Hiếu Đế bị cục diện thảm hại của phương nam, và Chỉ Huy Sứ Phủ Viễn Quân An Hằng một tay che trời, điều toàn bộ Phủ Viễn Quân ra khỏi nơi đóng quân, khiến cho đại quân Hậu Chu có cơ hội xộc thẳng vào, làm cho ói một ngụm lớn máu, té thẳng từ trên ngai vàng xuống. Y làm cho văn võ bá quan có mặt hết cả hồn, các nội thị tay chân luống cuống.

Lưu Lăng lập tức xông lên, bế Hiếu Đế lên.

- Truyền Ngự y! Hỏa tốc phái người tới Hồi Xuân Đường mời Lý Đông Xương Lý thần y vào cung ngay!

Lưu Lăng hét lớn một tiếng, bế Hiếu Đế chạy về thẩm cung. Hắn đặt Hiếu Đế nằm ngang trên giường, mở mí mắt của y lên quan sát. Tuy Lưu Lăng đọc qua rất nhiều loại sách, nhưng về mặt y thuật, hắn gần như không có kinh nghiệm gì cả. Cứu mạng người khác, không phải chỉ cần đọc qua vài cuốn sách y, biết qua vài triệu chứng bệnh là có thể gọi là y sĩ. Hơn nữa, đây là nhị ca của hắn, lại là Hoàng Đế Bệ Hạ của Bắc Hán, ngộ nhỡ có gì sai sót hắn hối hận cũng không kịp.

Lưu Lăng lật mí mắt của Hiếu Đế lên, thì thấy con ngươi giăng đầy tơ máu. Lúc này Hiếu Đế đang thở rất dốc, tim đập rất mạnh.

Ngự y còn chưa tới, người bên dưới đã hoàn toàn trở nên rối loạn cả lên. Đại học sĩ Tô Tú, thủ thành môn Đỗ Uy đứng đợi ngoài cửa, các đại thần khác cũng quỳ rạp cả ngoài cửa. Lúc này, lão Thừa tướng vừa nhận được lệnh triệu hồi từ trong cung, vừa nằm xuống ngủ đã phải gấp rút thức dậy chạy tới. Trụ Quốc tướng quân Tô Hổ Bào, Trung Thư Lệnh Âu Dương Nhân Hợp cũng đang trên đường vào cung.

Lão Thừa tướng vừa vào tới cung thì nghe nói Hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh, ông lão vấp ngã xuống luôn, rồi lại được hai tiểu thái giám đỡ dậy, tiếp tục chạy tới thẩm cung.

Lưu Lăng ngồi bên cạnh Hiếu Đế, trong đầu rối nùi một nắm. Lưu Lăng cố trấn tĩnh tinh thần lại, nghĩ thật kĩ, xem có thể nhớ ra cái gì hữu hiệu không.

Đột nhiên, hắn nhớ tới một phương pháp cổ truyền. Đó là cách mà hắn nghe từ truyền hình ti vi lúc còn ở kiếp trước, nói là nếu trong tình huống có người bệnh tim đột ngột bộc phát, trên người lại không thuốc, mà xe cấp cứu thì vẫn chưa đến, ta có thể nghiền cây Thì là Ai Cập ra thành bột, rồi đem trộn với giấm, và cho bệnh nhân dùng, có thể giảm đau cho bệnh nhân.

Nghĩ tới đây, hai mắt Lưu Lăng đột nhiên phát sáng. Thái Y Viện cách đây vẫn có một quãng đường, lúc này lại đang giờ thay ca, đợi Thái y tới chắc cũng mất ít nhất mười mấy phút. Đây chính là khuyết điểm của Bắc Hán Quốc, cho dù là thời kỳ Thịnh Đường, thời Tùy trước đó nữa, ngay cả những triều đại sau này như Tống Minh Thanh, Ngự y cơ hồ không rời Hoàng Đế nửa bước.

Hoàng Đế thượng triều, Ngự y đứng hầu ngoài điện. Hoàng Đế về thẩm cung, Ngự y cũng đứng hầu bên ngoài. Mà vị Hoàng Đế đầu tiên của Bắc Hán Quốc, cũng chính là phụ thân của Hiếu Đế Lưu Nghiệp, chẳng qua là một phiên tướng. Từ lúc y tự lập quốc hiệu đăng cơ làm Đế tới nay cũng chỉ mới hai mươi năm thôi, nên rất nhiều chỗ vẫn chưa được hoàn thiện.

Chỉ riêng việc Thái Y Viện ở tuốt bên rìa Cấm Cung, dù có chạy hết sức thì tới đây cũng phải mất mười mấy hai mươi phút. Mà Thái y trực ở đó lại thay ca rồi, phải quay về Thái Y Viện bàn giao, bình thường không thấy gì bất ổn, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện thì Thái y nhất định sẽ đến không kịp để cứu chữa.

