Khi cung yến tiến hành được một nửa, mọi người trong điện vẫn uống chưa đủ, trong lúc ăn uống linh đình có thể tháy được đèn cung đình bằng lưu li đặt bốn phía phát ra ánh sáng loang lổ.

Trong điện, nhạc công vũ nữ dáng người yểu điệu, khi hứng khởi múa quanh sứ thần ba nước phát tay áo khom lưng, sóng mắt lưu mị, eo thon mảnh khảnh một tay có thể ôm hết, làm vài vị nhìn không chớp mắt, lúc người rời đi còn muốn đưa tay giữ lại làm đại thần xung quanh cười ra tiếng.Mấy người tức khắc ý thức được mình có chút mất mặt, ngượng ngùng cười, nâng chén uống rượu để che dấu xấu hổ.Đôi tay Thái Hậu giao nắm đặt ở trước, trên hộ giáp móng tay sơn đỏ thẫm lưu quang nhấp nháy, sắc mặt bà bình lặng nhìn biểu diễn trong điện, ngẫu nhiên mang ý cười gật đầu, thư thái ung dung điềm đạm.

Người khác nhìn vào ẽ không biết kỳ thật Thái Hậu chẳng chút hứng thú.Nguyên ma ma ghé sát vào bên tai nói nhỏ, “Chủ tử, cô nương muốn đi đến bàn của Cảnh Mân thiếu gia.”Thái Hậu hơi dời ánh mắt qua thấy Cảnh Mân đang lặng lẽ vẫy tay với Tri Y, khẽ cười nói: “Để nàng đi thôi, ai gia cũng ngồi không yên, càng đừng nói mấy hài tử.”Tri Y được mấy cung nữ che dấu lặng lẽ ‘nhập cư trái phép’ tới bàn của Cảnh Mân, thân mình nho nhỏ nhào qua bị Cảnh Mân ôm chặt sau đó đồng thời ngã xuống ghế.“Muội muội…… Ngươi……béo…… lên.” Cảnh Mân bị ép tới thiếu chút nữa ngạt thở, buồn rầu thầm nghĩ, hơn nửa năm nay rõ ràng muội muội béo lên rất nhiều, cố tình Hoàng tổ mẫu và mẫu thân đều không để trong lòng, chỉ là…… Lại béo lên nữa hắn sẽ không ôm nổi a.Tri Y ghé vào trên bàn ngây người ngẩn ngơ, bị tiểu thiếu niên bên cạnh Cảnh Mân kéo.

Tiểu thiếu niên tên là Cảnh Thừa, đúng là huynh trưởng của Cảnh Mân, trưởng tử của Tín vương, năm nay tám tuổi.Tính cách của Cảnh Thừa rõ ràng không giống Cảnh Mân, tuổi còn nhỏ đã rất bình tĩnh, có vài phần phong tư của Tín Vương phi.

