Không bao lâu sau, chuyện Kỳ Thắng là kết quả của việc thái hậu và Thư quốc vương gia tư thông cũng truyền đến đất phong của Tịnh Nam vương.

Trên dưới đất phong nhất thời ồ lên. Bọn họ sở dĩ ủng lập Kỳ Thắng là vì đối phương là hoàng tử của Đại Kỳ vương triều; Nếu Kỳ Thắng là huyết mạch hoàng thất của địch quốc, thì sao có thể gọi là danh chính ngôn thuận được nữa?

Lại nói, dân chúng trong đất phong cũng không nghĩ đến chuyện phản quốc. Đối với bọn họ, Kỳ Huyên cũng được, Kỳ Thắng cũng được, miễn là huyết mạch hoàng thất của Đại Kỳ vương triều.

Bọn họ chẳng qua cảm thấy phẩm đức của Kỳ Huyên không đủ tư cách làm hoàng đế, cho nên phải thay một người tốt hơn, điều đó không có nghĩa là họ muốn giúp hoàng tử địch quốc mưu toan soán vị.

Nhưng có người bảo lời đồn đãi không thể tin. Thái hậu trước kia dù gì cũng là sủng phi của tiên hoàng, sao có thể tư thông với vương gia địch quốc, còn sinh con nữa? Khẳng định là vương thành cố tình nói xấu Tịnh Nam vương.

Tin tưởng có, không tin cũng có, mặc kệ như thế nào, chỉ cần dân chúng đất phong không nhất tâm, đối với Kỳ Thắng mà nói hại nhiều hơn lợi. Kỳ Huyên cũng không nghĩ tới chuyện dùng lời đồn đơn giản như vậy đánh sập Kỳ Thắng, mục đích của hắn chỉ là muốn châm ngòi cảm xúc của dân chúng mà thôi.

Đúng lúc này, có một thương đội nho nhỏ tiến vào đất phong. Đêm đó, phủ đệ của Kỳ Thắng có người lẻn vào, cơ mà chưa tìm được Kỳ Thắng đã bị binh lính vây quanh.

Hắc y nhân bị vây trụ không hề sợ hãi, chỉ đưa ra một yêu cầu ── hắn muốn gặp mặt Tịnh Nam vương. Chỉ là Tịnh Nam vương đâu thể nói gặp liền có thể gặp, binh lính vốn định ngay tại chỗ kích sát, thì đầu lĩnh lại không hiểu sao đưa người giam vào địa lao.

“Gì? Muốn gặp bổn vương?” Kỳ Thắng nghe thuộc hạ bẩm báo, hơi kinh ngạc nhíu mày. Hắn tưởng rằng hắc y nhân lẻn vào không phải muốn mạng hắn thì cũng muốn đánh cắp cơ mật.

Ai ngờ sau khi bị phát hiện, đối phương không chỉ ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, còn đưa ra yêu cầu muốn gặp chính mình? Điều này làm Kỳ Thắng cảm thấy có chút hứng thú, chẳng lẽ mục đích đối phương đến, vì muốn gặp hắn?

Bởi vậy hắn không để ý tới khuyên can từ thuộc hạ, tự mình đi đến địa lao. Đi đến nhà tù giam giữ hắc y nhân, hai tay phụ sau người, hắn thản nhiên nói: “Nghe nói ngươi muốn gặp bổn vương?”

“Đúng vậy.” Khăn che mặt của hắc y nhân đã bị gỡ xuống, Kỳ Thắng nhìn khuôn mặt nhã nhặn của đối phương, nhíu nhíu mày, “Ngươi là ai? Vì sao muốn gặp bổn vương?”

“Tại hạ Hình Truy.” Hình Truy vừa dứt lời, chỉ thấy trong mắt Tịnh Nam vương chợt lóe một tia kinh ngạc, hắn cười cười, “Xem ra vương gia cũng biết tại hạ, thật sự là lệnh tại hạ thụ sủng nhược kinh.”

“Hình gia quân thiếu niên tướng quân, bổn vương tất nhiên là nghe qua.” Kỳ Thắng nói xong, nói với thuộc hạ phía sau: “Mở cửa.” Thuộc hạ chần chờ một chút, thấy mắt Kỳ Thắng lạnh xuống thì không thể không tiến lên mở cửa lao.

Sau đó Kỳ Thắng bảo thuộc hạ mở trói cho Hình Truy, hơn nữa còn dẫn hắn đi sửa sang, sau đó mở một bàn yến hội phong phú trong phòng khách, tiếp đãi Hình Truy.

“Hình tướng quân đột nhiên tới chơi, không biết có dụng ý gì?” Rượu qua ba tuần, Kỳ Thắng mới bắt đầu nhắc tới chuyện này.

“Vương gia, người sáng mắt trước mắt không nói tiếng lóng, tại hạ lần này đến, là muốn cùng vương gia hợp tác.” Hình Truy thản nhiên nói.

“Hợp tác?” Kỳ Thắng nhếch nhếch khóe miệng, hơi có chút ý tứ châm chọc. Không biết Hình Truy là có dũng vô mưu vẫn tự cho mình rất cao, đối phương có bao nhiêu cân lượng, lại muốn cùng hắn hợp tác? Nguyên tưởng rằng đối phương đến đây đầu hàng, không nghĩ lại muốn hợp tác.

