Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 101: Sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa được không

Giọng nam trầm lắng, mỗi câu mỗi chữ đều rất có lực, giống như sấm sét vang dội, đánh thẳng vào lòng người. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn đôi nam nữ này, thật lâu cũng không có ai phản ứng lại.

Ôn Lệ Nhi cắn chặt răng, ngọn lửa đố kị ngập tràn trong mắt. Ôn Đề Nhi, đồ đê tiện này, không thể nào có chuyện cô ta và Kiều Thừa Huân yêu nhau hai năm được! Tuyệt đối không có khả năng!

Nhưng mà, Kiều Thừa Huân chính miệng thừa nhận, không lẽ còn làm giả được sao?

"Tôi đã cảm thấy rất kì lạ, dáng vẻ Ôn Đề Nhi dễ thương như vậy, nhìn kĩ cũng không có chỗ nào giống người phụ nữ dâm đãng? Hơn nữa người ta đã sớm sống chung với Kiều Thừa Huân, tôi thấy, tám phần là bị người khác đố kỵ nên mới có chuyện này."

"Lúc nãy mẹ vợ của chú rể mắng ác độc như vậy, rõ ràng chính là một người phụ nữ độc ác, tôi nghe xong liền thấy rất khó chịu, tốt xấu gì thì cũng là ngày cưới của con gái mình, vậy mà có thể ở trong trường hợp quan trọng này, mắng chửi khó nghe như vậy, một chút tố chất cũng không có."

"Đúng đúng, khẳng định là bọn họ đố kỵ việc Ôn Đề Nhi gả cho Kiều Thừa Huân, cho nên tung tin đồn thất thiệt chửi bới người ta, thật không nghĩ tới người nhà họ Ôn là như vậy, khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm!"

.........

Kiều Thừa Huân mới mở miệng, tất cả ngôn luận điều đảo hướng về bên phía Ôn Đề Nhi.

Ôn Đề Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Kiều Thừa Huân, cô biết, anh là vì bảo vệ mặt mũi của chính mình, mới hợp tác với cô diễn tuồng kịch này.

Nhưng mà lòng của cô, lại không nhịn được cảm động.

Nếu như trên thế giới xuất hiện một người đàn ông, khi cô bị cả thế giới ghét bỏ, anh ấy giống như một siêu anh hùng, đứng ra bảo vệ cô, tôn trọng cô, quý trọng cô... người như vậy, cô có thể cùng anh ấy ở bên nhau trọn đời không? 

Nhưng mà, người đàn ông này lại là Kiều Thừa Huân, tất cả cũng chỉ là giả vờ.

Chỉ nghĩ đến đây thôi mà khóe mắt đã thấy cay cay, cô khó khăn quay mặt qua hướng khác.

Nhưng nước mắt của cô, vẫn bị anh nhìn thấy.

"Sao vậy?" Trong ánh mắt lạnh như băng của Kiều Thừa Huân xuất hiện một tia nhu tình khó mà phát hiện được, tim có chút nhói đau.

Ôn Đề Nhi không nói lời nào, dùng sức ôm eo của anh, khuôn mặt nhỏ kề sát vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Kiều Thừa Huân sửng sốt một chút, từ từ đưa tay, ôm thân thể mềm mại của cô. Lúc này, anh cảm nhận được cảm giác lo sợ bất an của cô, kèm theo đó còn có một chút yếu ớt, nhỏ bé. Từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên cô lộ ra mặt mềm yếu của mình trước mặt anh, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của cô gái nhỏ rồi.

Ôn Đề Nhi buồn rầu mở miệng: "Thừa Huân, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không?”

"Được." Kiều Thừa Huân gật đầu đồng ý.

Nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhẹ hôn lên môi cô, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Đám người đang vội vàng, không kịp chuẩn bị liền bị một màng này làm cho sững sờ. Các loại cảm xúc hâm mộ, ghen tỵ, chúc phúc, không liên quan... Các loại ánh mắt lần lượt mà tới.

Trên mặt Ôn Đề Nhi có chút nóng lên, trong lòng mất khống chế, tâm tư rối bời. Kiều Diêm Vương vừa ôm vừa hôn, ra sức diễn xuất như vậy, lát nữa nhất định phải ban thưởng cho anh một đóa hoa hồng nhỏ.

"Khụ khụ!" Cha xứ đột nhiên ho khan hai tiếng: "Thưa các quý ông và quý bà, hôm nay là hôn lễ của anh Khương Thiện Vũ và cô Ôn Lệ Nhi, Thượng Đế đang nhìn chúng ta, xin mọi người tôn trọng giây phút thần thánh này một chút."

Ông ta nói tiếng phổ thông không được chuẩn lắm, có chút khó nghe. Chẳng qua, một tiếng nhắc nhở này của ông ta, cũng đã thành công đem suy nghĩ của mọi người kéo về.

"Suýt nữa quên mất tôi là tới tham gia hôn lễ, ha ha..."

"Tôi cũng là. Tôi cũng vậy!"

"Tôi thề đây là hôn lễ đặc sắc nhất đời này mà tôi được tham dự."

...

Đủ loại tiếng thảo luận, truyền vào trong lỗ tai của Khương Thiện Vũ và Ôn Lệ Nhi, sắc mặt hai người đen thui.

Bạn bè thân thích của hai bên gia đình cũng nghiêm mặt lại, không có người nào có sắc mặt tốt.