Cùng một đấm hung ác kia, nam tử trẻ tuổi xem như hoàn toàn sống lại, đương nhiên — chỉ là linh hồn gã.

Trong miệng đậm mùi máu tươi, nhìn khoé miệng rách bươm của gia khoả vẫn nằm im không nhúc nhích trên giường, Tả La nhíu mày thật sâu, không chỉ có máu của y, mà còn cả máu của gã.

Máu và máu giao hoà… Tên này từ nay về sau liền hoàn toàn trở thành gánh nặng không vứt nổi của y.

“Chuyện là như vậy. Mộ Dung tiên sinh, ngài… mấy ngày này cảm phiền ngài uỷ khuất một chút.” Viện trưởng cẩn thận giải thích, trong khi linh hồn bên cạnh cao ngạo xa cách.

“Cho dù không phải mỹ nhân số một, ít ra cũng phải là phụ nữ chứ, cư nhiên lại là tên đàn ông xấu như thế!! Tôi ghét nhất là đàn ông!” Nam tử mặt nhăn mày nhíu, chán ghét dịch ra sau, kéo giãn khoảng cách với viện trưởng, “Tên này của ông nhất định không có ý đồ gì tốt”

“Mộ Dung tiên sinh ngài…” Thái độ viện trưởng vô cùng lấy lòng.

Tả La nhíu mày, không rõ viện trưởng luôn luôn cương trực công chính vì sao lại đối xử khách khí với một kẻ không hiểu lễ độ như thế, hơn nữa còn là một vị khách có tiền. Tả La không tin thái độ của viện trưởng là vì quyền thế của nam tử, nhìn thoáng qua nam tử chỉ có mã ngoài mà rỗng tuếch kia. Tả La khẳng định: y không thích người này.

“Ngài nếu không thích thì tự mình đi nhổ cái ống dẫn kia, cứ việc đi tìm chết cũng không vấn đề gì. Âm phủ có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp dịu dàng, cần thì tôi có thể giới thiệu. Viện trưởng em đi trước, thầy cũng về đi, ở nhà không phải còn có em trai đang chờ sao?”

Hờ hững liếc người tên Mộ Dung kia một cái, rồi gật đầu với đạo sĩ và viện trưởng, sau đó Tả La đi thẳng xuống lầu.

“Hừ!!!!” Nam tử bị chọc tức không nói nổi, một lúc sau, nam tử vẻ mặt âm trầm khinh thường hất tóc, không ngờ… Ngay giây tiếp theo cả người gã cư nhiên không tự chủ được bay đến hướng cầu thang!

“Shit! Tôi mới không cần đi cùng anh!!!” Dáng vẻ nam tử vừa mắng Tả La vừa gắt gao bay sát cạnh người y có điểm buồn cười, tựa như một cô gái cãi nhau với bạn trai, ngoài miệng nói không muốn gặp lại nhưng ngày nào cũng âm thầm dõi theo đối phương.

Nhìn viện trưởng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh linh hồn nam tử theo Tạ La chậm rãi biến mất, lão đạo trưởng cười ha hả vuốt râu.

“Bất luận tiểu tử kia có nguyện ý hay không, khế ước hai người không được cách xa nhau 2m là quy định mà cậu ta không thể phá bỏ được Hắc hắc thật là giống đôi vợ chồng son ”

Nghe đạo sĩ chẳng hề để ý nói “Vợ chồng son” vân vân, nghĩ tới tính cách ngang bướng vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc của Tả La người mình một tay nâng đỡ, lại nghĩ tới nam tử được nuông chiều từ bé đến lớn thành tính tình đại thiếu gia, viện trưởng âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Con quỷ không tình nguyện gắt gao theo Tả La trở về nhà.

“Shit! Chuyện này rốt cuộc là sao?!” Nam tử ôm đầu lúc ẩn lúc hiện.

“Cậu và tôi lập khế ước, trong khế ước có quy định hai chúng ta không được cách nhau quá xa” Tả La thản nhiên đáp.

“Khế ước chết tiệt!!!!!! Này! Mặt người chết, có giải trừ được không?” Nam tử rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ cao ngạo.

“Khế ước có thể giải trừ.” Tả La chậm rãi thay giầy, nam tử phía sau lập tức vẻ mặt sáng ngời.

“Nhưng mà…” Nghĩ tới việc nam tử sau khi nghe được lời này của mình sẽ trở nên ảo não, khoé môi Tả La không khỏi hiện lên ý cười mà chính bản thân y cũng không nhận ra, “Bởi vì [ngài] cho tôi một đấm, làm miệng tôi chảy máu, mà tôi lại càng làm rách miệng [ngài], khế ước dính đến máu sẽ không thể thay đổi được, [tiên sinh] hiểu chứ?”

Quỷ hồn tên là Mộ Dung lập tức ngây dại.

Tả La thay dép trong nhà, lạnh lùng mỉm cười với quỷ hồn còn đang ảo não.

“Như vậy, trước khi ngài trở về hoặc chết đi, kể từ hôm nay, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

Cuộc sống chung của một người một linh hồn cứ như vậy bắt đầu.

Đó là lý do vì sao Mộ Dung tiên sinh vốn luôn tao nhã giờ lại nổi trận lôi đình đi cướp báo của Tả La.

“Hừ! Là tên nào không có mắt dám để lộ tin tức? Còn dùng loại tiêu đề này?” Đẩy xương cá vướng mắt ra, Mộ Dung nhíu mày xem báo.