Một tay hắn gắng sức kéo Tri Y, mệnh cho cung nữ giúp nàng sửa sang lại cung váy, hơi hơi mỉm cười, “Vị này là Tri Y muội muội? Ta sớm nghe Nguyên Hàm và mẫu thân nhắc qua rất nhiều lần.”“Muội muội, đây là đại ca ta, ngươi có thể gọi hắn là Nguyên Mậu ca ca.” Cảnh Mân vội vàng bò lên, cẩn thận để Tri Y ngồi ở giữa bọn họ.Hai vợ chồng Tín vương ngồi bên bàn trên, huynh đệ Cảnh Mân ngồi ở bàn nhỏ khác, cũng thuận tiện để cung nhân hầu hạ tiểu hài nhi bọn họ mà khi chán cũng có thể chuồn ra ngoài chơi.Tri Y kêu một tiếng “Nguyên Mậu ca ca”, mồm miệng rõ ràng, ngoan ngoãn cười, lộ ra hàng răng trắng đều tăm tắp.Cảnh Thừa vẫn luôn hàm chứa ý cười, nghe vậy gật gật đầu, xoay người dặn dò vài câu với tiểu cung nữ, rất nhanh đã có vàI món điểm tâm và nước mơ Tri Y thích được đặt trên bàn bọn họ.Trong điện nhạc tấu đên chỗ kịch liệt, đám vũ nữ vứt một đoạn lụa dài đến hơn ba thước vào không trung, người xếp thành tháp ở trên đỉnh có một nữ tử áo vàng nâng tú cầu, xuất sắc tuyệt luân làm Tri Y xem không chớp mắt, Cảnh Mân lại thấy không có gì thú vị lấy tay chống má, nghiêng đầu nói với huynh trưởng: “Đại ca, mẫu thân nói cung yến sẽ liên tục trong hai canh giờ, hiện tại mới trôi qua một nửa mà thôi, chúng ta đi ra ngoài chơi một lát đi, ở trong này sẽ buồn chết.”“Chẳng qua là do ngươi nhớ thương chim chóc dưới tán cây mai kia thôi.” Cảnh Thừa thong thả ung dung dùng dụng cụ lấy gạch cua, chấm nước tương đặt vào trong dĩa của Tri Y, âm thanh ôn hòa nói, “Cua tính lạnh, thời tiết này cua cũng không phải ngon nhất, Tri Y muội muội nếm thử một chút là được, không cần ăn quá nhiều.”Cảnh Mân gục xuống bên cạnh bàn, lập tức không có tinh thần, bẹp miệng liều chết không nhận, “Ta chỉ muốn hít thở không khí mà thôi, lúc trước mẫu thân cũng nói chúng ta có thể ra ngoài……”Chưa nói xong đã bị muống nhỏ gõ cho dừng lại, giương mắt nhìn bộ dáng đáng yêu cong cong mi mắt của Tri Y, “Ca ca ăn.”Cảnh Mân lập tức khởi động trạng thái ca ca ngốc, đôi mắt hiện lên ánh sao, nói “Muội muội thật tốt”.Cảnh Thừa dùng khăn ướt xoa xoa tay, bưng ly trà xanh uống, nghe ngôn ngữ non nớt của hai tiểu hài tử, thỉnh thoảng hiểu ý dương môi.

Tuy chỉ lớn hơn Cảnh Mân Tri Y ba bốn tuổi, nhưng khí độ của hắn chênh lệch quá nhiều so với hai nhóc con kia làm mấy cung nữ luôn nhìn chằm chằm bàn bọn họ cũng cảm thấy líu lưỡi.Nếu muốn nói điều Tín Vương phi vừa lòng nhất, đương nhiên là trưởng tử Cảnh Thừa sớm tuệ thông minh.

Xuất thân của nàng ấy không cao, Cảnh Thừa sinh ra không chỉ làm nàng nhanh chóng đứng vững gót chân ở Tín Vương phủ, hắn thiên tư thông minh cũng dần dần làm lời phê bình trong kinh thành ít đi rất nhiều.

Cũng bởi vì có Cảnh Thừa nên nàng ấy mới có thể mặc kệ Cảnh Mân trêu mèo ghẹo chó, tuổi còn nhỏ đã khắp nơi khen ngợi tiểu cung nữ xinh đẹp như Tín vương.Cảnh Thừa cũng sớm phát hiện việc này nhưng chưa bao giờ nhân bao giờ có gì bất mãn với đệ đệ, ngược lại rất thích loại cảm giác che chở đệ đệ này.

Nếu hắn chiếm thân phận đích trưởng tử, gánh vác nhiều hơn một chút cũng không có gì.Lúc trước hắn đã sớm nghe cha mẹ và đệ đệ nhắc qua vô số lần Tri Y Hàm Hàm, hôm nay vừa thấy người đã hiểu rõ.

Thầm nghĩ trách không được Nguyên Hàm lại thích muội muội này như vậy, thật là….

muốn tìm được người ngây ngốc hơn hắn thật sự không dễ dàng gì.Cảnh Mân lại ngồi thêm nửa khắc, thật sự không chịu nổi, thừa dịp huynh trưởng không chú ý lôi kéo Tri Y chạy ra ngoài, Tích Ngọc và một tiểu cung nữ hầu hạ đi theo phía sau.“Ca ca?” Tri Y bị hắn nắm tay chạy chậm, hai người trước cửa Đông ở Điện Càn Khôn, dừng ở bên người hai thủ vệ canh cửa.Cảnh Mân chà xát tay nhỏ, mở miệng hơi nước hóa thành sương trắng, hắn nhìn bầu trời đêm đến trăng non cũng không có, trong lòng có chút hối hận không nghe lời mẫu thân nói mặc thêm cái áo trong.Tri Y uống hai ly nước mơ, cả người ấm áp, trong miệng tràn đầy hương mơ thơm ngọt, khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai rặng mây hồng.

