Đế Tôn

Chương 1262: Gài tang vật giá họa (2)

- Giang giáo chủ này đáy lòng cũng không tính là quá xấu, không có thừa dịp chúng ta ngủ say, cố gắng giết chết chúng ta.

Trong lòng hai người thầm nghĩ:

- Bất quá dưới mắt chỉ có hắn một người tỉnh, đến lúc đó là có thể khiến mấy Thần Ma kia nghĩ hắn trộm đi pháp bảo của bọn hắn, cái oan uổng này, hắn là nhận định rồi!

Đột nhiên, hai người thấy Giang Nam đứng dậy lần nữa, hướng bọn họ đi tới, trong lòng cũng máy động, thầm nghĩ:

- Nếu hắn muốn giết chết chúng ta, mặc dù liều mạng bị gài tang vật, cũng phải xuất thủ!

Giang Nam đi tới bên cạnh Cung Thiên Khuyết, nhưng không có hạ sát thủ, mà là ngồi chồm hổm xuống, ở trên người Cung Thiên Khuyết sờ tới sờ lui, tự nhủ:

- Cung đạo huynh, xin lỗi, người nơi này đều bị người đánh cắp, duy chỉ có trên thân ngươi cùng Tố Thần Hầu còn có bảo vật, không bằng ngươi hào phóng một điểm, cho ta một chút bảo bối...

Cung Thiên Khuyết hận đến ngứa răng, "Nhìn" hắn đem dây chuyền của mình hái xuống, lại cỡi Thủ Liên của mình, thậm chí đem trâm gài tóc của mình cũng lấy xuống, chỉ cảm thấy lòng đang chảy máu.

- Những bảo bối này là ta thiên tân vạn khổ luyện thành, hao phí tâm huyết thật lớn, tích chứa lĩnh ngộ của ta... Bất quá mặc dù như thế, Cung Thiên Khuyết cũng không dám nhúc nhích, những bảo vật này là vật ngoại thân, bị Giang Nam lấy đi liền lấy đi, sau này còn có thể luyện chế.

- Hơn nữa, bảo vật này của ta cực kỳ khó luyện hóa, đợi Bỉ Ngạn Thần Chu đến bờ, mọi người kêu lên, ta liền đột nhiên triệu hồi pháp bảo của ta. Những người khác chỉ cần thấy pháp bảo của ta từ trên người hắn bay ra, Giang giáo chủ cái oan uổng này, sẽ nhận định rồi, trăm miệng cũng không thể bào chữa! Cho dù hắn là nhân vật siêu quần bạt tụy, cũng tuyệt đối sẽ bị mọi người trong nổi giận đánh giết thành tro!

Cung Thiên Khuyết thầm nghĩ trong lòng.

Giang Nam ở trên người hắn sờ chốc lát, ngay sau đó hướng Tố Thần Hầu đi tới, Tố Thần Hầu cũng tự nhẫn nại xuống, trong lòng yên lặng nói:

- Vật ngoại thân, vật ngoại thân...

Giang Nam đem hai người cướp sạch một lần, lại ngồi ở bên hai người nói nhỏ, để cho hai người buồn bực không dứt, chỉ có thể tiếp tục nằm xuống giả chết.

Trong lúc vô tình mấy tháng đi qua, Bỉ Ngạn Thần Chu đột nhiên có chút dừng lại, ngừng xuống.

Phù phù.

Giang Nam liền ngửa mặt giả chết, lúc này Tố Thần Hầu cùng Cung Thiên Khuyết lại càng không dám tỉnh lại.

Trong Bỉ Ngạn Thần Châu yên lặng chỉ chốc lát, đột nhiên có người đánh ngáp, tiếp theo từng tôn Thần Ma riêng phần mình tỉnh lại, đột nhiên có người kinh thanh kêu lên:

- Ta tại sao lại ở chỗ này?

- Pháp bảo của ta đâu? Người trời đánh nào đem pháp bảo của ta đoạt đi?

- Rốt cuộc là người nào làm? Có gan đứng ra!

...

Mọi người đang ồn ào, đột nhiên chỉ nghe một tiếng quát, tràng diện nhất thời an tĩnh lại, chỉ thấy Phúc Vân Thần Tôn diện mục vô cùng âm trầm, ánh mắt từ trên thân mọi người quét qua, lạnh lùng nói:

- Đem đồ đạc của ta giao ra đây! Bà nội nó, chỉ cấp lão tử còn dư lại cái quần khố, khốn kiếp táng tận thiên lương... Ta mà biết rốt cuộc là người nào, con mẹ nó...

Hắn tâm niệm hơi động, đột nhiên trên người Cung Thiên Khuyết rầm rầm bay ra năm sáu kiện pháp bảo, rõ ràng là loại bảo vật thủ trạc ngọc bội, trong đó còn có một đôi giày!

Trong nháy mắt này, không biết bao nhiêu đạo mục quang đồng loạt rơi vào trên người Cung Thiên Khuyết!