“Tiêu đề quá nhảm nhí vớ vẩn! Tôi phải kiện bọn họ tội phỉ báng!” Nam tử tức giận nói.

Lời tức giận của nam tử vang lên xong, trong phòng lập tức lại khôi phục mức độ im lặng cao nhất — cảnh giới ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe được. Sự im lặng khiến lưng người ta run lên…

Cuối cùng nhịn không được, Mộ Dung ngẩng đầu không kiên nhẫn nhìn về phía Tả La đang lẳng lặng đọc sách.

“Này! Anh cũng nói gì đi! Anh thấy truyền thông bây giờ có phải đáng giận lắm đúng không?”

Im lặng…

Im lặng…

Im lặng…

Tả Lặng im lặng đọc sách, thẳng đến khi mặt nam tử xanh mét, y cuối cùng mới chú ý đến đôi mắt đang oán độc trừng mình kia.

“Hả? Cậu nói gì cơ? À!!!!!! Cậu được lên báo sao? Chúc mừng nhé.” Thản nhiên nói một câu, Tả La lại vùi đầu vào tạp chí.

“Chúc mừng cái đầu anh!!!! Anh coi cái tiêu đề coi!!!!” Cường ngạnh cầm tờ báo đầy mùi cá đè lên tạp chí của Tả La, chỉ một bài trong đó, “Anh xem đi ” Nam tử bên ngoài luôn được vô số mỹ nữ quấn quanh oanh thanh yến ngữ thật sự chịu không nổi im lặng như thế, thậm chí đến nỗi không tiếc nói chuyện cùng người mình ghét để phá vỡ sự im lặng phiền lòng này!

“Ồ! Hoá ra cậu bị đưa tới bệnh viện là vì bị tình nhân đồng tính đâm bị thương à.” Tả La thản nhiên gật đầu, định hất tờ báo ra, dầu mỡ dính trên báo thật khiến người ta không thoải mái.

“Này này!!!! Sao anh cũng…!!! Lẽ nào anh không biết tôi từ trước đến giờ chỉ hẹn hò với phụ nữ?” Nam tử thảo dung thất sắc (Mỹ nữ là ‘hoa dung thất sắc’, ảnh là mĩ nam nên là ‘thảo’)

Nhún vai, Tả La từ chối cho ý kiến, “Tôi không biết cậu, vì cái gì phải biết cậu hẹn hò với ai?” Con quỷ này thực ồn ào. Đang đọc đến đoạn y có hứng thú, Tả La chỉ muốn mau đọc cho xong bài viết kia.

Mộ Dung kì quái nhìn Tả La.

“Anh không biết tôi?” Thân là ông chủ của tập đoàn đào tạo ngôi sao lớn nhất châu Á, hình ảnh của mình hẳn là được phổ biến rộng rãi, phổ biến tới nỗi tuỳ tiện hỏi một đứa nhỏ 5 tuổi ven đường, nó có thể không biết tổng thống Mĩ là ai, nhưng lại có thể nhìn ảnh của mình mà cao hứng kể tên các bộ phim hoạt hình mà công ty mình đã sản xuất.

“Tôi làm chi phải biết cậu?” Tên này là tội phạm truy nã sao? Các lệnh truy nã in trong những bài báo an ninh chính trị được Tả La cẩn thận kiểm lại trong đầu. Không có ấn tượng gì cả.

“…”

“Anh biết Vương F không?”

Tả La lắc đầu.

“Anh biết Tiếu XX không? Biết Thái OO không?” Gã tuỳ tiện đọc vài cái tên nghệ sĩ đang nổi tiếng châu Á của công ty mình, rồi mới vẻ mặt hắc tuyến nhìn Tả La hờ hững lắc đầu.

“Bọn họ là ai? Uỷ viên chính trị mới trúng cử à? Không giống lắm. Tôi vẫn hay theo dõi mà, ừm, lẽ nào là tội phạm mới bị phát lệnh truy nã?” Bởi vì bản thân thường xuyên nhìn thấy những thứ không nên thấy, cho nên Tả La có thể nói là thời thời khắc khắc chú ý ngoại hình của các tội phạm dính án tử hình.

“Tôi tha thứ cho anh, nhất định là anh từ động sâu trong núi cao chạy xuống” Hắc tuyến trên mặt Mộ Dung bay đi, trong lòng lại âm thầm đánh giá thấp người này xuống vài phần.

Bất quá, việc này cũng phản ánh công ty mình tuyên truyền nghệ sĩ còn chưa đủ chưa đúng chỗ. Suy nghĩ lập tức trôi đến việc làm ăn, Mộ Dung hùng tâm tráng chí muốn ngay lập tức bắt tay vào thúc đẩy tăng cường việc tuyên truyền, phải làm đến trình độ ngay cả tên này cũng biết tới mới được! Cơ mà…

Thân mình bị ghim lại chặt chẽ, nhìn bản thân và y vĩnh viễn không thể vượt quá khoảng cách 2m, lại nhìn chân tay nửa trong suốt của bản thân — Mộ Dung bi ai nghĩ…

Vẫn là nghĩ cách làm sao để trở về mới đúng!

Tiếp tục ở cùng cái tên cứng nhắc lỗi thời này, không khéo gã sẽ thoái hoá về thời kì khủng long mất!