Đế Trụ

Chương 57: Vô cùng khẩn cấp

Sáng sớm hôm sau, khi cửa thành Thái Nguyên còn chưa mở, một người cưỡi khoái mã phi nhanh như chớp trực tiếp xông tới dưới chân cổng thành. Kỵ sĩ trên ngựa mang đầy vẻ mệt mỏi, trên áo, trên mặt đều dính đầy đất, môi của y cũng đã rạn nứt, sắc mặt kém tới trông cứ như người chết vậy. Người này sắp kiệt sức tới nơi rồi, nhưng vẫn gắng gượng không ngã xuống.

Lúc này về tới dưới thành Thái Nguyên, y mới thở phào một cái, không còn chống đỡ được nữa ngã rầm xuống đất. Chỉ là dù như thế, y vẫn ôm chặt túi đồ trong tay.

Áo của người này tuy rách rưới, nhưng vẫn có thể nhìn ra là quân phục của Phủ Viễn quân ở phía Nam!

- Mau… mau mở cổng thành…

Quân tốt của Phủ Viễn quân này chỉ kịp nói một câu là ngất đi. Tiếng của y quá nhỏ, thủ vệ trên thành căn bản là không nghe thấy.

Thủ thành môn trực phiên của ngày hôm nay, chính là một Thiên phu trưởng ngày trước của đại doanh Kinh Kỳ, tên là Đỗ Uy. Hôm đó, y dẫn theo năm trăm tinh binh xông vào đại doanh Cấm quân, sau một phen khổ chiến, y chém chết Thống lĩnh Cấm quân Hàn Toại. Quân phòng giữ lúc trước của thành Thái Nguyên đều bị điều tới trú địa của đại doanh Kinh Kỳ, còn các binh sĩ của đại doanh Kinh Kỳ này sẽ luân phiên nhau thủ thành.

Vì có công cần vương, Đỗ Uy đã được thăng chức làm Thiên Tướng.

Đỗ Uy là một người cẩn trọng, tận trung, có trách nhiệm. Tối qua sau khi y cùng ba mươi thân binh lên tường thành thay phiên trực, cả đêm không từng chợp mắt. Bây giờ đại cục Đại Hán sơ định, nói không chừng có kẻ gian nào đấy thừa cơ làm mưa làm gió. Sau khi Đỗ Uy sắp xếp người trực, y ở suốt trên tường thành luôn, uống vài ly rượu nhỏ, đánh vài ván cờ với các thân binh, suốt đêm cứ nửa canh giờ là đi tuần thị một lần.

Thấy phía đông bình minh sắp tới, còn một canh giờ nữa thôi là tới giờ mở cổng thành, thân binh thủ hạ khuyên y đi nghỉ một lúc. Đỗ Uy nghĩ lúc này chắc cũng không có chuyện gì xảy ra, nên đặt lưng xuống nằm, cũng không cởi giáp ra. Vừa ngủ chưa bao lâu, thì nghe tiếng nháo nhào bên ngoài.

Đỗ Uy ngủ không say, vừa nghe tiếng động là lòng quặn lại ngay, tưởng có ai gây chuyện, vội cầm thanh đao bên giường lên rồi bước nhanh lên lầu quan sát.

- Có chuyện gì!

Đỗ Uy vừa đội mũ giáp lên đầu, vừa đi vừa hỏi.

- Khởi bẩm Tướng quân, bên ngoài thành hình như có người ngất đi.

- Có thấy rõ là ai không?

Đỗ Uy ngẩn người, nhanh chân bước lên lầu quan sát. Một thân binh trả lời: - Trời còn tối, từ trên thành lầu nhìn xuống không thấy rõ, nhưng nhìn mang máng thì thấy hình như là quân phục của Ngu hầu, nhưng lại không giống của đại doanh Kinh Kỳ ta, cũng không giống của quân phòng giữ cũ, nhìn không rõ lắm.

Đỗ Uy chấn kinh trong lòng, một cảm giác bất an đột nhiên trỗi dậy. Y không dám chần chừ, sải bước lớn đi qua, vừa chạy vừa hỏi: - Chỉ có một người thôi sao?

- Chỉ có một người!

- Mở cổng thành, cứu người đó, nhanh lên, ta cần hỏi chuyện!

