Vợ chồng son phải nói đến đôi bạn già kia kìa.

Ba Mộ vô cùng thuận lợi thành công ly hôn với mẹ Mộ, đối mặt với thái độ kiên quyết không thuận theo của mẹ Mộ, ba Mộ chỉ nói một câu, mẹ Mộ liền ngay lập tức kí tên lên đơn ly hôn.

Sau mới biết được người sai người đâm xe ba Mộ khiến ba Mộ trở thành như vậy, rất có thể chính là mẹ Mộ.

Mộ Dung có ba lại không có mẹ, cuối cùng vẫn là đứa trẻ mồ côi.

Tuy rằng có ba không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng mỗi lần Mộ Dung đến bệnh viện thăm ba đang hồi phục chức năng về, mặt đều vàng như đất. Đúng thiệt là! Đều là hai đại thúc rồi, cả ngày còn buồn nôn như thế, bong bóng hồng phấn tung bay tứ tung, Mộ Dung nhìn mà đau cả mắt.

Thôi được, nói thật ra là — gã ghen tị.

Mộ Dung đáng thương xiết bao, gã đã phải ngủ ở sofa n đêm rồi, mông cũng ngủ đến đau.

Gã ai oán đứng trước cửa văn phòng Tả La, dòm trộm vào trong.

Cái cô y tá kia! Cô ngồi gần Tiểu Tả nhà tôi làm gì hả? Ngực cô cũng lớn quá rồi đấy? Cô không biết đi tìm bộ đồng phục cỡ lớn hơn à?!

“Tiên sinh, cảm phiền không cắn khung cửa.” Ngoài cửa bỗng xuất hiện một giọng nói lạnh lùng, tiểu thư y tá vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở nam tử tuấn tú đang ghen tị chuẩn bị gặm khung cửa, nói xong liền bước vào trong.

Lời truyền thông nói quả nhiên không thể quá tin được, người đàn ông hoa hoa công tử trong lời đồn kia, kết quả lại là một người chồng ai oán suốt ngày chạy tới dòm trộm, ghen tị đến nỗi phải đi cắn khung cửa.

Cơ mà lời đồn cậu ta yêu bác sĩ Tả là thật.

Chuyện mỗi tối bác sĩ Tả trộm lấy cồn khử trùng cánh cửa cho nam tử dễ gặm cũng là thật.

Y tá thấy dáng vẻ ghen nồng nặc của Mộ Dung nhìn rất vui, đột nhiên cười tươi như hoa ôm cánh tay Tả La.

“Bác sĩ Tả, hôm nay — ”

Nói thẳng ra là, mấy đồng nghiệp của bác sĩ Tả đều có tí máu tàn nhẫn trong người, biết rõ sẽ khiến ai đó nổi điên, ấy vậy mà vẫn cứ cố tình động tay động chân.

Chính là cố tình muốn thấy gã ghen tị đó, ai biểu công việc mỗi ngày nhám chán thế chứ

Sự thực chứng minh, trên thế giới người tốt không có nhiều lắm…Mộ Dung tiên sinh hãy tự bảo trọng nhé.

Nói xong đàn ông rồi thì đến lượt phụ nữ, hai vị nữ vương trong nhà Mộ hiện tại…Không! Là phụ nữ, tất nhiên là bà nội Mộ và tiểu cô nương Tư Tư rồi.

Một già một trẻ không biết tại sao lại hợp cạ như thế, suốt ngày dính lấy nhau, hai người cộng thêm một con rắn vui vẻ thích ý quá trời. Biết cháu mình không thể đẻ ra một thằng chắt bụ bẫm, bà Mộ liền bắt đầu tấn công Tư Tư.

“Tư Tư à Con thích bà không?” Bà cụ cười ha ha.

“Thích ạ.” Tư Tư vuốt ve đầu nhỏ của Tiểu bất điểm, nhỏ giọng nói. Bố tốt, bà cũng tốt lắm.

