Dưới bóng đêm, nước sông Nguyệt Nha mang chầm chậm trôi mang theo màu đỏ máu mơ hồ.

Thiển Thủy Thanh ngồi cạnh bờ sông, ngắm nhìn giòng nước lặng lẽ chảy xuôi dưới chân mình.

Dạ Oanh ngồi trong lòng hắn, sống đao phản chiếu ánh trăng rọi sáng mặt nàng, trên gương mặt thanh nhã lạnh lùng của nàng toát ra tình cảm si mê quyến luyến dạt dào. Vốn nàng mới vừa nếm thử mùi vị trái cấm của lứa đôi nam nữ, sau khi bị Thiển Thủy Thanh khai phá lại càng toát ra sức hấp dẫn mê người của nữ nhân.

Mộc Huyết đột ngột xuất hiện phía sau Thiển Thủy Thanh, trong tay hắn đang cầm ấn Chưởng Kỳ.

Hắn ném chiếc ấn Chưởng Kỳ tới, Thiển Thủy Thanh đưa tay bắt lấy, không thèm liếc mắt qua dù chỉ một lần, lập tức ném sang một bên.

Hắn chậm rãi nói:

- Nếu như thứ này hữu dụng, chúng ta đâu cần phải ở đây?

Mộc Huyết cười nói:

- Kinh Phong Triển đã chết, trước khi hắn chết cũng không hiểu vì sao mà chết!

- Dịch Tinh Hàn đâu?

- Dẫn người trốn rồi!

- Tốt lắm, lấy quân lương phát cho mọi người, sau đó chúng ta thừa dịp đêm tối lập tức lên đường!

Thiển Thủy Thanh đứng lên.

Mộc Huyết ngẩn ra:

- Gấp vậy sao?

- Sáng nay ta vừa được tin Thương Hữu Long đã xuất binh. Vùng Biên Châu, Nam Trấn Đốc suất lĩnh một vạn đại quân Thiết Huyết Trấn đánh với bọn chúng, rốt cục vẫn không ngăn được Thương Hữu Long có viện quân phía sau kéo tới không ngừng, hiện giờ đã lui lại thủ Tam Trùng Thiên. Thương Hữu Long đã bắt đầu siết vòng vây lại, tối nay không đi, sau này không thể đi được nữa!

Mộc Huyết lập tức xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng hắn dần xa, trong lòng Thiển Thủy Thanh đột nhiên cảm thấy u sầu.

Thật lâu sau, hắn mới nói với Dạ Oanh một câu:

- Thật ra vốn Kinh Phong Triển không đáng phải chết, ta cũng không nghĩ rằng giữa ta và Kinh Phong Triển có thù hận gì đến mức không thể nào hóa giải, mặc dù từ trước tới nay hắn vẫn không thích ta. Thế nhưng hắn lại kiên quyết dẫn dắt Thiết Phong Kỳ vào con đường chết, ngu xuẩn không phải là cái tội, nhưng thân ở địa vị cao mà ngu xuẩn lại là tội lớn!

O0o

Đêm Mười Chín tháng Mười Một lịch Thiên Phong, Thiển Thủy Thanh phát động cuộc nổi loạn ở Thiết Huyết Trấn, Chưởng Kỳ Kinh Phong Triển chết, Thiết Phong Kỳ như rắn không đầu.

Lần nổi loạn này theo như tất cả mọi người bên ngoài biết được, Kinh Phong Triển cầm quân kém cỏi bất tài, làm cho lòng quân công phẫn, bị ép vào chân tường buộc phải thoái vị. Không ngờ một tên tù binh Đế quốc Chỉ Thủy tên là Dịch Tinh Hàn thừa dịp đêm tối thoát khỏi nơi giam giữ, vô tình tấn công một đòn giết chết Kinh Phong Triển, sau đó cướp ngựa mà chạy. Ngay cả rất nhiều binh sĩ trong Thiết Phong Kỳ cũng nghĩ rằng sự tình quả thật là như vậy.

Mà tên của Dịch Tinh Hàn kể từ đêm đó lan truyền khắp cả Đế quốc Chỉ Thủy, trở thành anh hùng của dân chúng.