Đỗ Uy dặn một tiếng, mấy thân binh vội chạy xuống thành lầu, hợp lực mở cánh cổng thành nặng chích ra. Mấy thân binh cẩn thận đi ra, nhìn xung quanh không thấy có gì bất thường, mới chạy bước nhỏ ra tới trước người đó, quan sát kỹ càng. Một thân binh lên tiếng: - Quân phục này sao giống của Phủ Viễn quân ở phía Nam quá? Mấy thân binh không dám chậm trễ, lập tức khiêng lính Phủ Viễn quân đã ngất đi đó vào trong thành, một thân binh kéo con ngựa của người đó, nhanh chóng đi vào trong.

Một thân binh thấy người lính này đang ôm một túi đồ gì đó trong người, nên định lấy ra xem thử. Nhưng mặc cho hắn ra sức giật nửa ngày trời, người lính đang hôn mê đó vẫn ôm chặt trong người, dốc hết sức cũng không thể lấy ra khỏi người y được. Lúc này Đỗ Uy đã bước xuống tường thành, ra lệnh cho binh sĩ đóng cổng thành trước, rồi mới đi tới trước người lính Phủ Viễn quân đó.

Bốn thân binh của Đỗ Uy khiêng người đó lên, trời vẫn còn tối, Đỗ Uy cúi người chăm chú nhìn rõ, mới thấy quả nhiên là quân phục của Phủ Viễn quân. Nhìn người này cả người cát bụi, trên áo có nhiều chỗ rách rưới, bên trong quần của y, máu đông khô dính cả vào vào người!

Đỗ Uy vừa nhìn lập tức hít một hơi lạnh!

Người này, nhất định đã phi ngựa nhanh suốt đường, thay ngựa không thay người, không ngủ không nghỉ chạy một hơi từ biên giới phía Nam về tới dưới thành Thái Nguyên, mãi tới đây mới không còn chịu đựng được nữa và ngất đi, từ đó có thể thấy phía Nam ắt đã xảy ra chuyện lớn gì đó!

Nhìn quân phục này, chắc người này là một Đô ngu hầu.

Thời Ngũ Đại, vì Hoàng Đế đa phần xuất thân từ Phiên Tướng, Đô Ngu Hầu được thăng làm quan chỉ huy cao cấp của thị vệ thân quân, phụ trách các việc của Lục Quân chư vệ (gọi tắt là “Lục Quân Ti”), thuộc hạ gồm Mã Bộ Đô Ngu Hầu của các quân và các Đô Ngu Hầu khác. Trong hành doanh phía tây của Hậu Lương có hành doanh của Mã Bộ Đô Ngu Hầu và hành doanh Đô Ngu Hầu. Hậu Đường cũng thế, còn có Hữu Long Võ Quân Đô Ngu Hầu, Tả Hữu Sương Mã Bộ Đô Ngu Hầu các thứ. Trong Thập Quốc, có Thị Vệ Chư Quân Đô Ngu Hầu, Chư Quân Đô Ngu Hầu, Khống Hạc Đô Ngu Hầu, Hoàng Đầu Đô Ngu Hầu, Quân Ngu Hầu, Nội Nha Đô Ngu Hầu vân vân.

Người này dọc đường không ngừng không nghỉ, lúc này hai bên háng của y đã bị yên ngựa chà xát đến nỗi máu chảy đầm đìa, có thể thấy đây là một vị dũng sĩ có ý chí kiên định.

Đỗ Uy gọi người bưng một chén nước tới, đỡ đầu của Đô Ngu Hầu đó dậy từ từ rót vào. Một lúc sau, Đô Ngu Hầu đó ho sặc hai tiếng, rồi từ từ tỉnh lại.

Y trừng to mắt, lập tức tỉnh giấc, vội nắm lấy Đỗ Uy bên cạnh: - Mau… mau đưa tôi vào vào thành! Hậu Chu… xâm phạm biên giới ta rồi!

Hậu Chu xâm phạm biên giới ta rồi!

Năm chữ này như sét đánh giữa trời, Đỗ Uy và các thân binh bỗng đầu óc trở nên trống rỗng. Vẫn là Đỗ Uy từng chinh chiến sa trường, là người đầu tiên phản ứng lại ngay. Y ra lệnh: - Mau! Tìm một chiếc xe ngựa lại đây, ta đưa người này vào cung.