“Vương gia có điều không biết, tuy rằng năm đó Hình gia quân không nhiều, thủ hạ của tại hạ vẫn có chút người tài ba.” Hình Truy biết ý tứ của Kỳ Thắng, cũng không buồn bực, bình tĩnh mở miệng nói.

“Thủ hạ của bổn vương người có tài cũng không thiếu.” Kỳ Thắng bưng ly rượu nhấp một ngụm, hiển nhiên thấy điều kiện đối phương đưa ra không chút hấp dẫn, thậm chí còn có chút đáng cười.

“…… Vương gia nếu chỉ muốn lấy được Đại Kỳ vương triều, như vậy liền không cần Hình Truy; Vương gia nếu muốn xưng bá thiên hạ, đánh bại Vân quốc, như vậy……” Hình Truy nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Kỳ Thắng.

Kỳ Thắng rùng mình, vi mị thu hút, ngón tay ma sát ly rượu, không chút để ý nói:“Ý tứ của Hình tướng quân, là có thể dâng lên Vân quốc?”

“Đúng vậy.” Hình Truy nói như đinh đóng cột, Kỳ Thắng ngược lại nở nụ cười,“A, Hình tướng quân vốn là người Vân quốc, giờ lại cấu kết với ngoại nhân, tiêu diệt quốc gia mình, ngươi nghĩ, bổn vương sẽ tin tưởng?”

“Vân vương trước đối với chúng ta bất nhân, chúng ta làm gì đối với hắn có nghĩa?” Hình Truy hơi mím môi, trong giọng nói mang theo cừu hận không thể bỏ qua, Kỳ Thắng thâm thâm nhìn hắn, từ chối cho ý kiến.

“Sắc trời không còn sớm, tướng quân về trước nghỉ ngơi đi.” Cuối cùng, Kỳ Thắng không đưa câu trả lời thuyết phục, ngược lại sai người đưa Hình Truy trở lại khách phòng. Hình Truy biết muốn thuyết phục Tịnh Nam vương không phải chuyện dễ, cũng không gấp, đi theo tiểu tư rời đi.

Sau khi Hình Truy rời khỏi, sau bình phong có một người đi ra, rõ ràng là mưu sĩ của Kỳ Thắng Phùng tiên sinh.

“Phùng tiên sinh, ngươi thấy sao?” Ngón tay Kỳ Thắng khẽ gõ mặt bàn, thản nhiên hỏi.

“Hồi vương gia, thuộc hạ cho rằng không thể tin.” Phùng tiên sinh cung kính đáp.

“Vì sao?” Kỳ Thắng nhướn mày.

“Hồi vương gia, như vương gia suy nghĩ, Hình gia quân tổng là người Vân quốc, thuộc hạ chỉ sợ đây là kế thượng ốc trừu thê của Hình Truy.” Phùng tiên sinh chậm rãi nói.

“Muốn lợi dụng bổn vương, cũng phải nhìn xem hắn có đủ năng lực không.” Kỳ Thắng cười lạnh lên tiếng, Hình Truy oán hận Vân vương, tưởng muốn tiêu diệt Vân vương không phải giả, nhưng sau đó có thật sự dâng Vân quốc cho mình hay không, Kỳ Thắng tỏ vẻ hoài nghi.

Hình Truy tưởng rằng chiêu này lấy lùi làm tiến, có thể lừa được tín nhiệm của mình, quyết ý cùng hắn hợp tác? Đối phương cũng không khỏi quá coi thường Tịnh Nam vương hắn quá rồi. Hắn có dã tâm, nhưng biết kiên nhẫn đi từng bước một.

Huống hồ muốn tiêu diệt Vân quốc, cũng không phải dễ dàng như vậy. Hình Truy dựa vào cái gì tưởng rằng, hắn chạy tới đây trước mặt mình khua môi múa mép, mình sẽ xuất binh giúp hắn?

Chỉ là Kỳ Thắng cũng không thể thả Hình Truy ra, tạm thời bất luận hắn có muốn hợp tác với đối phương hay không, nể mặt uy danh Hình gia quân, hắn không thể không lưu lại Hình Truy.

Bắt được thuộc hạ của Hình Truy, nếu không phải lúc ấy đối phương cố ý phóng thủy, binh lính tuần tra căn bản không thể phát hiện tung tích đối phương, càng không nói đến bắt được đối phương.

Tuy nói hành vi lần này của Hình Truy có thành ý, nhưng Kỳ Thắng không có cách nào hoàn toàn tín nhiệm đối phương. Cho nên hắn cùng Phùng tiên sinh thương nghị, kết quả là giả ý đáp ứng, trước mời chào đối phương đến trận doanh rồi nói tiếp……

Kỳ Huyên thu được hồi báo của thám tử, thủ hạ Tịnh Nam vương bỗng nhiều hơn một đám tinh binh, tinh binh là từ Nam Hà quan tiến vào đất phong. Hắn nhíu nhíu mày, lệnh cho thám tử tra ra tinh binh từ đâu mà đến.

Qua không lâu, tin tức truyền lại, thám tử tra ra được tinh binh từ Vân Ly sơn đến. Bọn họ cải trang thành thương đội, phân thành mấy đoàn, lục tục vòng qua Vân quốc tiến vào Nam Hà quan.