“Vậy…Tư Tư đổi thành họ Mộ được không!” Bà cụ âm hiểm nói ra mục đích thực sự.

“Dù sao bố con cũng coi như ‘gả’ cho nhà ta rồi, Tư Tư đổi thành họ Mộ được không? Về sau Tư Tư có thể kế thừa một công ty lớn thiệt là lớn nga! Có thiệt nhiều thiệt nhiều tiền, đã vậy còn có thiệt nhiều thiệt nhiều anh đẹp giai để ngắm…Lúc ấy Tư Tư có thể trở thành nữ vương nga Uy phong cực kì!!” Bà cụ cười gian trá, trong lòng nắm chắc mười phần cô nhóc sẽ đồng ý.

Cô nhóc ngửa đầu, bím tóc nho nhỏ sáng nay mới được Mộ Dung tết cho đung lên đung xuống, một lúc sau, cô nhóc lắc đầu.

“Không chịu.”

Không nhìn bà cụ trợn mắt há hốc mồm, cô nhóc nhẹ nhàng ôm Tiểu bất điểm, khẽ nói.

“Về sau còn sẽ làm bác sĩ giống bố, chữa trị cho những người mắc bệnh như mẹ con.”

Bà cụ kinh ngạc. Sau khi được Mộ Dung kể lại cảnh đời đáng thương của Tư Tư, Mộ Dung đã ngàn dặn vạn dặn bà không được tiết lộ chuyện của mẹ Tư Tư cho cô nhóc, không ai nói cho cô nhóc biết….Không ngờ đứa nhỏ đã sớm biết mọi chuyện.

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của bà cụ, Tư Tư cười ngọt ngào.

“Tư Tư cũng không cần làm nữ vương, giờ Tư Tư đã là công chúa nhỏ của bố, của anh, của bà rồi, không phải sao?”

Nói xong, cô nhóc thơm lên má bà, chớp chớp mắt với bà, sau đó…Một già một trẻ đều nở nụ cười.

Họ gì không quan trọng, quan trọng là…chúng ta là người một nhà.

Tối, Tư Tư nằm trên chiếc giường mềm mại, mở to mắt nhìn mặt trăng béo tròn ngoài cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng không phải sửa họ! Tên ở nhà của mình là Tư Tư, tên thật cũng là Tư, nếu mà họ Mộ sẽ là…Mộ Tư…

Chán ghét! Đó là tên bánh ngọt, người ta không thèm! Nhất định sẽ bị đặt làm biệt danh cười nhạo suốt ngày! (Mộ Tư tiếng bông là bánh mousse:v)

Vẫn là Tả Tư tốt nhất.

Ánh trăng trong mắt Tư Tư ngày càng mơ hồ, mí mắt cô nhóc rất nhanh đã không chống đỡ nổi, ngay trước khi cô nhóc nhắm mắt lại, bóng dáng mẹ chợt xuất hiện.

Nhìn về phía bóng dáng, Tư Tư khẽ nhủ trong lòng: Tư Tư ổn lắm, bố ổn, anh Mộ Dung ổn, bà nội cũng rất ổn…

Tất cả mọi người đều rất ổn, cho nên…mẹ hãy yên lòng nhé.

Khi Tả La vào phòng liền nhìn thấy hình ảnh an tường: ánh trăng ôn nhu bao lấy cô gái nhỏ, vỗ về dắt cô bé vào giấc mộng ngọt ngào.

Y mỉm cười, nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho cô nhóc, rồi khẽ khàng đóng cửa lại.

Từ nay về sau….Khép lại quá khứ, đón chào hạnh phúc.

Hầy truyện đến đây là kết thúc, vì không có phiên ngoại nên hơi tiếc 1 tí, đành phải tự ảo tưởng cuộc sống hạnh phúc của 1 nhà 6 người 1 rắn vậy. Mong mọi người có giây phút thư giãn (thỉnh thoảng được luyện cơ tim 1 cách nhẹ nhàng) khi đọc truyện o(‐^^‐)o.

[ HOÀN ]