- Người đâu, mau tới phủ Trung Thân Vương, bẩm báo cho Trung Thân Vương… Hậu Chu xâm phạm biên giới rồi!

Sau khi sắp xếp thân binh tiếp tục dẫn binh thủ cổng thành, Đỗ Uy nhận lấy một con ngựa do thân binh dắt đến, lên ngựa, lệnh cho lính đánh xe ngựa lên đường, còn y thì phóng vào Hoàng Thành trước.

Hôm nay người trực ở Quân Cơ Xứ chính là Đại Học Sĩ Tô Tú, y chỉ vừa mới ngủ đôi chút lúc rạng sáng, lại thức dậy tiếp tục chỉnh lý phân loại tấu chương. Lãnh thổ của Bắc Hán quốc chỉ có phần Trung Bắc của Sơn Tây hiện nay, không lớn, nhưng rất đầy đủ về mọi mặt. Mỗi ngày chuyện lặt vặt của triều đình không hề ít, nhìn đống tấu chương dày cộp trên bàn, còn có văn kiện từ các châu phủ, Tô Tú không khỏi cau mày.

Đang mở một phần tấu chương ra xem, thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào.

- Là ai! Đây là Quân Cơ Xứ trọng địa, người không phận sự miễn vào!

Một Đại nội thị vệ giữ ngoài cửa rống lên.

Tiếp sau đó là một giọng rống oang oang khác: - Hôm nay là vị đại nhân nào trực ca vậy? Mau đi thông truyền một tiếng, cứ nói Thiên tướng đại doanh Kinh Kỳ trực cổng thành hôm nay Đỗ Uy có chuyện quan trọng cần bẩm báo!

Thị vệ trực ca thấy Đỗ Uy có vẻ rất nóng vội, cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện lớn gì, cũng không dám chậm trễ, quay người chạy vào cái căn phòng thấp thấp của Quân Cơ Xứ, vừa hay Tô Tú mở cửa, hai người thiếu chút là đâm vào nhau.

- Có chuyện gì?

Tô Tú cũng không để ý đến thị vệ lỗ mãng, trực tiếp hỏi chuyện Đỗ Uy.

Nếu không phải Đỗ Uy và đầu lĩnh Cấm quân trực phiên ngày hôm nay là chỗ quen biết, y cũng chẳng thể nào đi vô Hoàng Thành vào thời gian này được. Đỗ Uy thấy cửa mở, người đi ra chính là Đại Học Sĩ Tô Tú, lập tức kéo bào quỳ xuống: - Đại nhân! Văn thư gấp từ biên thùy, Hậu Chu… phạm biên rồi!

Tô Tú nhất thời không phản ứng kịp, qua một hai giây sau não y đột nhiên thấy quay cuồng, người y lắc lư sắp té, cũng may là có cánh cửa để vịn vào. Tô Tú run tay hỏi: - Ngươi… nói lại lần nữa.

Đỗ Uy gấp gáp rống lên: - Hai mươi vạn đại quân của Hậu Chu phạm biên giới ta, Phủ Viễn quân ít không đánh lại nhiều, đã mất Đàn Châu, Ngọc Châu cũng bị vây khốn, ngàn cân treo sợi tóc!

Tô Tú nhất thời loạn cả tay chân, y ngẩn ra một lúc rồi mới nhớ ra phải vào cung diện thánh, vội nói: - Ngươi, ngươi mau theo ta vào Thừa Tiên Điện!

Đi được hai bước, y đột nhiên nhớ ra gì đó, chỉ một thị vệ, nói: - Mau tới phủ Trung Thân Vương, mời Trung Thân Vương vào cung ngay! Mau!

Thị vệ đó biết sự tình khẩn cấp, vâng một tiếng, rồi nhanh chân chạy đi.