Cảnh Mân nhìn, càng nhìn càng giống nhu nắm* ngày tết ma ma trong phủ làm, ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện làm hắn muốn đi lên cắn một ngụm.Vừa rồi hắn không ăn gì, hiện tại mới cảm thấy đói bụng, ánh mắt nhìn Tri Y có ánh sáng xanh mượt làm tiểu cô nương run run, không tự giác bưng kín khuôn mặt nhỏ.Hai người ngây ngốc nhìn nhau một lát, bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Đông Quách Ly đi ra từ góc tối, nhìn Tri Y Cảnh Mân cười nhợt nhạt.Tối nay nàng ấy mặc cũng đẹp đẽ quý giá, y phục thủy hồng sắc hoa, bên ngoài khoác áo lông cừu màu tím, mặt trang điểm nhẹ nhàng, môi bôi một lớp son hồng.

Nếu không phải giữa lông mày còn vương nét trẻ con thì còn nghĩ đây là thiếu nữ mười mấy tuổi.Y phục làm nàng ấy trông có vẻ kiều mỹ kham liên, nhưng lúc cười hòa tan nét nhu nhược mang theo nét anh khí mà cô nương gia tầm thường không thể có.

Bước chân của nàng tuy nhỏ nhưng lại nhanh, làm người ta cảm thấy nếu không phải do váy áo hạn chế nàng thì ngay sau đó nàng sẽ nâng chân lên chạy.“Ta biết ngươi.” Cảnh Mân cười híp mắt, “Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, vừa rồi ngươi ngồi ở bàn sứ thần bên kia, đúng hay không?”Đông Quách Ly ừ một tiếng, đột nhiên lấy điểm tâm được bao trong giấy dầu ra, “Muốn, ăn không?”Âm điệu có chút lạ bởi vì mới học ngôn ngữ này chưa lâu, nhưng cử chỉ và khí chất đều làm cho người ta cảm thấy thân cận.

Hơn nữa tuổi tác cách biệt không lớn, Tri Y và Cảnh Mân rất nhanh thân thiết với nàng.Vừa ăn vừa nghe nói đây là điểm tâm của Ngũ Bảo quốc, Cảnh Mân chớp chớp mắt nói: “Ngươi nói, về sau ngươi sẽ lưu lại nơi này của chúng ta sao?”Đông Quách Ly gật gật đầu, mấy cung nữ đều canh giữ ở xa xa phía sau, có lẽ bởi vì trước mặt là hai tiểu hài nhi ngây thơ nên nàng càng có thể dễ dàng đem tâm sự nói ra.Nàng chần chờ hỏi câu, “Các ngươi, Hoàng Thượng…… Có phải hay không, rất hung dữ?”“Đúng vậy, hoàng thúc rất hung dữ.” Cảnh Mân vội gật đầu.Tri Y lại liều mạng phe phẩy đầu nhỏ, âm thanh nộn nộn phản bác Cảnh Mân, “Ca ca hư, Hoàng Thượng không hung dữ.”Cảnh Mân phun thè lưỡi, thầm nghĩ: Đó là hoàng thúc không hung dữ với ngươi.Sắc mặt của Đông Quách Ly hơi trắng, tuy rằng nàng mới bảy tuổi, nhưng ở Ngũ Bảo Quốc của bọn họ, mười tuổi cũng đã có thể thành hôn, cho nên đối với việc nam nữ nàng cũng có hiểu biết sơ sơ.

Khi biết quyết định sẽ bị đưa tới Tuyên triều, đại khái nàng đã rõ vận mệnh của mình.

Nàng cũng không tin quốc sư tiên đoán phê mệnh gì, chỉ biết đây là một phương pháp để cứu Ngũ Bảo Quốc nên mới thỏa hiệp.Từ nhỏ Đông Quách Ly đã thích cưỡi ngựa luyện võ, có tâm nam nhi, thường xuyên oán giận vì sao nàng không giống như a huynh bọn họ.