Thừa cơ Kinh Phong Triển chết, ba Doanh Hổ Báo, Thiết Sư, Hữu Tự đồng thời đề cử Thiển Thủy Thanh làm tân Chưởng Kỳ. Mà sau đó không lâu, Đế quốc Thiên Phong thừa nhận sự lựa chọn này có hiệu lực, xác nhận tính hợp pháp của nó, cũng phong cho Thiển Thủy Thanh hàm Tướng quân Hổ Uy, cùng cấp với Lý Quy và Kinh Phong Triển. Cho đến rất nhiều năm sau này, sự thật về cuộc nổi loạn ở trấn Xích Thủy bị những kẻ tham gia vạch trần, lúc đó mọi người mới hiểu ra rằng hành vi của Thiển Thủy Thanh gọi là nổi loạn giết cấp trên, âm mưu đoạt vị.

Nhưng đến lúc đó, không có bất cứ kẻ nào dám nói Thiển Thủy Thanh sai cả.

Lịch sử Đế quốc phong kiến cho tới bây giờ đều là như vậy, người thắng là chính nghĩa, kẻ thất bại chính là tội nhân.

Từ hôm nay trở đi, Thiển Thủy Thanh chính thức tiếp nhận chức Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ, suất lĩnh tám ngàn chiến sĩ dưới Kỳ cùng ba ngàn chiến sĩ Hùng tộc, bắt đầu cuộc hành trình đẫm máu trong lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thủy.

O0o

Kình phong nổi dậy, nơi nơi hoảng loạn, Dịch Tinh Hàn đang giục ngựa chạy như điên.

Rốt cục đã được tự do, thoát khỏi sự trói buộc của kiếp tù binh, đổi lại là trọng trách đè nặng như núi trên vai hắn.

Màn đêm mờ mịt, chiến mã chạy nhanh, trong đầu hắn cũng đang xoay chuyển ý nghĩ không ngừng.

Quốc gia đang suy yếu, xem ra Đế quốc Chỉ Thủy khó mà giữ được, hàng vạn đại quân nơi biên giới đang lấy giáo gối đầu nằm chờ trời sáng, lúc nào cũng có thể tiến quân. Rốt cục phải làm như thế nào mới có thể giữ nước bảo vệ dân, hắn đang mãi đắn đo cân nhắc.

Thiển Thủy Thanh đưa ra khẩu hiệu bỏ nước bảo vệ dân, không phải là hắn không đồng ý, mà nếu như có thể, không ai muốn buông bỏ quốc gia của mình một cách dễ dàng.

Cho dù là quốc gia này chỉ vừa lập nên một trăm năm trước, nhưng dù sao nó cũng đã tồn tại một trăm năm, tư tưởng trung thành yêu nước đã sớm ăn sâu vào trong máu hắn.

Tuy nhiên chuyện phải lo trước mắt là trước tiên phải bắt đầu từ đâu?

Phải làm như thế nào mới có thể xây dựng được thế lực cho riêng mình?

Hắn chợt nhớ tới một câu mà Thiển Thủy Thanh từng nói qua với hắn:

"Bất cứ sự vật gì đều có hai mặt trái phải của nó, là một Tướng quân muốn thành công, nhất định phải nhìn thấy sự tồn tại của mỗi một kẻ địch, đồng thời phải tìm được mỗi một bằng hữu có thể tồn tại. Bất kể ngươi là một cánh quân chính nghĩa hay là một cánh quân tàn bạo cũng vậy, dọc trên đường mà ngươi đi qua, nhất định có thể tìm được người ủng hộ ngươi và kẻ đối nghịch với ngươi. Nếu như ngươi muốn có được thế lực của riêng mình ở Đế quốc Chỉ Thủy, phần lễ vật này coi như là khởi đầu. Nó có thể giúp cho ngươi gây dựng thanh danh, nhưng trước tiên ngươi cần phải tìm đất dụng võ cho mình mới được!

Mượn sức tất cả những gì có thể mượn được, chèn ép hết thảy những gì có thể chèn ép. Quân Đế quốc Thiên Phong như vậy, quân Đế quốc Chỉ Thủy cũng vậy, ngươi cũng phải như vậy!"

Mượn sức tất cả những gì có thể mượn được? Dịch Tinh Hàn cười khổ đầy thất vọng.

