Nhưng nàng đã lấy được! Chỉ cần hắn ăn Băng Bích Hổ, vậy thì hắn sẽ gần giải độc thêm một bước!

Trầm Sát hiếm khi ngạc nhiên nhướng mày.

Hắn đích thực tưởng rằng nàng không lấy được Băng Bích Hổ, cho dù không lấy được cũng là việc bình thường, thần y từng nói, Băng Bích Hổ cũng là bảo vật khó tìm, không dễ lấy được, không liên quan gì tới năng lực, liên quan nhiều tới vận may.

Họ chỉ tìm được một động băng, nếu như Băng Nguyên có mười tám động băng vậy thì vẫn còn mười bảy động nữa, hắn đã chuẩn bị tâm lý ở lại đây nửa năm.

Nhưng bây giờ nàng nói với hắn, nàng đã lấy được Băng Bích Hổ!

"Ở trong động băng lúc trước sao?" Hắn hỏi.

Lâu Thất gật đầu: "Đúng thế, chính là ở đó. Ta rất may mắn đúng không?" Nàng đắc ý hỏi hắn.

Trầm Sát ánh mắt sâu thẳm, nhìn nụ cười rạng rỡ dưới ánh trăng, hồi lâu mới nói: "Là ta may mắn!"

Có được nàng, là may mắn lớn nhất của hắn.

Lâu Thất không lưu tâm tới ý nghĩa thật sự của câu nói này: "Đúng vậy, cũng có thể nói như thế, chàng may mắn, lại có thêm một vị thuốc dẫn." Nàng lấy ra một chiếc lọ nhỏ giao cho hắn: "Cho chàng."

Trầm Sát cầm lấy lọ đó quan sát thật kỹ, Băng Bích Hổ nhỏ xíu bị vùi trong băng tuyết, xung quanh có ánh sáng lam bạc nhàn nhạt, đúng là chỉ có Băng Nguyên mới có thứ này.

"Ghi thêm cho nàng một công."

Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn thật sâu lên môi nàng.

Đây cũng chính là cách hắn thể hiện niềm yêu thích.

Thích vì có nàng, thích vì bản lĩnh của nàng lợi hại, thích vì nàng tận tâm tận sức tìm thuốc cho hắn, điều đó nói lên rằng nàng đã đặt hắn vào trong trái tim, điểm này khiến hắn thích nhất.

Lâu Thất thở dốc, toàn thân có chút mềm nhũn. Nụ hôn của hắn cũng bá đạo, cuồng nhiệt, chủ động như con người hắn. Nhưng nàng phát hiện ra mình thích như vậy. Trước đây nàng từng nghĩ nêu như mình muốn hẹn hò yêu đương vậy thì nàng sẽ tìm một người phong độ, khi anh ta hôn mình sẽ rất dịu dàng, giống như nên thơ, thậm chí nhẹ nhàng man mác buồn. Nàng thấy rằng mình quá mạnh mẽ, phải người đàn ông như thế kia mới có thể bao dung nàng, mới có thể làm nàng mềm mỏng trở lại.

Nhưng bây giờ nàng cảm thấy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Giống như Trầm Sát, muốn hôn thì hôn thật cuồng nhiệt, hôn tới khi nàng ngột thở cũng rất tốt.

Lúc này nàng mới phát hiện ra tay nải trên lưng hắn, bên trong chắc là y phục của nàng.

"Đưa cho ta, ta đi tắm gội!"

Trầm Sát gỡ tay nải xuống đưa cho nàng, sau đó tung người nhảy lên ngồi trên một tảng nham thành cách sông băng không xa.

Lâu Thất lập tức sững người.

Đại gia, ngươi ngồi cao vậy, lại nhìn về phía sông băng, ta cởi đồ ra không phải sẽ bị ngươi nhìn hết sao?

"Chàng quay người lại đi."

"Như thế này được rồi." Hắn nói.

Lâu Thất nghiến răng: "Quay người lại!"

"Như thế này được rồi, nhanh lên nào." Hắn không hề nhúc nhích.

Quả nhiên mọi tình cảm yêu thích ban nãy chỉ là ảo giác! Lâu Thất tức tối nghiến răng, nàng đá một nhạt, một đống vụn tuyết liền bay về phía hắn. Dưới ánh trăng, trong đống băng tuyết đó có chút gì đó màu đỏ lóe lên trong tầm nhìn của nàng.

Lâu Thất lập tức kêu lên: "Tranh ra."

Nàng chỉ muốn đùa giỡn, lại dùng thứ vô hại là vụn băng, hắn rất có thể sẽ không né tránh, mặt cho vụn tuyết bắn đầy người, nhưng vừa rồi thứ nàng nhìn thấy, thứ đó rõ ràng còn sống!