Kỳ Huyên vừa thấy Vân Ly sơn, liền đoán ra thân phận của đoàn tinh binh này. Hắn không nghĩ tới, Hình Truy sẽ tìm tới Tịnh Nam vương, lúc ấy cũng coi như hắn có vận khí tốt, không tốn bao nhiêu công phu tìm được Yến Quy.

Đem người mang đi, cũng không hiểu được tình huống trong Truy Phong trại, vốn định đem sự tình từ từ giải quyết rồi mới quay đầu tìm Hình Truy tính sổ, ai ngờ Hình Truy ngược lại nhịn không được.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Hình Truy sốt ruột muốn báo thù, lúc trước mang Yến Quy đi, cũng là vì bức mình đáp ứng tiến công đánh Vân quốc. Hiện tại lại tìm tới Tịnh Nam vương, khẳng định cũng cùng chủ ý.

Tịnh Nam vương đã xem như cùng hắn xé rách mặt, Hình Truy vào lúc này lại tìm tới Tịnh Nam vương, có lẽ là lấy điều kiện trao đổi. Thủ hạ của Hình gia quân có thể giúp Tịnh Nam vương bù đắp tổn thất tám trăm tinh binh; Mà Tịnh Nam vương sau đó cũng sẽ được hắn giúp để tấn công Vân quốc.

Hình gia quân cũng nổi danh dũng mãnh thiện chiến, cho dù nhân số không nhiều, lại ngang với tinh binh trên vạn của Tịnh Nam vương. Không chỉ thay thế bổ sung chỗ trống tám trăm người kia, còn khiến cho sức chiến đấu tăng lên không thiếu, bởi vậy có thể có được đội binh lực này, Tịnh Nam vương tất nhiên là vừa lòng thật sự.

Trừ việc này ra, Kỳ Huyên còn thu được tin tức chiêu binh mãi mã của Tịnh Nam vương. Cùng lúc đó, tin tức Thư quốc cùng Vân quốc kết làm đồng minh cũng truyền đến.

Năm đó Vân Thương binh bại, trốn về Vân quốc, bị Vân vương hung hăng phạt một phen. Sau đó Vân vương sai sứ giả đi sứ Thư quốc, muốn kết minh với Thư quốc.

Chỉ là lúc trước Thư vương cố ý kết minh, Vân vương trì hoãn không chịu; Nay đến phiên Vân vương chủ động mở miệng, Thư vương dễ gì đáp ứng.

Sau này cũng vì Vân quốc gả cho một vị công chúa biểu hiện mười phần thành ý, Thư vương mới buông miệng, cùng đối phương kết làm đồng minh. Cũng bởi vậy, sau vài năm, song phương mới coi như đạt chung nhận thức.

Vân quốc cùng Thư quốc kết làm đồng min không được bao lâu thì sứ giả Ly quốc đi tới Đại Kỳ vương triều. Sau khi Kỳ Huyên tiếp kiến mới kinh ngạc phát hiện sứ giả lại là thái tử Ly Phi.

Sau khi hạ lâm triều, Kỳ Huyên cố ý giữ Ly phi lại.

“Không nghĩ tới đúng là ngươi tự mình đến một chuyến.” Kỳ Huyên mở miệng thản nhiên nói.

“Như vậy chẳng phải là càng vẻ nước ta có thành ý sao.” Ly Phi cười tủm tỉm trả lời.

“Nói đi, ngươi lại muốn làm gì?”

“Bệ hạ nói vậy là sai rồi, Ly phi muốn thay Ly vương ký hiệp ước kết minh với bệ hạ.” Ly Phi nhíu mày.

“Ngươi không đợi bên người Ly vương, không sợ người khác gây bất lợi sao?” Kỳ Huyên cười lạnh một tiếng.

“Cô luôn phải cấp những người khác một ít cơ hội đi?” Ly Phi cười hỏi.

“Cơ hội? Sợ là cơ hội muốn chết đi.” Kỳ Huyên khinh thường.

“Tóm lại là do mình chọn, chết chẳng trách ai được.” Ly Phi “ ba” một tiếng mở ra chiết phiến, che lại khóe miệng đang cười đến thoải mái.

“Ly vương chịu cho ngươi ra, coi như có tâm.” Kỳ Huyên nói xong, thở dài một hơi. Ánh mắt Ly phi lạnh lùng, tươi cười nhạt đi vài phần,“Cô cũng không phải chim hoàng yến hắn nuôi dưỡng, sao lại cần hắn cho phép.”

“Có phải hay không chính ngươi trong lòng rõ ràng.” Kỳ Huyên liếc hắn một cái, Ly Phi nheo mắt, trên mặt nhanh chóng chợt lóe một tia không kiên nhẫn cùng chán ghét, “Ly vương cho bệ hạ cái gì, khiến bệ hạ khắp nơi nói thay hắn thế này?”

“Ngươi muốn biết giá trị của ngươi đáng giá bao nhiêu?” Kỳ Huyên gợi lên khóe miệng, trên mặt mang theo một tia trêu tức cùng không có hảo ý. Ly Phi cương một cái chớp mắt, khô cằn nói: “Không cần, cô nói giỡn.”