Hiếu Đế chỉ vừa ngủ được hơn một canh giờ là đã tỉnh dậy rửa mặt, chuẩn bị ăn chút đồ, rồi phê duyệt một số tấu chương, thì sẽ đến giờ thiết triều. Từ khi đăng cơ tới giờ, “bách phế đợi hưng (*)”, Hoàng Đế cần mẫn đến mức khiến người ta đau lòng này mỗi ngày ngủ không quá hai canh giờ. (*) có rất nhiều việc cần phải làm

Dụi dụi mắt, Hiếu Đế mở một phần tấu chương ra. Thừa Tiên Điện từ sáng đến tối đều đèn đuốc sáng rực, lúc này đang có mấy tiểu thái giám đang thổi tắt vài cây nến không cần thiết trong góc. Một thái giám không cẩn thận, làm đổ một ngọn nến, leng keng một tiếng, tiếng đồng thau rơi xuống đất thật sự quá chói tai trong một không gian tĩnh mịch thế này!

Hiếu Đế hết cả hồn. Y ngẩng đầu giận dữ quát: - Đem tên nô tài đáng chết này ra đánh chết đi!

Hai thị vệ trước cửa lập tức xông vào, đem theo tiểu thái giám đó ra ngoài. Tiểu thái giám đó sợ ngẩn cả người, ngay cả xin tha mạng cũng quên mất. Hai thị vệ đó lôi tiểu thái giám vừa ra khỏi cửa điện, thì Hiếu Đế lạnh lùng lên tiếng: - Thôi bỏ đi, sau này để hắn làm việc ở Tự Mã Giám, không cần làm việc ở Thừa Tiên Điện này nữa.

Tiểu thái giám đó lúc này mới phản ứng lại, vội dập đầu không ngừng:

- Tạ Bệ hạ không giết, tạ Bệ hạ không giết!

Hiếu Đế phẩy phẩy tay, tiểu thái giám vội đứng dậy đi ra ngoài. Bản thân Hiếu Đế thì ngây ra đó, nhìn hai tiểu thái giám còn lại đang luống cuống tay chân dọn dẹp, y không khỏi lại nổi giận. Sao hôm nay hỏa khí lớn thế? Cứ muốn kiếm chuyện người nào đó, gần như không kìm chế nổi.

Có lẽ là tại mấy ngày nay quá mệt rồi, bắt đầu từ mai mình ngủ thêm nửa canh giờ nữa có lẽ sẽ khỏe thôi.

Hiếu Đế tự an ủi mình hai câu, nghĩ tới tiểu thái giám xém chút mất mạng vì cảm xúc của y, tên là Tiểu Lục Tử. Người này là sau khi y đăng cơ mới đề bạt lên, Tiểu Lục Tử này vẫn rất là lanh lợi, sao hôm nay làm việc đần độn thế.

Tiểu Lục Tử. Hiếu Đế cười thầm hai cái, đúng là một tên lanh lợi, biết nhìn mặt đoán ý. Mỗi lần y mệt rồi, hắn đều sẽ tới đấm lưng xoa bóp cho y. Mỗi lần y bực bội, y đều sẽ nghĩ ra những trò lạ lẫm để y cười. Nhưng chỗ không tốt là, ỷ vào sự yêu thích của y, thường ngày hay huênh hoang trước mặt những hạ nhân khác, thật sự khiến người ta tức giận. Hiếu Đế thầm nghĩ, để hắn đến Tự Mã Giám cho súc sinh ăn vài ngày cũng tốt, đợi qua một thời gian rồi điều hắn về là được.

Đây chẳng qua là chuyện nhỏ, nhưng chẳng biết tại sao vẫn làm cho tâm trạng Hiếu Đế bực bội hẳn lên. Lúc đầu vẫn còn có thể xem một chút tấu chương, nhưng dần về sau thì càng ngày càng không xem vào chữ nào. Hiếu Đế đứng dậy đi đi lại lại mấy bước, đẩy cửa sổ ra, nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, sự ức chế trong lòng giảm thiểu đôi chút.

Không khí buổi sớm rất trong lành, Hiếu Đế duỗi lưng một cái, dùng sức hít vào một hơi thật sâu, khí lạnh theo mũi đi vào phế phổi, tâm trạng y cũng đỡ được đôi chút.

Vừa định quay về tiếp tục phê duyệt tấu chương, thì đột nhiên nghe tiểu thái giám bên ngoài kêu lên: - Khởi bẩm bệ hạ, Quân Cơ đại thần Tô Tú yết kiến!

Không biết tại sao, nhưng lòng của Hiếu Đế đột nhiên run lên!