Nhưng khi biết được nếu mình bị đưa cho hoàng đế Tuyên triều sẽ có khả năng cứu Ngũ Bảo Quốc năm nay không bằng năm trước, lại cảm thấy may mắn vì mình là thân nữ nhi.

Nhưng tóm lại nàng vẫn còn nhỏ, sợ hãi khi lần đầu gặp mặt Tuyên Đế vẫn luôn lưu lại trong lòng, làm nàng rất khó tưởng tượng sau này nàng làm sao để có thể một hoàng đế hỉ nộ thất thường như vậy.Nghe nói ba mươi tuổi Tuyên Đế mới có thể gần nữ sắc, chính là bảy năm sau, bảy năm nữa nàng cũng đã mười bốn tuổi, khi đó bộ dáng thế nào….Đông Quách Ly lâm vào trầm tư, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh mềm mại của tiểu cô nương như tiên đồng kia, “Gả cho Hoàng Thượng?”“Chính là trở thành hậu cung phi tần của hoàng thúc.” Cảnh Mân không để bụng xua xua tay, từ nhỏ đã được Tín vương hun đúc, cũng hiểu biết không ít đối với phương diện này, “Đại khái chính là…… Dùng bữa và cùng ngủ với hoàng thúc đi?”Tri Y chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, “Hàm Bảo Nhi cũng vậy?”“Không giống như vậy, chờ muội muội trưởng thành sẽ không thể cùng ngủ với hoàng thúc.” Cảnh Mân vắt hết óc hồi tưởng, “Chỉ có gả cho Hoàng Thượng mới được a, hơn nữa cha nói qua, đến lúc đó không đơn giản là ngủ cùng, còn muốn…… Còn muốn…… còn muốn hôn một cái ôm một cái, suốt đêm đều phải ôm nhau ngủ, như vậy mới đúng.”Tóm lại có ích lợi gì, Cảnh Mân cũng không rõ ràng lắm.Tri Y nghe vậy đầu nhỏ méo mó, buồn rầu xịu mặt, thì ra chờ mình trưởng thành là không thể cùng ngủ với Hoàng Thượng.Mấy cung nữ ở phía xa xa không cẩn thận nghe thấy vậy câm nín, chửi thầm, ngày thường Tín Vương gia ngày đã dạy cho tiểu thiếu gia cái gì a.Đông Quách Ly nghe mấy câu đối thoại của bọn họ tách ra khỏi sầu tư, lập tức cười rộ lên, lấy khăn ra cẩn thận lau mặt cho Tri Y mới vừa rồi ăn điểm tâm dính lên, tiếp tục dùng ngôn ngữ không thành thạo nói, “Ngươi, thật đáng yêu.

Giống, muội muội ta.”Nói xong, nàng nhịn không được nhẹ nhàng chạm chạm vào khuôn mặt nhỏ trơn mềm, nhớ tới tiểu muội ba tuổi cả ngày chạy phía sau gọi “A tỷ”, trên nét mặt lộ ra một lộ ra nét ôn nhu không hợp tuổi .Gió đêm thổi tới, nàng nắm thật chặt áo lông cừu trên người, sau đấy má trái cảm thấy một trận ấm áp, dường như có cái gì mềm mại ấm áp cực nhanh áp sát.

Nàng quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với mắt to rực rỡ của Tri Y dường như còn cười với nàng.Đông Quách Ly ngẩn ra, trong lòng nháy mắt tràn đầy ấm áp, khiến nàng cảm thấy bớt sợ hãi với vận mệnh sống tha hương lẻ loi một mình lưu lạc dị quốc.Cảnh Mân không cao hứng nhìn lại, “Muội muội không hôn ta.”Tri Y lại đem giấy khối điểm tâm cuối cùng được bao trong giấy dầu đưa đi, “Ca ca.”Ca ca ngốc lập tức tươi cười rạng rỡ, không nhớ rõ oán giận vừa rồi.Đông Quách Ly:…… Thật đễ dụ.Bữa cung yến này giằng co hai canh giờ, ba tiểu hài tử ở ngoài điện chơi một khắc liền quay lại, bên ngoài quá lạnh lại không mang lò sười tay, đến Tri Y bị bao kín mít còn hắt xì hai cái, càng đừng nói Cảnh Mân không muốn bị bọc thành quá béo.Người đầu tiên rời khỏi yến tiệc là Thái Hậu, bà cao tuổi dễ mệt mỏi, vốn định mang Tri Y theo cùng về Kính Hòa cung, không ngờ tiể cô nương tóm lấy ghế không chịu buông tay, vẫn luôn kêu phải đợi Hoàng Thượng.