Cũng may, vì Hiếu Đế ăn ở luôn trong Thừa Tiên Điện, nên phía sau Thừa Tiên Điện luôn có một cái bếp nhỏ tạm thời. Lưu Lăng phái người tìm một số Thì là Ai Cập, sau đó đích thân nghiền nát chúng, đổ một ít giấm vào trộn đều, rồi đỡ đầu Hiếu Đế dậy từng chút từng chút đưa vào miệng y.

Thứ này không phải thuốc chữa bệnh, hiệu quả hay không Lưu Lăng cũng không dám xác định, nhưng điều có thể khẳng định là, thứ này uống vào chắc chắn vô hại.

Lưu Lăng cho y uống xong, cũng hết cách, chỉ đành đợi Thái y đến thôi.

Vốn dĩ Hiếu Đế ngất xỉu một cách đột ngột, áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, không ngờ thứ thuốc không phải thuốc này của Lưu Lăng, bột Thì là Ai Cập với giấm, sau khi uống xong, Hiếu Đế dần bình ổn trở lại, cũng không còn mổ hôi nhễ nhại như trước nữa.

Lưu Lăng thấy những thứ này có hiệu quả, cũng an tâm đôi chút. Lại năm sáu phút trôi qua, cuối cùng cũng thấy bốn năm Thái y hối hả chạy tới. Sau một hồi bắt mạch chẩn bệnh, các Thái y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Sao rồi?

Lưu Lăng hỏi.

Các Thái y bàn bạc với nhau, rồi người đứng đầu chuẩn bị một chút, mới cẩn thận mở lời: - Thưa Trung Thân Vương, mấy người chúng tôi đã bàn bạc qua, đều nhất trí rằng lần này Bệ Hạ đổ bệnh, là vì khí huyết công tâm, trong lòng không được thông thoáng, lại mệt nhọc quá mức, cần phải tu dưỡng một thời gian, chỉ cần điều lý thích đáng, chắc sẽ mau hồi phục thôi.

Nghe y nói xong, tảng đá đè nặng trong lòng Lưu Lăng cuối cùng cũng được trút xuống. Hắn gật đầu với các Thái y, nói: - Bệ Hạ đang độ niên tráng, chỉ là bình thường quá mệt thôi, các ngươi phải chẩn trị cho Người thật tốt, không được lơ là!

Mấy Thái y đó liên tục gật đầu, lại tiếp tục tụ vào nhau bàn bạc viết đơn thuốc thế nào.

Lúc này sau khi được Thái y châm cứu xoa bóp, hơi thở của Hiếu Đế đã vô cùng bình ổn. Có lẽ do y quá mệt, nên bây giờ trông y đang ngủ rất ngon. Lưu lăng không nỡ quấy rầy, nên cùng Thừa Tướng Lư Sâm và các đại nhân khác trong Quân Cơ Xứ lui ra ngoài.

Ngoài cửa, Lưu Lăng nói với Lư Sâm: - Lão Thừa tướng, trong quãng thời gian Bệ hạ nghỉ ngơi này, mọi việc triều chính giao cho ngài và các vị đại nhân đây rồi. Bây giờ cục diện phía nam rất cấp bách, Lưu Lăng một khắc cũng không thể chậm trễ. Thế này đi, ta thấy Quân Cơ Xứ cũng đừng chỉ một người trực ca nữa, bắt đầu từ hôm nay, ngài và Đại Học Sĩ Tô đại nhân, Trụ Quốc Tướng Quân Tô đại nhân, và Trung Thư Lệnh Âu Dương đại nhân sẽ chia làm hai nhóm, mỗi ngày trong Quân Cơ Xứ ít nhất phải có hai người trực ca mới được.

- Việc quân quốc cứ giao cho Lưu Lăng, các vị đại nhân, việc triều chính làm phiền các vị rồi!

Lưu Lăng ôm quyền, nói một cách chân thành.

Mấy người Lư Sâm vội hồi lễ. Lư Sâm nói: - Trung Thân Vương xin yên tâm, mấy người chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình!

Trung Thư Lệnh Âu Dương Nhân Hợp thì lại nói: - Trung Thân Vương, bây giờ Bệ hạ long thể bất an, chuyện triều chính vẫn nên do người quyết định thì tốt hơn. Nếu người ở đây, tất cả đều sẽ không thành vấn đề, nếu người không ở đây, tôi e là mấy ông già như chúng tôi không thể đảm đương nổi.

