Ôn Đề Nhi bị nói trúng, nhất thời không phản bác được một câu.

Không làm sẽ vô sinh, không làm sẽ vô sinh, không làm sẽ vô sinh...

Trong đầu đều là kết luận kỳ lạ này.

Không nên không nên.

Không làm sẽ vô sinh, làm sẽ mang thai, hết bệnh.

Tóm lại, cô chỉ cần không mắc chứng vô sinh là được.

Nghĩ đến đây, thiếu nữ lại thay bằng vẻ mặt thấy chết không sờn, đôi mắt khép lại, cô chấp nhận bằng bất cứ giá nào.

"Vậy anh đến đây đi, không được làm tôi đau."

"Rất thoải mái, sẽ không đau."

"Ừm..."

...

Sau đó, Ôn Đề Nhi toàn thân vô lực nằm trên giường, tim đập có chút nhanh, sắc mặt hồng hào, đáy mắt thiếu nữ còn vương chút khổ sở động lòng người, còn đầu thì vẫn trong trạng thái mơ hồ.

Ôi trời ơi, ai có thể nói cho cô biết, bọn họ vừa mới trải qua chuyện gì không?

Có phải cô đã cùng Kiều Diêm Vương làm chuyện kia rồi không?

Hơn nữa còn là cô cam tâm tình nguyện.

Từ từ...

Đôi mắt mê ly của Ôn Đề Nhi từ từ nhíu lại, lý trí nhanh chóng quay trở về.

Mẹ nó!

Cô bị lừa?!!

A a a a!

Nghĩ tới cô thông minh một đời lại nhất thời hồ đồ bị Kiều Diêm Vương lừa gạt!

"Họ Kiều kia! Tôi muốn giết anh!" Cô đột nhiên xoay người, dạng chân ngồi trên người đàn ông, hai tay dùng sức bóp chặt yết hầu khỏe mạnh của anh.

Mặc dù dùng sức nhưng chẳng hề có lực sát thương với anh.

Kiều Thừa Huân nhếch môi cười tà mị, trên khuôn mặt đẹp trai vẫn còn những giọt mồ hôi chưa khô, trong mắt đều là đắc ý.

Người phụ nữ ngốc nghếch, cuối cùng thì cô cũng tỉnh ngộ, anh trào phúng nói: "Hình như vừa rồi là cô chủ động yêu cầu tôi, lợi dụng xong liền muôn giết người diệt khẩu?"

Ôn Đề Nhi cắn cắn môi, không cam lòng buông tay ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đây là quyến rũ con gái nhà lành!"

"Nếu cô nói như vậy thì tôi cũng có thể nói là cô quyến rũ tôi."

"Ai quyến rũ anh!"

Ôn Đề Nhi trừng mắt, tức giận đến mức thở gấp, cả người run run.

Ánh mắt phượng của Kiều Thừa Huân từ từ rời xuống, mái tóc đẹp của thiếu nữ chẳng biết đã buông xõa từ lúc nào, tự nhiên tản ra trước ngực, trông giống hệt búp bê sứ, vừa đáng yêu lại động lòng người.

Nhận ra ánh mắt của người đàn ông, lúc này Ôn Đề Nhi mới phản ứng kịp, lập tức nhảy từ trên người anh xuống, kéo chăn che khuất cơ thể mình.

Trận lôi kéo này liền kéo tất cả chăn lên người cô.

Mặt Ôn Đề Nhi nóng lên, chật vật quay mắt đi không nhìn anh, "Đồ háo sắc, nhanh lăn ra khỏi phòng tôi!"

Kiều Thừa Huân không chút hoang mang ngồi xuống, tiện tay nhặt quần áo đã cởi ra trước đó.

Ôn Đề Nhi lén lút nhìn anh, thấy thắt lưng khỏe mạnh của anh không biết có phải là do vừa trải qua một trận mây mưa hay không mà vẫn còn vương lại chút mồ hôi.

Trên hai bắp tay khỏe mạnh của anh vẫn còn lưu lại mấy vết cào, đó là vết cào của cô.

Vừa rồi quá đau, trong lúc vô thức liền nắm lấy tay anh.

Không nghĩ tới lại khiến anh chảy máu, anh không đau sao?

Người đàn ông nhặt quần tây áo sơ mi lên nhưng không mặc lại, xoay người nhìn khuôn mặt của thiếu nữ.

Vừa lúc thiếu nữ cũng đang trộm nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, anh đánh đòn phủ đầu, "Như thế nào, vẫn còn muốn?"

Ai muốn hả?!

Ôn Đề Nhi đang định nói, anh lại đột nhiên cất lời: "Thật xin lỗi, dùng quá 3 lần, ngán rồi." Giọng nói lạnh như băng.

Những lời định nói của thiếu nữ đành phải nuốt lại, cô có cảm giác bị sỉ nhục giống như đôi giày cũ bị quăng đi.

Bỗng nhiên nhớ tới sáng nay, ở trong điện thoại anh có nói câu kia- - biết gạt tôi có hậu quả gì không?

Cho nên vừa rồi anh lừa cô lên giường chính là trừng phạt cô.

Bây giờ cô thua, thua thảm hại.

Tóm lại, cô không còn lời nào để nói.