Trong điện có nhiều đại thần đang nhìn cũng không thể cưỡng ép mang người rời đi, Thái Hậu vô pháo đành phải đồng ý với tiểu cô nương.Dù sao nửa năm nay Tri Y ngủ ở Thần Quang Điện cũng không phải ít, bọn họ đã sớm thành thói quen.Trái cây được bê lên thay đồ ăn, ồn ào náo động trái ngược hoàn toàn với bên ngoài yên tĩnh, Tuyên Đế gọi An Đức Phúc hỏi canh giờ, đã là giữa giờ Hợi, liền nói đám người Tín vương Nghi Quận vương ở Tây nhị sở ngủ lại, những người khác nếu không tiện hồi phủ cũng có thể lệnh cung nhân dẫn đi tạm nghỉ ở Đông nhị sở, ngày mai nghỉ lên triều.Sau khi nói xong đông đảo người trong điện đều lộ ra ý cười, rót cuộc có thể ở trong điện ngủ lại là vinh hạnh lớn lao.Tuyên Đế rời tiệc đi trước, sau khi mọi người cung tiễn ra ngoài điện đi dạo, chờ dưới hành lang một lát mới thấy Tích Ngọc vội vàng ôm Tri Y tới, thì ra là Tri Y đã ngủ rồi.Trên người tiểu cô nương được che lại bằng một kiện áo choàng hồng mai, nhìn kiểu dáng là áo của Tín Vương phi, từ trước đên nay nàng ấy đều là người săn sóc cẩn thận.Tuyên Đế thở ra một hơi toàn mùi rượu, kết thành sương trắng trong bong đêm, đốt ngón tay xoa xoa huyệt đạo ở giữa trán, tối nay hắn uống có chút nhiều.“Ngô……” Tri Y bị gió lạnh tập kích tới mơ mơ màng màng tỉnh lại, trợn mắt trông thấy mấy bông tuyết trắng tinh bay xuống trong không trung, theo bản năng vươn tay, “Y…… Tuyết.”“Hoàng Thượng, tuyết rơi.” An Đức Phúc nhẹ giọng mở miệng, “Đi truyền ngự liễn đến đây đi.”Tuyên Đế vừa định xua tay, thoáng nhìn Tri Y ở bên cạnh, đạm thanh nói: “Truyền liễn đem đưa Tri Y trở về trước, trẫm phải đi một lát.”“Không cần ~” Tri Y lập tức thanh tỉnh, tránh khỏi ôm ấp của Tích Ngọc dắt lấy tay Tuyên Đế, ngửa đầu nói, “Hàm Bảo Nhi cũng đi.”An Đức Phúc lo lắng tiểu chủ tử sẽ bị đông lạnh muốn mở miệng, lại thấy Hoàng Thượng bọn họ rũ mắt liếc nhìn một cái, tay nắm thật chặt dắt lấy tiểu cô nương bước vào trong bóng đêm.Ai —— an Đức Phúc dậm dậm chân, chỉ có thể cũng chạy nhanh theo sau, để đám cung nhân nội thị phía sau rời đi trước.Đêm tuyết rơi càng lớn hơn, như lông chim bay bay rơi xuống dừng trên người, hai vai, vành nón và hàng mi dài, Tri Y nhẹ nhàng nháy mắt, một bông tuyết bay múa dừng ở đầu ngón tay đang vươn ra của nàng, bởi vì rất lạnh, một hồi lâu bông tuyết cũng chưa bị độ ấm của đầu ngón tay hòa tan.“Đêm dài biết tuyết trọng, khi nghe chiết trúc thanh”, bên chân ngẫu nhiên sẽ truyền đến tiếng vang cành khô bị đạp gãy, Tri Y cảnh đem tuyết bay đầy trời mê hoặc, đến khi vào Thần Quang Điện còn chưa lấy lại tinh thần.“Cô nương ngắm tuyết cũng ngắm ngây người.” Mặc Lan và Mặc Trúc ý cười doanh doanh, hai người cùng ghé vào cửa sổ nhỏ bên cạnh Tri Y.Vừa rồi lúc mới hồi điện các nàng đã rửa mặt qua cho Tri Y, thừa dịp Tuyên Đế còn đang tắm gội, một mình Tri Y bò lên trên ghế thêu, nâng ấm lô nhỏ nhìn phía ngoài cửa sổ, đầu nhỏ ngốc ngốc cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.Thẳng đến khi Tuyên Đế tắm gội xong, thấy cảnh này đã trực tiếp đem người từ cửa sổ xách lên bằng một tay, sau đó bỏ vào đệm chăn mềm mại trên long sàng.Bên bàn cạnh giường có bày đèn màu bát giác lưu li, ánh đèn nhu hòa hơi tối, mặc dù để ở bên cạnh cũng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Từ nhỏ đến giờ Tri Y chưa thấy qua, nhìn chằm chằm đèn màu một hồi lâu.“An Đức Phúc” Tuyên Đế vừa muốn nói gì, đã cảm thấy một trận choáng váng, An Đức Phúc không nhịn được ra tiếng dò hỏi, “Hoàng Thượng, nếu không nô tài mang chén canh giải rượu tới?”“Không cần.” Tuyên Đế ngồi ở bên giường, “Tắt hết đèn bên ngoài, một cái cũng không cần để, lui ra đi.”An Đức Phúc không yên tâm nhìn Tri Y rơi vào đệm giường, từ sau năm ấy Hoàng Thượng không thích tuyết rơi ban đêm, tối nay còn uống nhiều rượu như vậy, sẽ không làm cái gì để cô nương sợ chứ?Hắn lắc đầu trong lòng, vẫn tuân lệnh chậm rãi lui xuống.Một lát sau, hai tròng mắt Tuyên Đế hơi híp lại, dựa vào gối cao.