Lưu Lăng phẩy tay: - Âu Dương đại nhân, ông nên biết, nếu Bệ hạ đã chọn ông vào Quân Cơ Xứ, chính là một sự khẳng định đối với năng lực của ông, và kỳ vọng rất nhiều vào ông. Thời điểm bây giờ chính là lúc rất cần đại nhân vì nước ra sức, đại triển tài năng, đưa đất nước ra khỏi cảnh vây khốn này. Nếu đại nhân tự hạ thấp mình như thế, chẳng phải là phụ lòng kỳ vọng của Bệ hạ sao?

Hắn ra tay ngăn không cho Âu Dương Nhân Hợp nói tiếp: - Âu Dương đại nhân, trong quốc sự, tận tâm lực, chỉ mong không thẹn với lòng.

Lưu Lăng nói: - Quân Cơ Xứ mỗi ngày hai người trực ca, cứ quyết định vậy đi, một người thì luôn hầu cận bên cạnh Bệ hạ, nếu Bệ hạ có chỉ ý gì thì lập tức truyền đạt xuống, còn người kia thì xử lý công việc thường vụ trong Quân Cơ Xứ, tuyệt đối không được lơ là.

- Còn một chuyện nữa, bổn vương sẽ đích thân nam hạ ngăn địch trong hai ngày nữa, việc hậu cần cấp dưỡng giao lại cho các vị đại nhân. Bổn vương cũng biết quốc khố trống rỗng, giao việc này cho các vị, các vị sẽ rất cực khổ. Vậy đi, cống phẩm nộp cho Liêu Quốc thu thập được trong mấy ngày nay đều lấy ra làm quân phí hết, còn về mặt Liêu Quốc, ta tự có cách giải quyết.

- Còn một điều nữa, Chu Diên Công, người này ta đem đi luôn.

Lưu Lăng đơn giản giao phó vài câu, rồi nói tiếp: - Lần nam hạ này của bổn vương, vẫn mong các vị đại nhân đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua khổ ải này. Mong các vị đại nhân yên tâm, chỉ cần hậu cần bổ cấp đầy đủ, bổn vương có khả năng đuổi đại quân Hậu Chu ra khỏi biên giới nước ta, thu phục Đàn Châu!

Nói xong, Lưu Lăng chắp tay một cái, lệnh cho thị vệ mang theo Dương Nghiệp, sau đó trực tiếp tới Binh Bộ.

Binh Bộ Thượng Thư La Thành Lâm cung kính mời Lưu Lăng thượng tọa, sau đó cung cung kính kính đứng bên dưới.

Lưu Lăng hỏi: - La đại nhân, bây giờ Đô Thành có bao nhiêu binh mã có thể dùng được, sáu châu phương bắc, có thể điều ra bao nhiêu binh mã?

La Thành Lâm trả lời: - Thưa Trung Thân Vương, trong Đô Thành hiện nay có 12 ngàn Cấm quân, nhân mã của nguyên đại doanh Kinh Kỳ là 27 ngàn, cộng thêm 14 ngàn quân phòng giữ thành ban đầu bị điều tới đại doanh Kinh Kỳ, tổng quân mã là 53 ngàn người. Quân của sáu châu thành do Kiến Hùng Quân quản lý, Kiến Hùng Quân có tổng cộng 88 ngàn người, phân bố phòng thủ khắp sáu châu thành.

- Về mặt Đô Thành, ngoại trừ số binh mã cần thiết để thủ thành và duy trì trị an, có thể điều đi 30 ngàn người, đây đã là cực hạn rồi. Mà Doanh số 1 và Doanh số 2 của Kiến Hùng Quân vốn đóng ở phía bắc của Đại Đồng, sau đó được điều đến Mai Châu. Hai doanh này, gồm hơn 20 ngàn quân mã, do không có nhiệm vụ phòng vệ nên có thể điều đi bất cứ lúc nào, rồi điều một số từ các châu phủ khác, số quân mã có thể điều đi của Kiến Hùng Quân, 30 ngàn cũng đã là cực hạn rồi, nếu nhiều hơn nữa, cả Đô Thành và phía bắc đều có thể rơi vào tình trạng không thể khống chế.

Lưu Lăng nghĩ một lúc, điều 30 ngàn từ Đô Thành, rồi điều 30 ngàn từ Kiến Hùng Quân, tổng cộng 60 ngàn người, số lượng thì không ít, nhưng ngoại trừ nhân mã của đại doanh Kinh Kỳ ra, sức chiến đấu của Doanh số 1 và Doanh số 2 Kiến Hùng Quân quả thật có hạn, nếu không cũng không bị kỵ binh Liêu Quốc ăn hiếp tới mức phải rời khỏi trú địa cũ. Mà đại doanh Kinh Kỳ bây giờ phụ trách bảo vệ Đô Thành, nếu điều quân phòng giữ cũ về thủ thành, thì khó đảm bảo sẽ không xảy ra sự cố.