Lâu Thất mặt biến sắc, cũng may Trầm Sát phản ứng rất nhanh, thân thủ lại lợi hại, nàng vừa lên tiếng hắn đã né người tránh chỗ vụn băng kia.

Đồng thời Lâu Thất cũng xông tới, hắn liền giơ tay ôm lấy eo nàng, nhảy đứng qua một bên.

"Sao vậy?" Vừa rồi Trầm Sát không hề nhìn thấy thứ kia, thầy nàng căng thẳng như vậy, sắc mặt hắn cũng hơi lo lắng.

"Có thứ gì đó." Lâu Thất nheo mắt nhìn về phía vụn băng rơi xuống, băng tuyết trên nham thạch không nhiều, mặc dù ánh trăng rất sáng nhưng thứ kia rất nhỏ, không hề nổi bật trên nham thạch màu nâu, vì thế khi nàng nhìn qua thì không hề phát hiện ra thứ gì. Có điều nàng vẫn rất căng thẳng, bản năng phát giác thấy nguy hiểm!

Bản năng thần kỳ này đã nhiều lần cứu mạng nàng khi còn ở thời hiện đại.

Trầm Sát biết bãnh lĩnh của nàng ở một số phương diện mạnh hơn mình, hắn tin nàng, ôm chặt lấy eo nàng, trầm giọng nói: "Chúng ta đi khỏi đây." Rời đi, bây giờ nàng chắc chắn rất mệt, ba ngày qua nàng không được nghỉ ngơi, hắn vốn định để nàng tắm một lát sau đó đưa nàng về, tối nay hắn sẽ canh gác để nàng ngủ thoải mái, hắn không muốn bây giờ vẫn còn khiến nàng phải ra tay.

"Không." Lâu Thất chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, sắc mặt nàng cứng đơ, nói như máy móc: "Không đi được rồi."

Không đi được rồi. Thứ đó, thứ đó không chỉ có một con, mà là vô số con, vô số con, dày đặc, bây giờ bọn chúng đang tập trung về phía họ, bốn phương tám hướng, trong băng tuyết dày đặc đều có những thứ đó ẩn náu.

Cảm giác bị theo dõi toàn diện thế này khiến nàng khiếp sợ.

Lúc này, Trầm Sát toàn thân đột ngột lạnh lùng, ôm nàng lao thẳng lên không, khinh công lợi hại vô cùng của hắn lúc này đã phát huy tác dụng tối đa. Trên không trung, họ cúi đầu nhìn xuống, hai người đồng loạt sửng sốt.

Chỉ thấy trong băng tuyết dưới nham thạch, trong màu trắng toát đó, có những con sâu màu đỏ giống như giun đất đang bò về phía tảng nham thạch mà vừa nãy họ đứng. Đầu chúng vùi trong băng tuyết, khi bò sẽ cong qua cong lại, ánh sáng màu đỏ sẽ phản chiếu lên băng tuyết màu trắng, rõ ràng rất nổi bật, tại sao ban nãy họ không nhìn thấy?

Khinh công của Trầm Sát có tốt thế nào đi nữa thì cũng không thể cứ đứng mãi trên không không rơi xuống, vì thế lúc này họ lại hạ xuống.

Trên tảng nham thạch kia vẫn chưa thấy thứ đó xuất hiện, nhưng điều Lâu Thất lo lắng là con vừa nãy nàng đá đi, con đó ở trên nham thạch, đang ẩn nấp trong chỗ khuất.

Loại giun màu đỏ này, lão đạo sĩ thối chưa nhắc tới bao giờ. Bây giờ Lâu Thất thấy rằng nàng thực sự ghét Băng Nguyên, vì những thứ trên Băng Nguyên nàng hoàn toàn không hề biết! Không biết cũng tức là không có cách nào nghĩ ra được cách đối phó nhanh nhất.

"Trên nham thạch có một con..."

Vừa rồi bên cạnh sông chỉ có một tảng nham thạch, những tảng khác đều ở cách họ rất xa.

Lâu Thất còn chưa dứt lời, Trầm Sát đã đánh một chưởng xuống tảng nham thạch kia. Bùm một tiếng, tảng đá không hề vỡ vụn, nhưng băng tuyết trên bề mặt đã bị đánh bay, để lộ bề mặt nham thạch sạch sẽ.

Hừm.

Quả nhiên nhiều lúc nàng đã nghĩ quá nhiều, cứ trực tiếp thô bạo không phải rất ổn sao? Con giun đỏ đó chắc đã bị đánh bay rồi.

Hai người lại hạ xuống tảng nham thạc, lần này quan sát kĩ lương, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều giun đỏ, trời ơi, dày đặc chi chít, chí ít cũng phải có vài vạn con.

