Trịnh Sảng quay sang Lưu Trân, ánh mắt dịu dàng: “Nương tử, đây là sư muội ngày trước của ta. Nàng ấy bị lạc người thân ở khu vực lân cận, e là còn phải còn quanh quẩn ở đây một thời gian rồi.” Ở dưới bàn còn âm thầm đạp chân nàng một cái đau điếng. Lưu Trân mặt không đổi sắc, một lúc sau mới mở miệng, âm thanh nhỏ như tiếng mèo kêu: “Tướng công, hay là chàng ở lại giúp Thu Hà sư muội đi. Thiếp… thiếp thuê xe đưa đến Thịnh Thành cũng được.” Đã phóng lao thì phải theo lao, Trịnh Sảng lắc đầu nói: “Làm sao có thể! Ta một bước cũng không rời nàng!”

Thu Hà thấy hai người tình nồng ý đậm, vội xua tay nói: “Muội không cần giúp! Sư huynh mau đưa sư tẩu đi tìm thần y, kẻo ảnh hưởng sức khỏe mà tiếc hận về sau.” Nàng ta chợt nhìn ra phía chuồng ngựa, bâng quơ nói: “Quái lạ. Một thai phụ yếu ớt mà phải vượt đường xa trên lưng ngựa, sao có thể chịu nổi? Hai người chờ muội ở đây, muội đi thuê xe ngựa cho sư tẩu ngồi.” Thu Hà vừa đi, Trịnh Sảng cũng vội đứng dậy tính tiền, kéo Lưu Trân đi như bay đến chuồng ngựa. Chàng nặng nề nói: “Cô sư muội này xuất hiện thật là khéo. Ảnh mắt cô ta không trong sáng, chúng ta phải hết sức đề phòng.” Lưu Trân gật gật đầu đồng ý. Hai người phi nước đại trên đường cái hồi lâu, chẳng mấy chốc thì trời tối.

Trịnh Sảng chợt nói: “Thời gian trong mộng cảnh có giống ở thế giới thực không? Ta ở đây đã ba canh giờ, cũng đến lúc phải về rồi.” Lưu Trân gật đầu đáp: “Chỉ cần đóng băng mộng cảnh này lại là có thể trở về.” Sau đó không gian xung quanh dường như bị hút hết ánh sáng cùng không khí, hai người cảm thấy thân mình nhẹ bỗng, dường như đang dần trôi lơ lửng lên cao.

Trần Văn Dự chầm chậm mở mắt, phát hiện mình đã trở lại căn phòng ngủ ở Hải Long cung. Tay trái của chàng đặt trên bụng Dư Ảnh, đang siết chặt cơ thể nhỏ bé của nàng về phía ngực của mình. Lúc này Dư Ảnh cũng đã tỉnh lại, nhận ra tình thế đáng ngượng ngùng của hai người thì cũng không dám nhúc nhích.

Tiểu Lạc Tử đứng hầu ở bên ngoài nghe động tĩnh, vừa thò đầu vào trong phòng đã nghe giọng Dư Ảnh nhè nhẹ vang lên sau bức màn: “Tối qua… vương gia cảm thấy thế nào? Tiểu nữ không lừa người chứ?” Trần Văn Dự không mặn không nhạt đáp: “Cũng được.” Da đầu Tiểu Lạc Tử run lên mấy nhịp. Hắn run rẩy gọi: “Vương gia… Trường tướng quân sai nô tài truyền lời… việc xuất phát… toàn quân đã sẵn sàng… chỉ cần… chỉ cần vương gia dậy…” Tên thái giám này quá nhát gan, nói được mấy câu thì lưỡi đã líu thành một đoàn. Trần Văn Dự ngồi dậy, chau mày hỏi: “Bây giờ là giờ gì rồi?” Tiểu Lạc Tử đáp: “Bẩm Vương gia, gần tới giờ Thìn rồi!” Trần Văn Dự sực nhớ, hôm qua chàng có dặn Trường Dũng hôm nay giờ Mão xuất phát, vậy mà chàng ngủ một mạch tới giờ Thìn mới dậy. Chàng vội vã xuống giường rửa mặt thay quần áo, ngay cả Dư Ảnh cũng phải bỏ qua mấy khâu trang điểm để chạy kịp theo chàng. Hôm đó xuất phát muộn gần hai canh giờ, toàn quân Vân Triều không biết nghe lời đồn thổi từ đâu mới vỡ lẽ, chủ soái “không thích phụ nữ” của họ tối qua ôm mỹ nhân ngủ đến quên cả đất trời. Hoàng đế Vân Triều mấy ngày sau cũng nghe tin mật báo, cười đến méo cả mặt.

