Đang muốn xin khen thưởng vài câu, Minh Nhược Sơ đột nhiên nhận được điện thoại.

Sau khi ngắt điện thoại, Minh Nhược Sơ vẻ mặt đưa đám nói: "Chị Đề Nhi, có người mách lẻo chị của em, chúng ta quay lại đi, nếu không đêm nay em lại phải chịu phạt rồi."

Ôn Đề Nhi hơi nhíu mày, ai nhiều chuyện như vậy, vậy mà lại mách lẻo sau lưng?

Chuyện không quan trọng, Nhược Sơ là bạn mới của cô, cô không thể mới ngày đầu tiên đã liên lụy đến người ta được.

"Vậy trở lại thôi."

"Vâng!"

Cứ như vậy, hai người quay lại câu lạc bộ.

Lúc này, trong đại sảnh có một cô gái đang ngồi trước đàn dương cầm đánh đàn.

Tiếng đàn dương cầm giống như tiếng nước chảy róc rách, mềm mỏng tinh tế, khi thì vang vang, du dương trầm bổng, giống như đưa con người ta vào một thế giới vô cùng đặc sắc, cả người vui tươi thanh thản.

Vừa mới vào cửa, Minh Nhược Sơ am hiểu âm nhạc không khỏi khen ngợi: "Oa, người đàn piano này thật lợi hại, em đoán cô ấy nhất định đã nhận không ít giải thưởng."

Ôn Đề Nhi nâng môi cười nhẹ, không nói gì thêm.

Cô không biết đàn dương cầm, không muốn nhận định lung tung, nghe hay là đủ rồi, tiếp tục nghe người ta đàn.

Minh Nhược Sơ nhìn sườn mặt Ôn Đề Nhi, hiếu kỳ hỏi: "Chị Đề Nhi, sở trường của chị là cái gì?"

"Ách...” Ôn Đề Nhi dừng một chút, cười nói, "Hủy diệt địa cầu."

"A?" Minh Nhược Sơ mặt mày lơ mơ.

Ôn Đề Nhi nhếch miệng cười, "Nói giỡn thôi, sở trường của chị chính là tính nhẩm."

"Oa, vậy chắc chắn IQ của chị rất cao nha!"

"Không cao lắm, không đến hai trăm, hơn nữa tính nhẩm dựa vào luyện tập, không dựa vào chỉ số thông minh."

"Em thấy những người tính nhẩm giỏi cũng sẽ là người rất thông minh nha!"

Ôn Đề Nhi mỉm cười, không nói tiếp, bởi vì các cô đã đi đến trước đám người, đúng lúc bản nhạc đã đàn xong, xung quanh vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Thấy Ôn Đê Nhi trở về, Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ giống như hăng máu gà, ngay lập tức xốc lại tinh thần.

Sau khi vỗ tay kết thúc, Vạn Mỹ Trân lập tức đi tới nói: "Mợ chủ số một Thủ đô của chúng ta ở đây, mọi người có muốn xem cô ấy thể hiện tài năng không?"

"Muốn!"

"Thể hiện tài năng!"

"Thể hiện tài năng!"

Nhiều người ủng hộ, tất cả mọi người mong đợi nhìn Ôn Đề Nhi.

Trên mặt Ôn Đề Nhi hiện lên nụ cười tự tin, ánh mắt bình tĩnh như nước, không có chút lùi bước, nói với mọi người: "Tài nghệ của tôi có thể sẽ khiến mọi người không hứng thú."

"Là gì vậy?"

"Thể hiện đi cho chúng tôi xem, tôi cảm thấy hứng thú nha!"

Vẻ mặt Phượng Vũ giả bộ vô cùng chờ mong, cổ vũ nói: "Đề Nhi, tất cả mọi người đều rất muốn biết tài năng của cô là gì, cho dù bình thường cũng không sao, thế nào tôi cũng ủng hộ cô."

Hừ...

Ôn Đề Nhi khinh thường quay đầu, nhưng vẫn phối hợp cười ngây thơ, "Vậy được rồi, mọi người có thể hỏi tôi vấn đề tính toán, đừng hỏi quá khó, quá khó tôi không tính nổi."

Vạn Mỹ Trân khó có thể tin nói: "Ý cô là cô rất giỏi tính nhẩm?"

Ôn Đề Nhi cười tủm tỉm gật gật đầu.

Tất cả mọi người đều kinh sợ, mợ Kiều thế nhưng lại am hiểu tính nhẩm, thật hay giả đây?

Vạn Mỹ Trân nghĩ đến câu hỏi tính toán không trả lời được kia, đáy lòng bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh ý định trả thù.

Mắt hiện lên một tia nham hiểm, thuận miệng nói một chuỗi con số: "12065456 cộng 16545645 trừ đi 4565456 cộng 213 trừ 45654 cộng thêm 465456 trừ đi 123132 bằng bao nhiêu?"

Vừa dứt lời, hội trường rơi vào im lặng lạnh ngắt như tờ.

Câu hỏi lớn như vậy, nhớ còn không nhớ nổi, vậy biết tính thế nào?

Vô số ánh mắt nhất trí quét về phía Ôn Đề Nhi, thậm chí có người dùng cả ánh mắt đồng tình, người thì dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa hướng đến.

Mợ chủ số một Thủ đô, lúc này phải vứt mặt đi đâu?

Trên mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Ôn Đề Nhi vẫn treo nụ cười tự tin, không chút hoang mang nói: "24342528."