Cung Thiên Khuyết trong lòng giật mình, thất thanh nói:

- Chuyện gì xảy ra, trên người của ta tại sao có thể có bảo vật của ngươi...

Hắn đột nhiên nhớ tới Giang Nam từng ở trên người mình sờ chỉ chốc lát, trong lòng nhất thời sáng tỏ, lập tức quay đầu hướng Giang Nam nhìn lại:

- Là hắn, chính là hắn! Thời điểm hắn ở trên người của ta sờ, len lén đem pháp bảo của Phúc Vân Thần Tôn giấu ở trên người của ta! Những pháp bảo này hắn không cách nào luyện hóa, cho nên gài tang vật cho ta! Hắn chính là người cướp sạch pháp bảo của mọi người!

- Trên người của ngươi làm sao có bảo vật của ta, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng sao?

Sắc mặt Phúc Vân Thần Tôn trầm xuống, bước nhanh đến phía trước, lạnh lùng nói:

- Tiểu quỷ, giả bộ ngu ngươi cũng rất lành nghề! Ngươi rốt cuộc là khi nào đoạt đi bảo bối của ta? Trong Thần chu, rốt cuộc phát sinh qua chuyện gì? Chúng ta rốt cuộc tại sao lại nằm ở chỗ này?

Hắn tính tình bốc lửa, liên tiếp hỏi lên, căn bản để cho Cung Thiên Khuyết không cách nào xen mồm, không thể nào giải thích.

- Đem đồ đạc của chúng ta giao ra đây!

Một vị Thần Chủ tiến lên, buồn rười rượi nói:

- Ngay cả đồ đạc của ta ngươi cũng dám trộm, ngươi chán sống sao?

Tình cảm quần chúng xúc động, điên cuồng về phía trước dũng mãnh lao tới, trong khoảnh khắc đem Cung Thiên Khuyết nặng nề vây quanh ở chính giữa, bảy miệng tám miệng, vô số thanh âm ông ông tác hưởng, rối rít muốn Cung Thiên Khuyết giao ra các loại pháp bảo bị hắn trộm đi.

Cung Thiên Khuyết trăm miệng cũng không thể bào chữa, cả người miệng cũng nói không rõ, gấp đến độ cả người đổ mồ hôi.

Dưới tình huống này, cho dù hắn nói là Giang Nam đánh cắp bảo vật những người này, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, bởi vì sự thật bày ở trước mắt!

Tố Thần Hầu ánh mắt chớp động, đứng ở đàng xa ngắm nhìn, đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Giang Nam, chỉ thấy Giang Nam lẳng lặng đứng ở nơi đó, không có gia nhập vào trong đám người xúc động phẫn nộ, mà là ngắm nhìn.

Tố Thần Hầu trong lòng vừa động, bỗng nhiên biết chuyện này tiền căn hậu quả, trong lòng thầm thở dài lợi hại, nhưng cũng không có thay Cung Thiên Khuyết giải thích.

Lúc này bất kỳ giải thích cũng là vô lực, cái oan uổng này Cung Thiên Khuyết nhận định rồi, nhận đến sít sao, không có cơ hội tung mình!

- Giết hắn đi!

Có người kêu lớn:

- Hắn tham pháp bảo của chúng ta, giấu ở trong Tử Phủ, chỉ cần giết chết hắn. Những pháp bảo này sẽ gặp từ trong Tử Phủ hắn tuôn ra!

- Giết chết hắn!

- Đánh hắn nổ tung, đoạt lại pháp bảo của chúng ta!

...

Cung Thiên Khuyết mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn, hắn thật sự là kỳ tài ngút trời, đích xác là bá chủ trong Thiên Thần, thậm chí có thể cùng Chân Thần sánh ngang tranh phong. Nhưng mà, coi như là Thiên Thần, cũng không có thể ở trong nhiều Thần Ma như thế còn sống, huống chi nơi này còn có nhiều Chân Thần, Thần Chủ cùng Thần Tôn?

Mỗi người một kích, cũng đủ làm cho hắn chết trăm ngàn lần!

- Xem ra, chỉ có chết một lần. Cũng may lão gia Tạo Hóa Đạo hay vô cùng, còn có thể sống lại ta...

Hắn mới vừa nghĩ tới đây, đột nhiên chỉ thấy hoa quang chợt lóe, mọi người trong Bỉ Ngạn Thần Chu đồng loạt bị na di xuất thần thuyền, hiện ra ở ngoại giới!

Trên bầu trời từng đạo bóng người bay tới, rõ ràng là những cường giả khác cảm ứng được Bỉ Ngạn Thần Chu phủ xuống, rối rít đến đây!

Có người kêu lớn:

- Bỉ Ngạn Thần Châu vừa xuất hiện, kể từ khi lần trước ở Trung Thiên thế giới xuất hiện, hôm nay đã qua bảy tháng, rốt cục lại tái hiện thế gian!