“Hoàng thượng á? Là hoàng thượng thật sao?” Nàng đã thấy nghi nghi rồi mà. Bên cạnh lẽo đẽo đi theo một quan thái giám, bề ngoài ăn mặc phô trương tôn quý cùng nụ cười tỏa nắng, không phải y thì còn ai nữa – nam nhân vật chính – Kỷ Hữu Thiên.

Cuối cùng cũng được diện kiến dung nhan trong truyền thuyết rồi. Đều nói nữ nhân đẹp thì dễ gây ra họa, nhưng nam nhân diện mạo quá mức ưu tú cũng có hơn gì đâu. Nhìn đi, bao nhiêu cánh chị em phụ nữ lao vào tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán đấy thôi. Hai huynh đệ nhà này đúng là cái tai họa ngàn năm mà.

Trước ánh mắt soi mói từ đỉnh đầu đến tận sợi lông chân của Tần Giai Huệ, Kỷ Hữu Thiên dù bên ngoài vẫn giữ được phong thái tao nhã lễ độ, nhưng bên trong thì đã nhổm nhang như đang ngồi trên đống lửa.

Sợ quá! Đây là lần đầu tiên y cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt của một nữ nhân như thế! Đã từng kinh qua vô số ánh mắt ngưỡng mộ, trìu mến, nhớ nhung.. nhưng ánh mắt như xuyên qua y phục để nhìn vào bên trong y, săm soi đến tận ruột gan thế này thì.. Quả thật rất đáng sợ!! T.T-

(Mỗ sói dùng khủy tay chọt chọt Giai Huệ:”Này, thu hồi ánh mắt háo sắc của ngươi lại đi. Dọa người ta chạy mất thì lấy đâu ta viết truyện nữa.” Giai Huệ quẹt quẹt nước miếng:”Được, được.”)

“Tần Giai Huệ.”

Nàng rùng mình giật bắn người. Là ai? Là ai gọi tên nàng mà đay nghiến dễ sợ như vậy? Giai Huệ mồ hôi chảy ròng ròng quay lại nhìn, đã thấy Diệp Cẩn cười tủm tỉm với nàng. Tuyết. Tháng sáu tuyết rơi lạnh thấu xương. Chim cánh cụt ơi, các ngươi có muốn dọn nhà đến ở với ta không?

“V..Vâng. Có, có tiểu nữ đây ạ!” Giai Hệu quá hoảng loạn nên bất tri bất giác dùng kính ngữ với Diệp Cẩn. Diệp Cẩn cười đến xuân phong đắc ý, hào quang tỏa ngàn dặm,nghiêng ấm trà đã cạn nước thản nhiên nói.

“Nàng xem, hết nước rồi!” Ngụ ý, mau đi châm nước vào bình cho ta!

“Được. Ngài chờ một chút, tiểu nữ đi châm nước rồi sẽ quay lại ngay.” Nói rồi xách bình trà lao vèo đi. Nụ cười của Tiểu Diệp Diệp thật khủng bố, nàng không muốn ở lại nơi đáng sợ này thêm nữa!

“Dám hỏi giờ này hoàng thượng không ở trong thư phòng ngự vụ, mà đến tề phủ là có việc gì?” Đợi Giai Huệ đi xa, Diệp Cẩn mới bắt đầu đi vào chính sự.

Kỷ Hữu Thiên xua tay:”Hoàng huynh quá lời. Trẫm chẳng qua là lâu ngày không gặp nên muốn đến thăm huynh thôi, không nghĩ gặp được một người thú vị như vậy.”

Từ khi Kỷ Hữu Thiên trở thành hoàng thượng, Diệp Cẩn cũng được đặc cách không cần thượng triều vào buổi sáng, được ban ân miễn quỳ, người khác nhìn thấy hắn phải hành lễ, cung kính tựa như nhìn thấy thánh giá. Trên dưới đều biết, Kỷ Diệp Cẩn là vương gia tôn quý nhất của Kỷ Quốc này.

