Mắt lạnh Kiều Thừa Huân chậm rãi dừng trên người Mục Trác Thâm, ánh mắt đột nhiên biến thành môt lưỡi dao sắc bén, trầm giọng nói: "Hung thủ lần trước bỏ thuốc anh, em** muốn xử lý thế nào?"

(**Trước mặt người ngoài xưng hô là anh-em)

Ôn Đề Nhi ngẩn ra, đột nhiên hiểu ra, chuyện Kiều Diêm Vương nói chính là không lâu trước đây, cô bị anh cái kia!

Mục Trác Thâm lập tức mặt như đưa đám, đáng thương hề hề nhìn về phía hai vợ chồng, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Ôn Đề Nhi.

"Chị dâu, chuyện không liên quan đến tôi, ly rượu kia tôi vốn định cho cô gái của tôi uống, ai biết tên tiểu tử họ Kiều này không rên một tiếng đã uống mất ly rượu của tôi đâu...”

Nói xong còn giả bộ "tôi cũng rất bất đắc dĩ", nghĩ rằng lời nói này không chê vào đâu được.

Ôn Đề Nhi vô cùng thông minh, nhìn thấy vẻ mặt không đứng đắn này của anh ta, là biết lời này không thể tin được.

Tốt, hóa ra là tên lưu manh này giở trò quỷ!

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ bỗng chốc biến đen, đôi mắt linh động chứa một tầng ý lạnh, trên người cũng tản ra một ngọn lửa vô hình.

Hai tầng băng hỏa... Đó là biểu hiện tình trạng giá trị phẫn nộ của cô.

Chiến Cơ nhìn thấy phản ứng khác lạ của mọi người, cảm thấy như có gì đó sắp xảy đến.

Vì không muốn dính lửa vào thân, vội vàng lấy cớ chạy thoát, "Tôi đi chuẩn bị đồ uống." Nói xong chuồn mất.

Ôn Đề Nhi giận quá hóa cười, thân mật ôm lấy cánh tay Kiều Thừa Huân, lại tủm tỉm nhìn Mục Trác Thâm nói: "Anh Mục, xin hỏi ngày thường anh có tập thể hình không?"

Nụ cười quỷ dị như vậy, khiến trong lòng Mục Trác Thâm hoảng sợ, trên trán không tự chủ được toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh, gật đầu nói: "Mỗi ngày ít nhất dùng hai ba giờ trong phòng tập thể thao, anh Kiều có thể làm chứng."

Ôn Đề Nhi nghe vậy, lập tức cười như hoa, "Ồ, vậy bình thường anh có thích xoạc chân không?"

Mục Trác Thâm có chút lơ mơ, "Xoạc chân?"

Đôi mắt Ôn Đề Nhi cong thành hình vòm, tươi cười càng ngày càng giả, "Một chữ chân và bát chữ chân**, chọn một cái."

(**Xoạc chân hình chữ nhất (一) và xoạc chân hình chữ bát (八))

"A?" Mục Trác Thâm mơ hồ hiểu được ý đồ của cô, trong lòng càng khiếp sợ.

Ôn Đề Nhi ngẩng đầu, nhìn về phía vẻ mặt thản nhiên như chuyện không liên quan đến mình của Kiều Thừa Huân, "Chồng, em muốn xem anh Mục xoạc chân."

Kiều Thừa Huân nâng môi cười, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu người bạn thân mình, giọng điệu mang theo uy hiếp: "Nghe thấy lời vợ tôi nói chưa, còn không mau làm?"

Mục Trác Thâm muốn khóc, vội vàng hướng Ôn Đề Nhi xin tha, "Chị dâu, cô đại nhân đại lượng, tha cho tôi đi mà, nhà tôi còn một mẹ già tám mươi tuổi, mỗi tháng còn có hơn mười căn hộ cho thuê."

Không đợi Ôn Đề Nhi lên tiếng, Kiều Diêm Vương lạnh lùng nói: "Khuyên anh đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi."

"Anh Kiều...” Mục Trác Thâm vẻ mặt đưa đám, không thể không phục tùng, đứng dậy đi đến một chỗ trống.

Anh ta là một người đàn ông, xoạc chân một lần có khi nào tàn tật cả người hay không?

Hết cách rồi, tự làm bậy, không thể sống nổi.

Anh Kiều nổi giận, không làm theo, anh ta sẽ còn chết thảm hơn.

Vì thế, Mục Trác Thâm bày ra biểu tình anh dũng hy sinh, hai chân từ từ ép xuống.

"Hừ... Hu... Đau... A...” Người đàn ông phát ra âm thanh quái dị, nhưng trên thực tế, chân anh ta cũng không có ép hẳn xuống.

Ôn Đề Nhi vui sướng khi người gặp họa mà nhìn người đàn ông tự làm tự chịu này, lúc trước cô phải trải qua đau đớn như thế nào, hôm nay cô muốn đòi lại toàn bộ!

Lúc này, phía sau Mục Trác Thâm đột nhiên có một người đi tới.

Ôn Đề Nhi nhìn thấy dáng vẻ lấm la lấm lét kia của anh ta, liền biết anh muốn làm cái gì, vì thế coi như không nhìn thấy.

Chiến Cơ tay chân nhẹ nhàng đi đến phía sau Mục Trác Thâm, đôi tay nhanh chóng đặt trên vai Mục Trác Thâm, dùng sức đè xuống!

"A a a a--"

Mục Trác Thâm tiêu đời.