Còn về 12 ngàn Cấm Quân, mặc dù được xưng là tinh nhuệ, thực tế đều chỉ là nhìn được không xài được.

Đại doanh Kinh Kỳ thủ thành, nhiều nhất cũng chỉ có thể điều 10 ngàn người, sau đó điều một bộ phận Cấm Quân bổ sung phòng vệ trên thành. Số Cấm Quân còn lại và nguyên quân phòng giữ thì chắc chắn phải mang đi rồi. Sáu vạn người, mặc dù thực lực có hạn, nhưng miễn cưỡng cũng đủ.

Bây giờ ở Ứng Châu, Chỉ Huy Sứ Phủ Viễn Quân An Hằng thế nào cũng có trong tay 60 ngàn đại quân. Phủ Viễn Quân do một tay Lưu Lăng kiến lập, sức chiến đấu mạnh hơn nhiều so với Kiến Hùng Quân. Nếu có thể thuận lợi bắt được An Hằng, lấy về quyền chỉ huy, trận đánh này không phải không có hi vọng.

60 ngàn quân phương bắc, cộng thêm 60 ngàn Phủ Viễn Quân. 120 ngàn người đối đầu với 200 ngàn đại quân tinh nhuệ của Hậu Chu. Tuy rằng có chút miễn cưỡng, nhưng cũng không phải không thể đánh lại.

Điều quan trọng là, làm sao có thể thuận lợi lấy lại quyền chỉ huy từ tay An Hằng!

Nếu ép quá chặt, không khéo gã bức quá đem theo 60 ngàn Phủ Viễn Quân đầu hàng Hậu Chu, nếu vậy thì không còn cách cứu chữa nữa rồi.

Lưu Lăng nghĩ một hồi rồi nói: - Thế này đi, điều 10 ngàn quân tinh nhuệ từ đại doanh Kinh Kỳ, điều 6 ngàn từ Cấm Quân, cộng thêm 14 ngàn nguyên quân phòng giữ nữa, tổng cộng là 30 ngàn. Trước chiều nay, tất cả phải tập kết hết ở trú địa của đại doanh Kinh Kỳ. Doanh số 1 và Doanh số 2 của Kiến Hùng Quân, cộng thêm 10 ngàn quân mã điều từ các châu phủ khác, trễ nhất là chiều mai phải xuất phát. Bổn vương đem theo 30 ngàn đại quân Đô Thành tới biên giới phía nam trước, nếu trong 5 ngày Kiến Hùng Quân còn chưa tới, từ Chỉ huy sứ của Kiến Hùng Quân, Tướng quân, Thiên tướng, Thiên phu trưởng, đều bắt hết cho ta, trảm lập quyết!

Binh Bộ Thượng Thư La Thành Lâm chỉ thấy một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Trung Thân Vương này đúng là quá hiểm ác! Kiến Hùng Quân phân bố ở khắp sáu châu phủ, chỉ cho hai ngày chuẩn bị, quả thật là quá vội đi. Nhưng, đối mặt với sát nhân ma vương này, La Thành Lâm cũng chỉ có thể gật đầu.

Lưu Lăng thấy sắc mặt của La Thành Lâm khó coi, cười cười nói: - La đại nhân, ông yên tâm, bổn vương sẽ không để ông khó xử đâu. Bây giờ ông chuẩn bị binh phù điều binh, ta sẽ lệnh cho thủ hạ thân binh của ta chia nhau ra tới các trú địa của Kiến Hùng Quân, hối thúc họ nhanh chóng xuất phát. Nếu có xảy ra sơ suất gì, cũng không liên quan đến đại nhân.

La Thành Lâm lập tức thở phào, luôn miệng cảm tạ. Y biết rằng, bất kể là Phủ Viễn Quân hay Kiến Hùng Quân, họ đóng quân ở các châu phủ, sớm đã trở thành bá chủ nơi đó. Lệnh điều binh của Binh Bộ rốt cuộc có hiệu lực hay không y cũng không dám chắc. Nếu những tướng lĩnh của Kiến Hùng Quân kháng lệnh không chấp hành, hoặc là kéo dài thời gian làm hỏng chuyện, Binh Bộ Thượng Thư như y cũng chẳng có cách nào khác, tới lúc đó Hoàng thượng hỏi tội, y cũng phải lãnh phạt. Bây giờ Trung Thân Vương tự ôm lấy việc này, khiến lòng y thoải mái hơn đôi chút.