Đối với Kỷ Hữu Thiên, Diệp Cẩn đã quá rõ tính khí của người này, trừ phi là y có việc cần nhờ hắn, chứ nếu không chẳng đời nào y chịu đặt chân đến đây. Kỷ Hữu Thiên thích nhất là tính kế người khác, phàm là những người đối với y có lợi, bằng không sẽ khó mà yên thân. Hắn có bao nhiêu dối trá, giả dối thì y chỉ có bấy nhiêu mưu mô, quỷ quyệt. Ngoài mặt cùng y diễn vở huynh đệ tình thâm này, cốt cũng chỉ để che mắt bịt tai người trong thiên hạ. Thâm cung chính là thế, ái tình phù phiếm tựa mây bay.

Mặc kệ lí do của Kỷ Hữu Thiên là gì, y nếu đã muốn chơi, Diệp Cẩn hắn đây sẽ theo bồi tới cùng.

Diệp Cẩn nhàn nhạt:”Như hoàng thượng thấy. Ta ba bữa nên ăn thì ăn, khi nào khát nước thì uống nước, đại tiện tiểu tiện ba tiện đều không quên, đèn tắt rồi thì lên giường đi ngủ.. Nói tóm lại, ta sống rất tốt, không có trở ngại gì đáng kể.” Diệp Cẩn nhíu mày. Bảo đi châm nước thôi mà sao mãi không thấy về, lên tận Thiên Sơn để lấy chắc?

“Vậy, vậy sao.” Miệng Kỷ Hữu Thiên co giật, tay cầm tách trà hơi run.

Mới bẵng đi một thời gian không gặp, vị huynh trưởng hào hoa phong nhã trong trí nhớ dường như có sự cải biến, nhưng y không chắc lắm là nó nằm ở đâu, chỉ là.. có vẻ như huynh ấy không còn giữ kẽ với y như trước đây.

“Khụ, kì thật.. Hoàng huynh, trẫm hôm nay đến đây là vì có việc muốn nhờ huynh hỗ trợ.” Kỷ Hữu Thiên cũng không vòng vo thêm nữa, ở trước mặt Kỷ Diệp Cẩn điều đó là vô nghĩa, hắn toàn nhìn thấu con người y.

“Hoàng thượng cứ nói.”

Kỷ Hữu Thiên cười, tao nhã đặt ly trà lên bàn.

“Là thế này. Dạo gần đây trong nhân gian có lưu truyền một lời đồn. Cửu Thiên huyền nữ tái thế, Kỷ Quốc sắp phải gánh nạn diệt vong. Tuy không biết ai là kẻ chủ mưu tung ra tin đồn thất thiệt này, nhưng đã thành công gây nên một hồi sóng gió, khiến lòng dân hoang mang. Ngày nào còn chưa tìm thấy nguồn cơn của lời đồn, thì ngày ấy mọi nổ lực áp chế dư luận đều trở thành vô nghĩa, bóng đen đang bao trùm trên Kỷ Quốc này.”

Diệp Cẩn rất nhanh bắt được trọng điểm:"Vậy hoàng thượng muốn ta giúp hỗ trợ gì?”

Không hổ là Diệp Cẩn, chỉ bằng một cái liếc mắt đã bắt trúng tâm y:”Trẫm đã phái nhiều người đi dò la tin tức, nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa. Trẫm tìm đến huynh, chính là vì việc này.”

“Sao hoàng thượng nghĩ là ta có thể làm được?” Diệp Cẩn cười nhạt, nhãn thần hơi khép che đi lệ quang:”Lời đồn bất quá cũng chỉ là lời đồn. Cho dù có tìm thấy kẻ chủ mưu phao tin, đem y ra trước mặt dân chúng đối đáp, thử hỏi bao nhiêu người sẽ tin rằng: Những gì mà y nói trước đây chỉ là giả, mà không phải là những lời hiện tại đây.” Diệp Cẩn hơi dừng lại một chút, liếc nhìn Kỷ Hữu Thiên nói:”Con người chính là vậy. Trong tâm luôn tồn tại sự nghi ngờ, đó đã là bản chất không thể thay đổi.. Dù có che dấu đến đâu đi chăng nữa.”