“Có một số việc, phải chờ, nhanh nhảu lại hỏng việc.” Kỳ Huyên thu hồi tươi cười, thản nhiên nói.

“Bệ hạ, có một số việc, lại không cần tính toán gì, ta cùng hắn, chí tử phương hưu.” Ly Phi nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng từ nói.

“Một khi đã như vậy, trẫm lập tức phái Yến Quy xuất binh, thay ngươi lấy Ly quốc.” Nói xong, Kỳ Huyên lại nghĩ đến người kia, trong lòng Ly Phi nhảy dựng, thốt ra, “Không cần…”

“Hai quốc gia chúng ta vừa kết làm đồng minh, bệ hạ đã xuất binh tấn công Ly quốc, chẳng phải cố tình cho người ta lên án sao.” Ly Phi ho khan vài tiếng, dùng lý do ngăn cản.

Kỳ Huyên tựa tiếu phi tiếu theo dõi hắn, làm Ly Phi trong lòng thấy sợ hãi. Một lát sau, mới nghe Kỳ Huyên nói: “Không cần bỏ qua điều nội tâm ngươi chân chính muốn, có đôi khi ở cao quá, ngược lại cái gì cũng thấy không rõ.”

“…… Đây là rút ra từ kinh nghiệm của bệ hạ sao?” Ly Phi ngẩn người, có chút trào phúng nói, ai ngờ Kỳ Huyên tuyệt không tức giận, ngược lại chi tiết nói: “Tự nhiên.”

Giờ đến lượt Ly phi kinh ngạc, bất quá hắn gì cũng chưa nói, kết thúc đề tài này…

Ly Phi không ở lại Đại Kỳ vương triều lâu, sự tình xong xuôi thì chuẩn bị khởi hành trở lại Ly quốc, chỉ là thuộc hạ lại đến báo, thu được mật hàm của Ly vương. Ly Phi sửng sốt, khiến thuộc hạ lập tức trình lên mật hàm.

Mật hàm của Ly vương chỉ có vài câu ít ỏi, trừ việc an ủi ra thì mong thái tử ở lại Đại Kỳ vương triều thêm một ít thời gian. Ly Phi vừa nhíu mi, nâng tay phải lên, đặt hai ngón tay lên môi, “Hư ──” huýt sáo một tiếng.

Không bao lâu sau, một con chim đem động cánh bay đến trước mặt Ly phi, xoay vài vòng trước mặt hắn, sau đó chậm rãi đáp lên cánh tay của Ly Phi.

Trong móng vuốt phải của con chim cột một ống trúc nhỏ Diên hữu trảo thượng cột lấy một ống trúc nhỏ, ống trúc nhỏ không đến ngón út trưởng, khoan tế cùng ngón út không sai biệt lắm. Ly Phi cẩn thận giải hạ ống trúc nhỏ, sau đó sờ sờ diên đầu, cánh tay hướng thượng hơi hơi vung, diên giương cánh bay đi.

Theo sau hắn mở ra ống trúc nhỏ, rút tờ giấy bên trong ra, vừa mới ra đọc sơ qua thì sắc mặt đã trở nên xanh mét. Xoay người đi trở về thư phòng, cầm giấy bút lên, nhanh chóng viết một phong thư.

“Nhớ kỹ, cần phải tự mình giao đến tay phụ hoàng.” Ly Phi gọi thuộc hạ tới, nghiêm túc dặn dò.

Thuộc hạ lĩnh mệnh mà đi, không lâu sau, Kỳ Huyên truyền triệu, Ly Phi theo lệnh đi đến Ngự Thư Phòng. Kỳ Huyên cho nội thị cùng cung nữ lui xong mới mở miệng nói: “Thái tử quả thực trọng tình, đi đến nơi này còn không quên chim của ngươi.”

Ly Phi vốn cũng không muốn giấu Kỳ Huyên, bởi vậy thản nhiên nói:“Ly quốc xảy ra chuyện.”

“Ân, khó được thái tử không ở, không nhanh chóng làm chút gì, chẳng phải lãng phí cơ hội cực tốt sao?” Kỳ Huyên cười nói, rút ra một phong mật hàm, đưa cho Ly Phi.

Ly Phi tiếp nhận, vừa đọc thì đồng tử đã co rụt lại, cảm thấy có chút hoảng sợ. Không hề nghĩ đến, bên người phụ hoàng cùng hoàng đệ, thế nhưng đều có người của Kỳ Huyên, lúc này động tĩnh ở Ly quốc, Kỳ Huyên đều rõ ràng như lòng bàn tay.

Kỳ Huyên muốn Ly quốc, căn bản cực kỳ đơn giản, nghĩ thông suốt điểm này, mồ hôi lạnh sau lưng Ly Phi chảy ròng ròng.

“Ngươi không cần khẩn trương, trẫm đã nói qua, sẽ giúp ngươi đăng cơ.” Kỳ Huyên nhìn thấy Ly Phi thấp thỏm, chậm rãi nói.

Ly Phi hơi mím môi, không nói gì, Kỳ Huyên cũng không để ý hắn trầm mặc, tiếp tục nói:“Ly vương bảo ngươi ở lại đây, thì ngươi cứ an tâm ở lại đi.”