Một chút quang mang bên giường làm sườn mặt lộ ra tối tăm, vạt áo trước ngực mở rộng, ống tay áo ở cánh tay phải vén cao, có lẽ vì hơi rượu tỏa ra nên quanh thân khô nóng.trong lúc nửa tỉnh nửa say, hắn phảng phất nhớ tới đêm đông nhiều năm trước, mày không tự giác nhăn lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.Tri Y thấy hắn nửa ngồi, còn tưởng rằng hắn muốn xem sách một lát trước khi ngủ, đành tự tiêu khiển ở trên long sàng lăn vài vòng, cuối cùng bị một tay Tuyên Đế ngăn lại ở bên gối, nghi hoặc nói: “Hoàng Thượng?”Tuyên Đế mày kiếm khẽ nhúc nhích, lúc này mới chậm rãi trợn mắt, ánh mắt lạnh băng đột nhiên tan đi, thanh âm bởi vì say rượu mang theo một tia khàn khàn, “Tri Y?”Tri Y gật gật đầu nhỏ, lo lắng nhìn hắn, “Hoàng Thượng bị bệnh?”“Không có.” Tuyên Đế vỗ vỗ nàng, ánh mắt nhìn chung quanh bốn phía một vòng, bỗng nhiên thở ra một hơi, rốt cuộc ý thức được đã không phải là lúc ấy.Tri Y không yên tâm lấy tay sờ sờ trán, dùng bộ dáng tiểu đại nhân ngữ khí nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng không sợ.”Tuyên Đế hơi nhướng đầu mày, nhìn tiểu cô nương rồi nói tiếp: “Dược không sợ.”Rõ ràng chính mình khi uống thuốc sợ đên nhăn cả mày lại còn muốn khuyên hắn, làm Tuyên Đế không khỏi bật cười, vẫy tay với tiểu cô nương, để nàng dựa lại đây.Tri Y nằm bò ở trước ngực hắn, chơi một hồi lâu cùng tóc và ngón tay Tuyên Đế.Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nghĩ đến mình đang ngủ cùng Hoàng Thượng, lại nghĩ tới lời Cảnh Mân nói, lông mi cong vút run run, chớp chớp hiện tinh quang, ngửa đầu mềm mại mở miệng, “Hàm Bảo Nhi cũng muốn, gả Hoàng Thượng.”Tuyên Đế:……Hồi lâu hắn mới trầm thấp nói: “Ai nói?”“Ca ca.” Tri Y ngây thơ nhìn hắn, “Ly tỷ tỷ?”Tri Y nỗ lực nghĩ nghĩ, tiếp tục giải thích, “Hàm Bảo Nhi lớn lên, cũng muốn ở cùng Hoàng Thượng.”Lúc này Tuyên Đế mới nhớ lại hồi bẩm của thống lĩnh thị vệ lúc trước, trước kia hắn chưa từng đem chuyện đó ở trong lòng.