Ánh mắt Kỷ Hữu Thiên thay đổi, trở nên sắc bén lạ thường. Lời này của Diệp Cẩn không chỉ đơn thuần là giúp y suy tư chuyện nước, bên trong đó, còn cất giấu ẩn ý khác mà chỉ hai người hiểu được.

Bầu không khí giữa hai huynh đệ thoáng trầm, tổng quản thái giám đứng phía sau mồ hôi đã muốn thấm ướt lưng, chỉ cầu chuyện này nhanh nhanh chấm dứt. Hắn già rồi, không chịu nổi sức ép đâu! (Một lời hai nghĩa, tự hiểu nghen ^^)

“Nếu hoàng thượng chịu toàn bộ kinh phí đi đường, thì được thôi. Ta và Tiểu Diệp Diệp rất vui lòng đi tìm Thiên Nữ gì gì đó cho người.”

Tần Giai Huệ bưng ấm trà vào. Ban nãy nàng cũng nghe loáng thoáng được hai người trò chuyện, cũng đã hiểu phần nào tình hình. Tóm lại, đây là cơ hội tốt nhất để đi chơi! Hai mắt Tần Giai Huệ sáng lên. Không thể bỏ qua dịp tốt này được!

Giai Huệ nhanh tay rót trà cho Diệp Cẩn, dùng hai tay dâng lên cho hắn, vẻ mặt mười phần nịnh nọt.

“Tiểu Diệp Diệp ~ ~ Huynh xem, phải là việc trọng yếu thì hoàng thượng mới thân chinh đến đây nhờ vả, huynh sao có thể dửng dưng coi như không có gì được.” Nàng chụp lấy hai đầu vai Diệp Cẩn, mắt rực lửa, giọng nói hùng hồn:”Tiểu Diệp Diệp! Xã tắc đang lâm nguy, thân là con dân phải ra sức đóng góp bảo vệ Tổ quốc. Mặc kệ là Thiên Nữ hay là mười Thiên Nữ, chúng ta cứ giương cung bắn rớt hết là xong.”

Diệp Cẩn cười như có như không, hứng thú hỏi ngược lại nàng:”Vậy theo ý nàng, ta nên làm gì?”

“Hỏi hay lắm!” Giai Huệ vỗ vai Diệp Cẩn, nói y như thật:”Trước tiên vẫn là cần một cỗ xe ngựa, tiền và hành lí. Nếu có thể, ta đề nghị dẫn luôn đầu bếp của An Bình phủ theo cùng, dù sao để y ở đây cũng chẳng làm gì, mang theo đặng còn có người còn nấu nướng cho ăn. Huynh cũng thấy đó, ta đang trong độ tuổi dậy thì, không thể ăn sương nằm gió mà lớn lên được, cần nhất vẫn là bàn tay một người biết chăm lo. Thêm một người cũng không tốn bao nhiêu diện tích, chịu khó một chút mà có cái ăn cũng chẳng mất mát gì. Cứ thế lên đường thẳng tiến thôi!”

“Đã nói xong chưa?” Diệp Cẩn hỏi, hảo tâm đưa cho nàng li nước trà. Tần Giai Huệ nhận lấy nốc một hơi, quệt miệng.

“Nói xong rồi!” Mệt muốn chết luôn nè!

“Tốt.” Diệp Cẩn đứng lên, không chần chờ nói:”Mau về phòng thu dọn hành trang của nàng. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”

“Oh ye, oh ye!!” Giai Huệ vui sướng nhảy cẩng cả lên, cũng không quan tâm lễ nghĩa, kéo vạt áo Diệp Cẩn xuống “Chụt” mạnh một cái lên má hắn.

