Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 118: Đừng có chạm linh tinh ở đây

Không khéo một màn này bị người đàn ông đứng trong vườn hoa nhìn thấy được, đôi con ngươi thâm thúy trong phút chốc liền trầm xuống.

Người phụ nữ đáng chết, cô đang làm gì trên đó?

...

Đây là bị tụt huyết áp?

Ôn Đề Nhi phát hiện ra đầu có chút choáng, nhưng không đau, hẳn là không phát sốt.

Ngồi một lúc trên mặt đất, một lần nữa đứng lên, chống tường trở về phòng.

Nhanh chóng rửa mặt mũi xong, cô cầm lấy ly nước đã đun sôi để nguội qua một đêm đặt bên cạnh máy tính lên uống, sau đó mới đi xuống tầng.

Ăn nhanh bữa sáng, cả người đều có tinh thần, thoải mái tiến vào vườn hoa.

Kiều Thừa Huân vẫn đang ở trong vườn tỉa hoa, giờ phút này anh đang nghiêm túc sửa một gốc cây không biết tên, ngay cả Ôn Đề Nhi đến anh cũng không liếc mắt nhìn một cái.

Ôn Đề Nhi cũng không để ý anh, tự mình đi đến một gốc hoa hồng nhỏ trước vườn, giơ tay lên định chạm vào nó.

"Đừng chạm linh tinh vào hoa ở đây." Đằng sau đột nhiên truyền tới giọng nói trầm thấp cảnh cáo.

Cơ thể Ôn Đề Nhi run lên, theo bản năng rút tay về.

Quỷ hẹp hòi, không chạm thì không chạm!

Nhàm chán đi dạo, bỗng nhiên cô bị một gốc cây có hoa màu trắng bên người anh hấp dẫn, rất đẹp, hơn nữa còn tản ra hương thơm nhàn nhạt.

Từ trước đến nay cô chưa thấy loại hoa nào như vậy, có chút động lòng, sau khi ra khỏi đây, cô cũng phải đi kiếm mấy cây hoa mới được.

Nghĩ tới đây, cô tò mò hỏi: "Anh Kiều, hoa này là hoa gì?"

Vừa dứt lời, cô đã bị kiều Thừa Huân ghét bỏ đẩy một cái, "Đừng ở đây làm phiền tôi, ra ngoài."

Ôn Đề Nhi bị đẩy lùi về sau hai bước, không ngờ đột nhiên dưới chân đụng phải một tảng đá, thân thể không khống chế được ngã về phía sau.

Dưới tình thế khẩn cấp, bàn tay liền giơ ra bắt được cái gì đó.

Hai lòng bàn tay đau xót, thế mà cô lại tóm phải hoa hồng có gai, đau quá!

Càng không may hơn nữa là cơ thể cô ngã thẳng vào trong bụi hoa, quần áo không che hết được da thịt mịn màng, cả người liền truyền đến một cảm giác đau đến thấu tim.

Mà một giây kia, trái tim Kiều Thừa Huân cũng như sắp nhảy ra ngoài.

Bước nhanh đến, anh thô bạo cầm lấy bàn tay trắng nõn của thiếu nữ hất ra ngoài.

Thậm chí còn không thèm nhìn thiếu nữ lấy một cái, ánh mắt hung dữ, gắt gao nhìn chằm chằm một mảng hoa hồng bị đạp hư trên mặt đất.

Người phụ nữ đáng chết, cô quả thực muốn tìm chết!

Bỗng dưng xoay người, muốn phát giận nhưng lại thấy thiếu nữ như con nít ngồi dưới đất, bất lực lau máu không ngừng chảy trên cánh tay.

Giây phút kia, lương tâm của anh giống như bị cái gì đó hung hăng đâm vào.

Đau quá...

Ôn Đề Nhi đau khổ cau mày, muốn cầm máu, nhưng máu chảy quá nhiều, cô không biết miệng vết thương ở đâu.

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, trong lòng không hiểu sao run lên, vội vàng ngẩng đầu giải thích: "Vừa rồi không phải tôi cố ý, là anh đẩy tôi nên tôi mới không cẩn thận đụng phải tảng đá sau đó ngã sấp xuống, anh không thể trách tôi!"

Vừa nói vừa đứng dậy, thân thể không khống chế được liền ngã ra phía sau.

Kiều Thừa Huân âm trầm nhìn cô, cơ thể không động, trong lòng còn đang vùng vẫy.

Tư Tư để lại cho anh ít hoa đều bị người phụ nữ này làm hỏng, hơn nữa anh còn là đồng phạm.

Không thể tha thứ!

Anh không thể tha thứ cho sai lầm của bản thân lại càng không thể tha thứ cho Ôn Đề Nhi chết tiệt.

Hai năm trước anh không biết quý trọng, đột nhiên mất đi Tư Tư, kể từ đó đến giờ cũng đã 2 năm, anh vẫn chưa bắt được hung thủ.

Mà hiện tại, ngay cả ít đồ Tư Tư để lại anh cũng không thể bảo vệ được...

Nghĩ đến đây, người đàn ông không khống chế được gầm lên một tiếng như bệnh tâm thần,"Cút đi, vĩnh viễn cũng đừng bước chân vào đây!"

Ôn Đề Nhi chỉ cảm thấy nỗi oan ức trong lòng không ngừng dâng lên, gần như nhấn chìm cô.

Nhưng cô quật cường nhịn xuống, xoay người chạy ra ngoài.