“Cô dùng lý do gì để hoãn việc trở về? Cô là thái tử của một quốc gia, làm gì có chuyện lưu luyến bên ngoài.” Ly Phi thản nhiên nói.

“Lý do trẫm đã giúp ngươi nghĩ rồi.” Kỳ Huyên nhếch môi cười cười, “Sinh nhật trẫm sắp đến, đặc biệt lưu lại thái tử Ly quốc tham dự yến hội, ý của thái tử thế nào?”

“Tạ bệ hạ ân điển.” Nếu Kỳ Huyên đã mở miệng, Ly Phi vốn không có lý do không đáp ứng lập tức đồng ý…

Tịnh Nam vương tự lập vương ở đất phong, tin tức chiêu binh mãi mã rất nhanh đã truyền đến toàn bộ Đại Kỳ vương triều, đồng tình cũng có, phản đối cũng có. Lúc trước tin đồn Thái Hậu tư thông tuy rằng ồn ào huyên náo, thế nhưng lời đồn đãi Kỳ Huyên tù cấm Thái Hậu cũng chưa bao giờ biến mất.

Kỳ Thắng an bài nội gián trong vương thành, tận sức bôi đen Kỳ Huyên, nhân tiện giải thích thay Tịnh Nam vương. Bất quá sau đó lại nghe nói, bệ hạ ít ngày nữa sẽ phái binh đi đến đất phong thảo phạt nghịch tăc, hơn nữa nghênh đón thái hậu trở về.

Thám tử nhanh chóng đưa tin tức trở lại đất phong, sau khi Kỳ Thắng nghe thấy thì đẩy nhanh việc trù bị binh mã. Đồng thời, cũng phái binh tiến đánh các thành trấn chung quanh đất phong, thu phục các thành trấn này.

Giáo úy vốn được giao nhiệm vụ đuổi bắt Kỳ Thắng đã lui xuống mười dặm cùng với ba ngàn tinh binh. Không lâu sau hắn thu được ý chỉ từ bệ hạ, sau đó không lâu thì tướng quân được triều đình phải đến sẽ chạy đến.

Đến lúc đó, nhất định phải đánh bại loạn thần tặc tử Kỳ Thắng này.

Tướng quân Kỳ Huyên phái ra không ai khác, chính là Thư Tử Kỳ. Yến tướng quân canh giữ ở Vạn Hà quan, Yến Quy canh giữ ở Hoành Thủy quan, trong triều tướng lãnh còn lại, chỉ còn có mỗi Thư Tử Kỳ có thể đảm nhận trọng trách.

Thư Tử Kỳ được ủy nhiệm thành Trấn Viễn đại tướng quân, tức khắc khởi hành xuất phát, hội hợp với giáo úy, cùng thu hồi đất phong trong tay Kỳ Thắng. Thu được tin tức vương thành phái ra tạp vạn binh mã, Kỳ Thắng cả kinh, hắn không hề nghĩ đến Vương Thành sẽ dốc toàn bộ binh lực đến đây.

Theo lời thám tử tìm hiểu được, binh mã trên tay Kỳ Huyên có tổng cộng năm mươi vạn. Yến tướng quân cùng Yến Quy mỗi người lĩnh mười vạn đóng giữ quan ngoại, Vương Thành chỉ còn cỡ tạp vạn, nay Kỳ Huyên lại phái toàn bộ ra, Vương Thành chẳng phải hơi mạo hiểm rồi?

Vừa nghĩ đến, Kỳ Thắng lập tức triệu tập mưu sĩ trong phủ, mọi người phân tích một hồi, cho rằng phải cầm tặc trước mới cầm vương. Có thể vận dụng chiến thuật dương đông kích tây, trước giả ý chuẩn bị binh lực để đấu với Thư Tử Kỳ, bên kia âm thầm phái người thẳng kích Vương Thành.

Nếu có thể một kích đánh thắng vương thành, giết Kỳ Huyên, đợi đến khi Vương Thành cùng hoàng cung đều nằm trong khống chế của bọn họ, thì Đại Kỳ vương triều không phải sẽ là vật nằm trong lòng bàn tay họ sao?

Mọi người nhất nhất gật đầu, chỉ có Phùng tiên sinh sắc mặt sầu lo, đợi những người khác lui ra rồi, hắn châm chước nhiều lần, rốt cuộc vẫn mở miệng khuyên nhủ:“Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ cho rằng không ổn.”

“Hả? Vì sao?” Hai mắt Kỳ Thắng giằng co trên bản đồ da dê, tâm tư hiển nhiên không đặt vào đề tài.

“Hồi vương gia, thuộc hạ cho rằng trong đó tất có trá.” Phùng tiên sinh cau mày, trên mặt đầy vẻ không tán đồng.

“Vì sao? Trong tay Yến tướng quân cùng Yến Quy mỗi người mười vạn binh, mà nay từ Vương Thành ra, quả thật là tạp vạn binh, còn có thể làm bộ được sao?” Kỳ Thắng không cho là đúng, khoát tay nói.

“Hồi vương gia, nếu trong tay Kỳ Huyên vốn không chỉ có năm mươi vạn binh mã thì sao?” Phùng tiên sinh chậm rãi nói. Hắn không cho rằng Kỳ Huyên là người dễ xúc động như vậy, nay đối phương dám phái ra tạp vạn binh, bên trong Vương Thành không có khả năng không có bố trí bẫy rập nào.