Đường hành quân về Vân Triều tốn mất bảy ngày đường. Thân là vương gia, Trần Văn Dự có quyền ngồi xe ngựa, nhưng chàng cũng là chủ soái toàn quân, nên phần lớn thời gian đều dành để cưỡi ngựa đốc thúc thuộc hạ ở bên ngoài. Suốt mấy ngày trời, Dư Ảnh đều nằm trong xe ngựa nghỉ ngơi. Vết thương của nàng do dùng thuốc trị thương bí truyền của Lục gia mà đã kéo da non gần hết, bản thân nàng cũng không cảm thấy gì không khỏe. Ba ngày trôi qua, Trần Văn Dự không đến gặp nàng, nhưng nghe nói hắn đã thả ba người thân của nàng ra, cũng không truy cứu hoàng tộc Long Hà thêm nữa. Quả là một người dám nói dám làm.

Dư Ảnh nhớ lại những lời nói, hành động của Trần Văn Dự trong mộng cảnh ba ngày trước, cảm thấy người này thật ra cũng không tệ. Lời đồn nói rằng chàng máu lạnh lại hiếu chiến, nhưng Dư Ảnh thấy chàng là người biết tiến biết lùi, trượng nghĩa lại thông minh. Chẳng qua lời nói của chàng có đôi lúc thẳng thừng một chút, hành động cũng quyết liệt dứt khoát, nhưng Dư Ảnh cũng không cho đó là khuyết điểm. Nàng đang nghĩ đến xuất thần thì nghe tiếng Thiệu Vi cùng Thường Ngọc ở phía ngoài hô: “Tham kiến vương gia”, sau đó có một bàn tay to lớn vén màn xe, Trần Văn Dự theo đó tiến vào xe của nàng.

Dư Ảnh hành lễ với chàng xong, chỉ thấy Trần Văn Dự nhìn nàng im lặng, không nói tiếng nào. Dư Ảnh cũng bình tĩnh nhìn lại chàng, khiến không khí trong xe có phần quỷ dị. Cuối cùng Trần Văn Dự cười cười nói: “Dư Ảnh, ngoài đời thực ngươi ít nói hơn Lưu Trân, quả thật không thú vị tí nào.” Dư Ảnh nghe chàng nói vậy, hơi ngẩn ra. Điều đó là đương nhiên, vì trong mộng cảnh chàng là Trịnh Sảng, không phải Hắc vương gia. Nhưng bên ngoài Dư Ảnh chỉ cười cười, cúi đầu ra điều e thẹn. Trần Văn Dự nói tiếp: “Bây giờ ngươi giải thích rõ ràng cho bổn vương được chứ? Vì sao có chuyện bổn vương vào được mộng cảnh của ngươi, hơn nữa cảm giác chân thực như thể vẫn đang sống ở thế giới bên ngoài?” Dư Ảnh đáp: “Trước đây lúc Dư Ảnh còn bị bệnh, từng sống cùng ông ngoại trên sườn một ngọn núi tên là Cửu Vĩ Sơn, trên đỉnh núi là một Đạo quan tên là Cửu Vĩ Quan. Ông ngoại thường dẫn tiểu nữ lên núi đánh cờ với Hoài Tịnh chân nhân, được ông ấy chỉ điểm Dẫn mộng thuật.” Khuôn mặt Trần Văn Dự tràn đầy hứng thú: “Ngươi từng được vị chân nhân ấy truyền đạo pháp cho ư?” Dư Ảnh có hơi ngại ngùng, lí nhí đáp: “Dư Ảnh tài nông, ngoài Dẫn mộng thuật ra thì không học thêm được gì nữa. Vả lại sức yếu khí ít, cũng không phát huy được toàn bộ thuật pháp này.” Thấy Trần Văn Dự có vẻ mờ mịt, nàng giải thích thêm: “Người tinh thông thuật pháp này còn có thể đi vào giấc mơ của người khác, nhưng tiểu nữ thì chỉ có thể dẫn người khác vào giấc mơ của mình thôi. Hơn nữa, mỗi lần như vậy còn phải để người kia tiếp xúc với huyệt đan điền của mình mới có thể phát huy tác dụng.” Trần Văn Dự nhớ ra lần nàng mượn tay của mình, mới vỡ lẽ. Chàng đanh giọng hỏi: “Lần trước ngươi đánh thuốc mê ta, có phải không?” Khuôn mặt Dư Ảnh đỏ bừng, hơi mếu máo: “Ông của tiểu nữ là thần y, cũng có truyền dạy chút y thức phòng thân. Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, tiểu nữ ngượng ngùng…” Khuôn mặt đáng yêu của nàng đầy vẻ quẫn bách, giọng Trần Văn Dự mềm đi: “Sau này đừng như thế nữa. Bổn vương là quân tử, đã hứa không làm hại ngươi thì sẽ giữ lời. Nếu bổn vương hôn mê không biết gì, lúc có chuyện bất trắc, chẳng phải là chờ chết sao?” Dư Ảnh lập tức ngoan ngoãn gật đầu, khiến Trần Văn Dự hết sức hài lòng. Chàng nói: “Bây giờ bổn vương mệt mỏi, muốn ngủ, ngươi đưa bổn vương vào mộng cảnh có được không?” Dư Ảnh dĩ nhiên không dám cãi lời.