Cái gì mà trời sinh dị tượng rồi hoàng mệnh, quá mức hư vô mờ mịt, làm sao hắn có thể vì loại lý do này mà tuyển hậu tuyển phi, càng đừng nói đến Đông Quách Ly mới chỉ là tiểu cô nương bảy tuổi.Không nghĩ tới Tri Y đã biết chuyện này, trong mắt Tuyên Đế lộ ý cười nhàn nhạt, cũng không định giải thích với tiểu cô nương, chỉ đem người cuốn vào trong đệm chăn, thấp giọng đáp: “Được.”Tri Y được đáp ứng, lập tức thỏa mãn, nắm xiêm y trước ngực Tuyên Đế, lại nhẹ nhàng nói nói mấy câu, rất nhanh hai người dần thấp giọng, chìm vào mộng đẹp.Đêm dài dằng dặc dần qua, bình minh từ từ tới.Ngày thứ hai Đông Quách Thanh đơn độc cầu kiến Tuyên Đế, nửa chần chừ đem phê ngôn của quốc sư bổn quốc về muội muội Đông Quách Ly nói ra.Ngoài dự kiến của hắn, dường như đối với chuyện này Tuyên Đế không giật mình chút nào, ngược lại đổi giọng hỏi trạng huống của Ngũ Bảo Quốc hiện giờ.Đông Quách Thanh ngẩn ra, tuy không biết vì sao, nhưng không dám có nửa câu giấu giếm, vội vàng một năm một mười nói ra tình hình mấy năm gần đây khí hậu kịch biến đất đai khô cằn, khẩn cầu Tuyên Đế tương trợ.Hai người ở Ngự Thư Phòng thương nghị gần một canh giờ, cuối cùng không biết đạt thành hiệp nghị gì, thế nhưng Tuyên Đế thật sự giữ lại Đông Quách Ly, cũng hạ chỉ tương trợ Ngũ Bảo Quốc.Đãi ngộ này làm hai nước khác vừa ghét vừa hận, trong lòng cảm thán đã tính sai, bọn họ cứ nghĩ Tuyên Đế còn chưa tới thời điểm tuyển phi mà không ngờ Ngũ Bảo Quốc gảy bàn tính rất tốt, đem người đưa tới trước bảy năm để bồi dưỡng tình cảm…..Lúc Đông Quách Ly biết được tin tức nửa vui sướng nửa buồn bã, ngồi ở trên giường thật lâu không nói nên lời, trong lòng biết vận mệnh của mình đã định.Mười ngày sau đó là ngày sứ thần tam quốc về nước, đến lúc đó…… Nàng sẽ không còn được gặp lại a huynh.Đông Quách Ly do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đi thỉnh cầu Thái Hậu, lúc sứ thần rời kinh được du ngoạn cùng Tri Y trên tường cung, từ trong đám người trông về thân ảnh phía xa của huynh trưởng.

Trong lòng nàng nôn nóng mà tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng chú ý tới Đông Quách Thanh vẫn luôn quay đầu lại phất tay, thân thể cứng đờ, bình tĩnh nỗ lực duy trì nháy mắt sụp đổ, mắt rưng rưng, “A huynh……”Tri Y kinh ngạc nhìn sang nàng, lại nhìn phía dưới, nhón chân tới giúp đỡ lau nước mắt, nhuyễn thanh an ủi, “Không khóc.”Đông Quách Ly chậm rãi, chậm rãi thu hồi ánh mắt, ngồi xổm xuống, nhẫn nhịn nghẹn ngào, che mặt nói: “Ừ, không, không khóc.”Tri Y gật gật đầu, học bộ dáng của ma ma khẽ vuốt tóc dài của nàng, loại vuốt ve mang theo ôn nhu non nớt làm Đông Quách Ly cuối cùng vẫn không nhịn được, nửa quỳ trên mặt đất ôm nàng, gào khóc.

.