Sợ đây chỉ là tin đối phương cố ý thả ra để cho vương gia mắc câu. Nếu vương gia mang binh mã thẳng kích vương thành, sợ là sẽ trúng đối phương kế.

Kỳ Thắng nghe vậy, lúc này mới rốt cuộc ngẩng đầu lên, hắn nhíu nhíu mày nói: “Ý Phùng tiên sinh là, thám tử của bổn vương đều là phế vật? Đã qua nhiều năm như vậy, phí nhiều tâm huyết như vậy, đều là tin tức giả cả sao?”

“Hồi vương gia, thuộc hạ kinh hãi, chưa từng nghĩ vậy.” Phùng tiên sinh vừa nghe, lập tức quỳ xuống, Kỳ Thắng không kiên nhẫn khoát tay, “Thế ý tứ của ngươi là sao?”

“Vương gia bớt giận, thuộc hạ cho rằng, Kỳ Huyên một thân âm hiểm giả dối, sao lại có thể xúc động mà để trống vương thành như thế? Còn nữa, đội thị vệ chuyên chúc của đế vương, số lượng nhiều hay ít vẫn là câu đố, thuộc hạ e sợ cho đây là tin tức giả Kỳ Huyên cố ý thả ra.” Phùng tiên sinh quỳ sát đất, cẩn thận châm chước ngôn ngữ nói.

Kỳ Thắng nghe xong trầm mặc hồi lâu, giây lát sau, mới thản nhiên nói:“Điều Phùng tiên sinh suy xét, bổn vương cũng không phải không nghĩ tới, chỉ là chung quanh Vương Thành, trừ bỏ kỵ quân của Đô Úy doanh, còn nơi nào để tàng binh mã nữa?”

“Này……” Phùng tiên sinh nghẹn lời, Kỳ Thắng liếc mắt nhìn hắn, tầm mắt quay lại bản đồ da dê. Tuy rằng Kỳ Thắng nói có lý, thế nhưng trong lòng Phùng tiên sinh tổng vẫn tràn ngập bất an.

“Xem ra tiên sinh quả nhiên cho rằng, thủ hạ của bổn vương đều là phế tài, nhiều năm trôi qua, vẫn bị Kỳ Huyên đùa giỡn, bao gồm cả bổn vương cũng bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay nhỉ?” Kỳ Thắng thấy trên mặt Phùng tiên sinh mang vẻ do dự, không vui nói.

Suy xét nhiều mặt là việc tốt, thế nhưng đa nghi đến như vậy, liền khiến hắn có chút không thích. Phùng tiên sinh là mưu sĩ của hắn, đối với quyết định của hắn vẫn không ngừng hoài nghi, khiến trong lòng hắn không thoải mái.

“Vương gia bớt giận, thuộc hạ không dám.” Phùng tiên sinh lại cúi đầu, kinh sợ thỉnh tội.

Kỳ Thắng không đáp lời, chỉ chuyên tâm quan sát bản đồ, dùng bút chu sa viết viết vẽ vẽ một lúc sau mới thản nhiên mở miệng,“Đứng lên đi.”

“Tạ vương gia.” Phùng tiên sinh chịu đựng đầu gối ẩn ẩn đau, chậm rãi đứng lên.

“Phùng tiên sinh, bổn vương kính ngươi là một nhân tài, bất quá tính tình đa nghi này, ngươi nên sửa lại đi.” Kỳ Thắng dùng ngữ khí bình thản nói, Phùng tiên sinh sau khi nghe xong thì chảy mồ hôi lạnh.

“Cẩn tuân vương gia dạy bảo, thuộc hạ biết sai.” Phùng tiên sinh cung kính đáp.

“Ân, đi xuống đi.” Kỳ Thắng vẫy lui đối phương, lại không phát hiện trước khi Phùng tiên sinh rời khỏi, cái liếc mắc cuối cùng phức tạp đến nhường nào…

Kỳ Thắng nhanh chóng định ra chiến lược, lúc đại quân của Kỳ Huyên còn chưa đến đã phái ra ba vạn tinh binh, vòng qua phía đông, đi thẳng đến vương thành. Lúc tinh binh xuất phát, Phùng tiên sinh đứng trên tường thành, mặt ngưng trọng nhìn đội quân rời đi.

“Phùng tiên sinh sắc mặt thật kém quá, chắc không phải là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt đi.” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói, trong giọng nói có chút châm chọc không thể bỏ qua.

“Lý đại nhân.” Phùng tiên sinh quay lại, thản nhiên hành lễ với người mới tới. Người tới khoát tay áo nói:“Miễn miễn, Phùng tiên sinh là hồng nhân trước mặt vương gia, lễ này hạ quan không đảm đương nổi.”

Phùng tiên sinh sắc mặt không biến, gật gật đầu với Lý đại nhân sau đó đi về. Lý đại nhân thấp giọng thầm mắng, “Phi, tiên sinh gì chứ, còn không phải…lấy sắc…bồi…”

Đi xa dần thì không nghe thấy tiếng nghị luận phía sau nữa. Nắm tay trong ống tay áo Phùng tiên sinh lúc này mới chậm rãi nới lỏng. Hắn giữ nguyên khuông mặt không biểu cảm đi về phòng.

