?!』

『 Ánh mắt của thiếu gia thay đổi …』 Dì Lưu gắng sức giải thích, khoa chân múa tay một hồi chung quy lại không nói nên lời.

『Đó, ánh mắt lại đổi rồi 』Nhìn thấy Tả La bước vào, dì Lưu hàm hậu cười, sau đó nhanh nhẹn tránh qua một bên làm việc của mình.

Mộ Dung kinh ngạc nhìn dì Lưu, người phụ nữ này…Dù rằng bà vẫn luôn quan tâm chăm sóc gã, nhưng gã không hề hay biết thì ra bà lại là người thích tám chuyện như vậy.

Trong ấn tượng của gã, mọi người ai cũng đối với gã cung kính, vừa e ngại lại vừa dè chừng.

Song cũng không phải là tất cả.

Nhìn Tả La yên lặng kiểm tra tình hình hồi phục của gã, Mộ Dung có chút đăm chiêu.

Người này, chưa từng sợ mình.

Đã vậy còn thường xuyên làm lơ mình!

Làm lơ chết tiệt!

Paparazi quả là lợi hại! Gã giấu diếm tránh mặt một thời gian dài vậy mà bọn họ còn có thể chụp ảnh gã.

『Ánh mắt ngập tràn tình yêu.』

Báo chí mô tả bệnh của gã như thế. Còn liệt kê n chứng cứ nói chân mệnh thiên nữ của gã chính là y tá hiện tại của gã.

Con mẹ nó đúng là buồn cười! Y tá hiện tại của gã là một người đàn ông nhá!

Mộ Dung nhớ rõ lúc ấy mình đã cười cười đưa báo cho Tả La xem.

Nam nhân mặt không đổi sắc, hung hăng bóp cơ đùi của gã một cái, thản nhiên nói,

“Phản ứng của cơ đùi tốt lắm.”

Nam nhân không nhận lấy tờ báo.

Y không có hứng thú với báo giải trí.

Phải nói là, ngoại trừ làm việc, y không có hứng thú với bất cứ thứ gì khác.

Mộ Dung chua xót nghĩ.

Hôm nay Mộ Dung đợi tới tận trưa, mãi mà không thấy nam nhân lạnh lùng kia đâu, trái lại xuất hiện một nữ y tá ngọt ngào mượt mà.

“Bác sĩ Tả có việc, nhờ tôi đến thay…” Không đợi cô nói xong, Mộ Dung chạy ào vào phòng ngủ.

Nhìn Mộ Dung bước như bay, y tá tiểu thư mở to hai mắt.

Đây là…bệnh nhân mắc bệnh nặng bác sĩ Tả bảo sao? Chân của anh ta…Coi bộ không có vấn đề gì mà?!

Mộ Dung định dùng điện thoại nội tuyến gọi cho Tả La.

Lúc nhấc điện thoại lên gọi gã không thấy phát ra tiếng, mới nhớ ra hôm qua mình đã rút dây điện thoại. Chợt nhớ đến di động của mình, vì phòng ngừa mẹ gọi quấy rầy, gã đã tắt luôn cả di động. Khởi động lại máy, một vài tin nhắn gã chưa đọc hiện lên.

Có tin nhắn của Tả La!! Mộ Dung vội vàng mở ra xem.

『 Tình hình của bệnh nhân có thay đổi, ngày mai tôi xin nghỉ — Tả La.』Ngôn từ đơn giản, sự lãnh đạm của nam nhân như hiện lên qua từng con chữ điện tử vô cảm lạnh như băng.

Mộ Dung ngơ ngác nhìn màn hình di động.

Gã quyết định đến bệnh viện tái khám.

Gã muốn gặp người kia.

Cho dù chỉ một ngày không gặp gã cũng muốn được nhìn thấy y.

Không yên lòng kiểm tra tổng quát xong, nhận được cam đoan bản thân đã hồi phục của bác sĩ, Mộ Dung làm bộ không quan tâm hỏi Tả La đang ở đâu.

“Bác sĩ Tả hả? Cô bạn nhỏ nhà cậu ấy hôm nay làm tiểu phẫu, chắc cậu ấy đang ở cạnh cô nhóc rồi.”

Biết tin tức chính xác xong Mộ Dung liền dùng tốc độ nhanh nhất của mình đi đến vườn hoa bệnh viện, khi nghe được tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc của bé gái, gã bỗng bước chậm lại.

Tiếng cười của cô nhóc xen lẫn với tiếng cười khe khẽ của nam nhân.

Xuyên qua tán lá, gã thấy cô nhóc đang ngồi trong lòng Tả La cười vui vẻ, sau đó…Mộ Dung nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên môi Tả La.

Tươi cười như vậy…Là thứ mà gã vẫn luôn mong muốn có được.

Mộ Dung nhận ra, sau lưng Tả La có một người phụ nữ đang ôn hoà nhìn y và cô nhóc.

“Đó là hôn thê của bác sĩ Tả, là một cô gái hoà đồng hoạt bát, hai người ấy rất xứng đôi đúng không? Nghe nói họ sắp kết hôn rồi.”

Y tá chạy theo phía sau cũng nhìn thấy hình ảnh này, thấu hiểu nói với Mộ Dung, thuận tay nhét bệnh án vào tay gã.

“Tiên sinh, ngài quên đồ tôi mang đến cho ngài đây.”

Mộ Dung lại không nghe thấy, một chữ cũng không nghe thấy….