Số lượng như vậy nếu bọn họ muốn giết cũng phải giết tới mỏi tay.

"Bổn đế quân dẫn nàng ra ngoài." Trầm Sát nói.

"Thế này mà chàng vẫn còn có thể dẫn ta ra ngoài sao?" Lâu Thất ngạc nhiên nhìn hắn, như vậy cũng lợi hại quá!

Trầm Sát chỉ nói với nàng: "Ôm chặt!"

Nàng lập tức ôm chặt lấy hắn, Trầm Sát lại bay lên cao, bay về phía một tảng nham thạch trên con đường dẫn tới đây, dọc đường hắn lại đánh một chưởng xuống phía dưới, mượn chưởng phong bật lại để đẩy người lên cao bay tiếp về phía trước.

Lâu Thất trợn tròn mắt. Nàng quả nhiên chỉ có một thân nội lực, nhưng không biết sử dụng! Thì ra còn có thể làmv ậy! Trầm Sát dẫn nàng hạ xuống một tảng nham thạch khác, Lâu Thất cũng thở phào.

Nhưng khi Trầm Sát lại bay lên, nhưng con giun đỏ kia bỗng lập tức chui xuống lòng đất, biến mất không để lại tăm tích. Hắn đang định hạ xuống tảng nham thạch thứ ba thì tảng nham thạch đó bất ngờ rung chuyển, sau đó biến thành nhỏ dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, tiếp tục biến nhỏ nữa, và nhanh chóng chỉ còn một nửa.

"Vãi, rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy!" Lâu Thất buột miệng chửi tục, đây rốt cuộc là thứ gì vậy?

Trầm Sát vẫn đặt chân xuống tảng nham thạch đó, hai người đồng loạt nhìn xuống dưới, phát hiện ra bên dưới tảng nham thạch toàn là giun đỏ, trên mặt đất đã bị bọn chúng làm thành một hố, tảng nham thạch đó cứ thế rơi xuống. Những thứ kia vẫn tiếp tục đục khoét băng tuyết bên dưới, khiến tảng nham thạch lún thêm chút nữa, lại lún tiếp thêm chút nữa.

"Mau nhìn nham thạch ở trước mặt!"

Lâu Thất bất ngờ phát hiện những tảng nham thạch ở trước mặt cũng đã lún xuống chỉ trong giây lát, mặt đất trở nên bằng phẳng! Xem ra những con giun đỏ đó không thể bò lên cao, vì thế đã dùng tới cách này.

Nàng lại gặp phải quái vật có trí tuệ sao?

Trời ơi.

Bây giờ họ đã không còn chỗ hạ chân! Không biết những thứ kia còn bao nhiêu nữa! Chỉ còn tảng đá dưới chân họ cũng sắp lún xuống ngang bằng với mặt đất rồi, một số giun đỏ đã bắt đầu bò lên trên nham thạch.

Lâu Thất nhìn gần mới thấy phía dưới những thứ kia còn có hai hàng gai lông nhỏ bé, khá giống với rết, nhưng dày hơn và nhỏ hơn rết, chỉ khi nàng phát hiện ra thứ này đang bò lên bề mặt nham thạch, bề mặt nham thạch cũng để lại dấu vết dài thượt, mặt nàng lập tức biến sắc! Giống như vết tích bị ăn mòn, kích cỡ giống với cơ thể của nó, nhưng đó là những thứ sâu như vết sẹo! Nếu như bị thứ này bám lên người, cơ thể có còn được nguyên vẹn hay không?"

"Ta ghét Băng Nguyên!" Lâu Thất tức giận gào lên.

Trầm Sát không nói gì, chỉ ôm nàng hất lên lưng, để nàng bò trên lưng hắn. Như vậy khi những thứ kia bò lên, chí ít còn có hắn chắn phía trước.

Lâu Thất sững người.

Vừa rồi hành động của hắn không hề do dự, rất tự nhiên, giống như việc này hắn đã làm vô số lần.

Nằm trên tấm lưng rộng rãi của hắn, Lâu Thất bỗng cảm thấy Băng Nguyên cũng không đáng ghét nữa, vì ở đây có hắn.

Trần Sát đã có hành động, hắn dùng hai tay nhanh chóng đánh về phía những thứ kia. Bây giờ không phải là mượn lực, hắn cũng không muốn mượn lực nữa mà dùng mười phần công lực, trực tiếp đánh chết những thứ kia.

Một chưởng đánh xuống, mặt băng bị đánh thành một hố lớn, những thứ kia cựa quậy, có rất nhiều con bị hắn đánh đứt thành mấy đoạn, một số thì bị đánh lún vào trong nền băng.

Trong nền băng màu trắng là từng mảng thi thể dạng sợi màu đỏ, cảnh tượng đó thực sự khiến người ta buồn nôn.