Bình thường hắn chờ trong vương phủ, hiếm như hôm nay lại xin vương gia nghỉ quay về phủ đệ của mình. Hắn là mưu sĩ của vương gia, cơ hồ cống hiến hết thời gian để phụ bồi vương gia.

Từ khi hắn đến bên cạnh vương gia thì đã bảy năm trôi qua, hắn nhìn vương gia từng bước một đến được ngày hôm nay, trong lòng thật bội phục vương gia. Những điều Vương gia ẩn nhẫn cùng trả giá, người bên ngoài không thể tưởng tượng được.

Nhưng hôm nay, hắn lại có cảm giác thất bại trong gang tấc. Từ lúc vương gia bắt đầu định xuất binh tấn công vương thành, hắn bắt đầu thấy hoảng loạn, trong đầu tràn đầy cảm giác không kiên định.

Nhưng theo lời vương gia, thám tử mai phục trong vương thành đã nhiều năm, binh lực bố trí trong vương thành như thế nào vương gia đều nắm rõ ràng thấu đáo, trên đầu Kỳ Huyên có bao nhiêu binh lực, bọ họ cũng rõ như trong lòng bàn tay.

Theo lý mà nói, chiến dịch này hẳn phải cực kỳ ổn thỏa, chỉ cần tinh binh của vương gia đánh vào vương thành, lấy được đầu của Kỳ Huyên, thì thành công của vương gia sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.

Phùng tiên sinh ngẩng đầu nhìn ra phương xa, âm thầm khẩn cầu, hãy mong chiến dịch này đừng trở nên phức tạp…

……

Lúc tinh binh của Kỳ Thắng đi đường vòng hướng đến vương thành, đại quân của Kỳ Huyên đã tới gần đất phong của Kỳ Thắng. Thư Tử Kỳ thân là tướng quân, suất lĩnh đại quân tạp vạn, một đường trưng thu lương thảo, một đường hướng mục đích đi tới.

Đợi đến khi hội hợp với giáo úy, thì chỉ còn cách đất phong của Kỳ Thắng có mười dặm. Đại quân dừng lại cắm trại chỉnh đốn, đồng thời Thư Tử Kỳ cũng phái người viết chiến thư gửi cho Kỳ Thắng, công khai khai chiến.

Kỳ Thắng cho ba vạn tinh binh đi trước, mình còn lại hai mươi vạn đại quân để đối kháng với tạp vạn đại quân của Kỳ Huyên, cũng không đến nỗi khó khăn. Huống hồ hắn còn có hậu chiêu, người giúp đỡ hắn không chỉ có Hình Truy.

Thư Tử Kỳ đầu tiên phái năm ngàn tinh binh ra, Kỳ Thắng cũng phái năm ngàn tinh binh để đối kháng, hai quân ngươi tới ta đi, trong lúc nhất thời không phân thượng hạ. Đợi đến khi trời tối, mới dừng chiến, trở lại doanh địa của mình, chờ hôm sau tái chiến.

“Tướng quân, chỉ sợ có trá.” Ẩn thất đi theo Thư Tử Kỳ nói, hắn được bệ hạ phái đi theo Thư Tử Kỳ, cho nên cũng cùng theo lên chiến trường. Tuy rằng võ công của hắn đã mất hết, nhưng đầu vẫn còn dùng tốt, nên vớt vát được chức quân sư.

“Sao? Ngươi chỉ giáo cho ta đi?” Thư Tử Kỳ nhíu mày, Ẩn thất mím môi, thấp giọng mở miệng, “Binh lực trên tay Kỳ Thắng chúng ta đã biết, chừng cỡ tạp vạn, nay lại không đến tạp vạn, sợ là đã đi về phía vương thành.”

“Vô phương, Vương Thành còn có Thái Úy thủ.” Thư Tử Kỳ khoát tay áo, thản nhiên nói.

“Một mình Thái Úy có thể chống đỡ được thiên quân vạn mã không?” Ẩn thất thấy bộ dáng định liệu trước được mọi chuyện của Thư Tử Kỳ, nghi hoặc hỏi.

“Trong vương thành làm gì có chuyện đó, bệ hạ sẽ không đánh nếu không nắm chắc trận đấu.” Thư Tử Kỳ buồn cười nói, cho dù hắn đi theo Kỳ Huyên mới có ba năm, nhưng cũng thấy rõ được tác phong làm việc của đối phương. Kỳ Huyên dám phái tạp vạn quân ra, tỏ vẻ trong tay hắn tuyệt đối không chỉ có chừng này, hắn không phải loại đế vương dễ xúc động, nhất định đã có tính toán từ trước rồi.

Nay hắn cố ý lộ ra sơ hở, muốn dẫn địch nhân mắc câu. Lúc trước khi đi thì biết thám tử bên địch báo rằng Kỳ Huyên không đủ tạp vạn thì hắn đã thấy được kết cục của Kỳ Thắng.

Trận này Đại Kỳ vương triều cùng Kỳ Huyên đều không thể thua.

Ẩn thất nghe Thư Tử Kỳ nói thế, ngẫm lại cũng thấy đúng, bệ hạ nếu đã phái bọn họ ra thì khẳng định có dụng ý của bệ hạ. Bọn họ là thần tử, chỉ cần tuân thử mệnh lệnh, cú quy củ hoàn thành ý chỉ là được.