Vì lúc này là ban ngày, Dư Ảnh đốt một chút dược hương để hai người dễ chìm vào giấc ngủ. Giữ làn khói hương vấn vít, chỉ thấy Trần Văn Dự mặc nguyên áo giáp, nằm nghiêng trên đệm êm, một tay đặt lên chiếc bụng phẳng của Dư Ảnh. Lúc Dư Ảnh đã mơ màng, chợt nghe chàng nhỏ giọng nói: “Sau này bổn vương xem ngươi như muội muội, cứ xưng huynh gọi muội đi! Cái gì mà “tiểu nữ”, “vương gia”, khó nghe chết đi được!”

Trở lại mộng cảnh, hai người đang ngồi trên lưng con ngựa đen đang phi nước đại, giữa lúc không gian xung quanh dần chìm vào bóng tối. Hai bên con đường lớn toàn là cây cối, phía xa xa cũng không thấy có ngôi nhà nào. Trịnh Sảng nói: “Mới trở lại mà đã rợn sống lưng. E rằng tối nay huynh muội ta phải ngủ ở bên ngoài rồi!”. Lưu Trân đang nhìn ngó xung quanh, cũng thấy bầu không khí xung quanh có điều không ổn, nhưng cũng không nói được là gì.

Hai người tiến vào một chỗ có nhiều cây cối, buộc ngựa, dọn dẹp mặt đất để nghỉ ngơi. Lưu Trân lấy từ trong túi mấy chiếc bánh mua được ở quán ăn trước đó, Trịnh Sảng sợ bị sát thủ phát hiện nên cũng không đốt lửa, hai người lặng lẽ ăn trong bóng tối, không nói với nhau lời nào. Cuối cần Lưu Trân chịu không nổi căng thẳng, khẽ nói: “Trịnh huynh, muội thấy không gian im ắng một cách khác thường. E rằng đây là chút bình yên trước bão tố chăng?” Trịnh Sảng thấy cách dùng từ của nàng thú vị, trong bóng tối cánh môi chàng nhếch lên không dấu vết. Chàng nói: “Muội yên tâm. Có huynh ở đây, không sao đâu.”

Hai người dường như đã thân thiết rất nhiều so với lần vào trong mộng cảnh trước đó.

Chợt có một tiếng tru kì dị cất lên ở phía xa xa. Kéo theo đó là hàng loạt tiếng tru khác, dường như càng lúc càng gần, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Trịnh Sảng ngay lập tức nắm chặt kiếm, ngưng thần lắng nghe. Tiếng tru càng vang lên càng lớn, càng kéo dài, cứ như có một đàn sói đang phóng nhanh tới chỗ hai người.

Trịnh Sảng tái mặt, chợt quát: “Lên cây, nhanh!” Chàng vừa nâng vừa đẩy, trong mấy giây đưa được được Lưu Trân lên cành cây cổ thụ gần đó. Bản thân chàng cũng vận khinh công phóng lên cây. Gần như ngay sau đó, mặt đất xung quanh rung chuyển. Tiếng cỏ cây trên mặt đất bị chà đạp vang lên lạo xạo, lạo xạo, con ngựa đen của hai người bị hoảng sợ, lồng lộn hí lên không ngừng. Lưu Trân ngồi trên cây nhìn xuống, chỉ thấy mười mấy cái bóng đen khổng lồ lông lá đang lượn lờ phía dưới, kích cỡ không nhỏ hơn con ngựa của hai người bao nhiêu.

Trịnh Sảng sợ Lưu Trân té nên ngồi phía sau giữ lấy nàng, lúc này cũng phát hiện sống lưng nàng đột nhiên cứng lại. Chàng trợn mắt nhìn mấy con quái vật đang ngấu nghiến con ngựa đáng thương phía dưới, trong lòng không thầm mắng trí tưởng tượng của Dư Ảnh quá mức phong phú đi.

Hai người ở trên cây vừa kinh hoảng vừa lo sợ, chợt có một con sói dường như phát hiện động tĩnh, quay đầu về hướng hai người. Chỉ thấy trong đêm tối, cặp mắt vàng khè của nó phát sáng như chiếc đèn lồng nhỏ, dọa cho Lưu Trân một lưng đầy mồ hôi lạnh. Nàng bất giác rúc sâu vào lòng Trịnh Sảng hơn.