“Ta biết Tiểu Diệp Diệp là tốt nhất mà!” Giai Huệ tươi cười rạng rỡ. Hóa ra nàng xinh đẹp như vậy! Diệp Cẩn hiếm khi thất thần, nghĩ.

“Đi chơi, đi chơi thôi! Là lá la, thật vui!!!” Giai Huệ hồn nhiên như không, tung ta tung tăng nhảy chân sáo về phòng dọn đồ, không nhìn đến hai người còn lại miệng đã mở to đến mức đủ để nhét cả trứng ngỗng vào.

Kỷ Hữu Thiên như nuốt phải ruồi mà ngậm miệng lại, có chút không dám tin nhìn huynh trưởng thần thánh trước mặt.

Khẩu vị thật nặng! Tuy trước đã có hơi nghi ngờ mắt thẩm mỹ của hắn, nhưng không ngờ nó lại lệch lạc tới mức độ này. Cư nhiên.. cư nhiên lại đi thích một người như vậy, ngoài đen ra thì còn có gì khác nữa đâu? Khoan đã, phải chăng chính điều đó đã làm nên sự khác biệt của nàng ta so với những nhi nữ khác? Đặc biệt là nụ cười của nàng, nhìn vào chỉ thấy bầu trời đêm với ánh trăng rằm.

“E.hèm! Hoàng thượng, ngươi còn việc gì khác sao?”

Diệp Cẩn đằng hắng một tiếng, Kỷ Hữu Thiên mới từ trong mộng mà tỉnh ra, vội nói.

“Không có, vất vả cho hoàng huynh rồi.” Dứt lời liền đứng lên cáo từ.

“Khoan đã.”

“Gì vậy?”

Chân trước chân sau còn chưa ra khỏi cửa thì đã nghe Diệp cẩn gọi giật lại, nghe xong câu kế tiếp thì chỉ muốn bật ra ngả ngửa.

“Tối nay nhớ chuyển tiền cho ta!”

Không thể tin được! Bình An Vương giàu nứt thành đổ vách mà lại đi so đo mấy đồng lẻ này sao? Đúng là càng giàu càng keo mà!

Thái giám tổng quản nhìn chủ tử mình chao đảo bước chân, ôm đầu đi xiêu vẹo mà không khỏi lo lắng. Không biết đêm nay có thị tẩm nổi không nữa? Chắc tước vũ khí đầu hàng sớm quá!

“Kỷ Hữu Thiên ơi là Kỷ Hữu Thiên! Giang sơn mỹ nhân đều nằm cả trong tay ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?”

Nhìn theo hai bóng người dần khuất xa, Diệp Cẩn thở nhẹ một hơi.

“Thật sự?”

Trong đình viện hậu hoa viên, hồng y thiếu nữ một thân tôn quý đứng đưa lưng về phía hắc y nhân đang quỳ. Nữ nhân không nói gì mà im lặng tiếp nhận tin truyền đến, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời chói mắt.

Tại sao không thể là ta? Từ đầu chí cuối, tình cảm của chàng dành cho ta rốt cuộc là gì?

Vươn tay ngắt lấy đóa hoa trà tiên diễm, nữ nhân đưa lên ngắm nhìn.

Thật đẹp! Giống như chàng vậy, không tiêm nhiễm bụi trần, lạnh lùng xa cách thế tục. Nhưng rồi, chàng sẽ yêu một nữ nhân khác, mà người đó, lại không phải là ta. Không, ta không chấp nhận điều đó!!

Mắt đẹp lóe lên sát khí, đóa hoa trên tay đã bị nàng bóp nát từ bao giờ, lạnh giọng buông xuống mệnh lệnh.

“Giết.”

Nếu đã không có được, vậy thì phá hủy đi!

Chuyến đi lần này, dự đoán là sẽ có nhiều bão giông đây.