Sớm hôm sau, mặt trời vừa mới nhô lên từ phía đông, quân đội của Kỳ Thắng đã khẩn cấp tiến công. Thủ hạ của Thư Tử Kỳ cũng không phải chỉ có ăn chay, sớm đã có chuẩn bị, nghênh hướng công kích từ quân địch.

Cùng lúc đó, Thư Tử Kỳ cùng Kỳ Thắng mỗi bên lại phái hai đội nhân mã, muốn đánh lên cả hai bên trái phải. Bất quá Thư Tử Kỳ cao tay hơn, đoán được bước kế tiếp của đối phương, phái binh ngăn cả ngay trên tuyến đường tiến công của đối phương.

Toàn bộ binh mã vốn muốn đánh lén giờ hoàn toàn bị thương tổn, sau khi nhận được tin tức truyền về binh doanh, Kỳ Thắng đương nhiên tức giận đến mức giơ chân. Họa vô đơn chí là, vốn Kỳ Thắng đã chiếm cứ được các thành trấn ở hai bên đất phong, giờ hai khu lại đột nhiên bị công kích.

Vốn Thư Tử Kỳ định thừa dịp lúc Kỳ Thắng chuyên tâm đối phó mình, mệnh giáo úy cùng phó tướng suất lĩnh ba vạn đại quân, tiến đến thu phục thành trì bị Kỳ Thắng chiếm lĩnh.

Kỳ Thắng vì đánh lén Vương Thành cùng ngăn lại đại quân của Kỳ Huyên, binh lực canh giữ ở các thành trì phụ cận có chút yếu nhược, giờ còn bị ba vạn quân công kích, căn bản là nhanh chó bị công phá cửa thành.

Giáo úy cùng phó tướng vào thành, dán chiếu thư của Kỳ Huyên lên tường thành, trên đó đề mười mấy tội trạng của Kỳ Thắng, mỗi một điều đều đủ để phán hắn tội chết. Nhóm dân chúng bên trong thành trì thấy thế, vốn muốn ủng hộ Kỳ Thắng giờ đều im bặt.

Kỳ Thắng biết mấy thành trì bị thiết kỵ binh đoạt về thì cực kỳ tức giận, lập tức xuất binh muốn đoạt lại thành trì. Phùng tiên sinh lập tức khuyên can, các tướng lãnh khác lại phụ họa theo.

Phùng tiên sinh thế đan lực bạc, Kỳ Thắng căn bản không nghe thèm nghe hắn nói, rất nhanh phái tướng lãnh tiến đến tấn công thành trì. Phùng tiên sinh vô lực nhìn quân đội đi xa, trong lòng thở dài một tiếng.

Trước đây thật vất vả mới xây dựng được danh vọng, kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, chỉ sợ là vì lần công thành này mà hỏng hết. Hắn gọi vài thám báo đế, bảo họ lập tức đi xem tình huống thế nào.

Quả nhiên, tin tức truyền đến báo trong thành cực kỳ an binh. Vương gia lưu lại không nhiều quân trong thành trì, vì muốn đối phó với đại quân của Kỳ Huyên, vương gia không thể không điều binh lực từ thành trì về.

Thành trì bị thiết kỵ binh của Kỳ Huyên thu phục một cách dễ dàng, dân chúng cũng không cảm thấy có gì chiến loạn khỏ sở, thành trì cứ thế lập tức đổi chủ; Nhưng hôm nay nếu vương gia muốn đoạt lại, thì không dễ dàng như thế.

Nhóm dân chúng không một câu oán hận với nhóm thiết kỵ binh, bời vì bọn họ chưa kịp cảm thấy chiến tranh tàn khốc thì chiến tranh đã kết thúc rồi. Nhưng hiện tại vương gia mang binh lực đến muốn chiếm lĩnh thành trì, tất phải khổ chiến một phen.

Hai quân giao chiến kịch liệt, dân chúng trong thành sao có thể an ổn? Thám báo cũng báo cáo lại thiếp tội trạng trên tường thành một cách chi tiết. Phùng tiên sinh nghe xong, thật lâu sau cũng không nói được gì.

Bất an trong lòng hắn đã trở thành hiện thực, chung quanh đất phong có hai tòa thành trì, chắc không đoạt lại được rồi. Nghe thám tử lẻn vào trong thành hồi báo, dân chúng trong thành cơ hồ đều đứng về phía Kỳ Huyên.

Vì thế,  nếu vương gia phái binh tiến công sẽ khơi dậy oán hận trong lòng dân. Phùng tiên sinh cảm thấy có chút sốt ruột, không ngừng suy tư biện pháp để giải quyết khốn cảnh.

Hắn không thể khiến cố gắng nhiều năm của vương gia đổ sông đổ biển, hắn phụ hai tay sau người, không ngừng hướng trái qua phải trong phòng, giây lát sau, hắn chợt dừng cước bộ, ánh mắt sáng lên.

Sao hắn có thể quên cái cớ tốt nhất giúp bao nhiêu anh hùng hào kiệt từ xưa đến nay đều dùng để khởi nghĩa ── thanh quân trắc.