Xem ra nơi mà mình không muốn đi nhất, không nghĩ tới phải đi nhất, hiện giờ không đi không được.

O0o

An Lưu chính là một huyện nho nhỏ không có gì nổi bật trong ba tỉnh của Đế quốc Chỉ Thủy.

Trong mắt của người Đế quốc Chỉ Thủy, nó rất tầm thường, không có đặc sản địa phương, không có tài nguyên gì cả, chỉ có dân tình hung mãnh đem tới vô số phiền phức cho quan lại địa phương.

Nét đặc biệt của huyện An Lưu chính là cường đạo thổ phỉ.

Trong ba năm gần đây, huyện An Lưu đã thay đổi bốn vị quan huyện, không ai trong số đó được chết yên lành.

Trong số bọn họ có người có kinh nghiệm cai trị lão luyện, muốn chấn chỉnh lại huyện An Lưu, có kẻ tâm địa tham lam, muốn vơ vét tài sản dân chúng. Cho dù là quan thanh liêm hay tham nhũng, tới huyện An Lưu này rồi cũng phải tuân theo quy củ ở đây.

Quy củ này chính là: Tổng thủ lĩnh Thập Tam lộ của huyện An Lưu Dương Minh Hạo chính là lão Đại, quan huyện là lão Nhị.

Tuy nhiên hiện tại, Dương Minh Hạo ngồi ở vị trí Tổng thủ lĩnh Thập Tam lộ cũng cảm thấy không được yên lòng.

Quân Đế quốc Thiên Phong đang đánh tới, hơn nữa nghe nói đang tiến về phía vùng này.

Nghe nói tên huyết ma Thiển Thủy Thanh của Đế quốc Thiên Phong, đi tới đâu giết sạch những kẻ dám chống lại hắn tới đó, gà chó không tha. Binh lực dưới tay hắn tuy ít, nhưng mỗi người đều là lão binh tinh nhuệ, quân Đế quốc Chỉ Thủy thua hết trận này tới trận khác, mắt thấy sắp sửa mất nước.

Sắp tới, mình phải làm sao đây?

Thương Hữu Long đã phát hịch kêu gọi cả nước đứng lên kháng chiến, nhưng tầng lớp cao cấp của Đế quốc Chỉ Thủy vốn thối nát đã lâu, lòng dân không chịu nổi, dù có hai kỳ tài ngút trời cũng bằng vô dụng. Quốc chủ ngu xuẩn, muốn cho dân chúng trong nước khởi nghĩa vũ trang, bảo vệ đất nước, cũng là bảo vệ thiên hạ mà Vũ gia của hắn độc chiếm, khó tránh khỏi dân chúng không cam lòng. Nếu như muốn đầu hàng Thiển Thủy Thanh, cho dù là hắn bằng lòng, e rằng các huynh đệ dưới tay hắn không chịu.

Lúc ấy hắn cảm thấy hết đường xoay sở, có lẽ cách tốt nhất là mang theo huynh đệ rời khỏi nơi này.

Thế nhưng thiên hạ bao la, nơi nào mới là nơi lý tưởng cho hơn ba ngàn huynh đệ của mình đây?

Thế nhưng đúng vào lúc đó, thủ hạ của hắn bẩm báo:

- Thủ lĩnh, có người cầu kiến!

- Người nào?

- Không biết, hắn không chịu nói tên, chỉ nói rằng mình họ Dịch.

Họ Dịch? Dương Minh Hạo giật thót trong lòng.

Hắn đứng bật dậy:

- Bề ngoài của hắn ra sao?

- Đội nón tre, đêm tối nên không nhìn rõ mặt, chỉ biết là một thanh niên trẻ tuổi.

Thanh niên trẻ tuổi? Chẳng lẽ thật sự là hắn sao?

Dương Minh Hạo hét lớn:

- Lập tức đưa hắn vào đây, gọi bọn lão Nhị lão Tam đến cả đây!

Phong Lôi Thập Tam lộ tung hoành ba tỉnh Đế quốc Chỉ Thủy dưới tay có hơn ba ngàn huynh đệ, lão Đại Dương Minh Hạo của bọn họ lại khẩn trương vì một người xin đến gặp từ bao giờ vậy?

Dịch Tinh Hàn đi theo tên thủ hạ Thập Tam lộ dẫn đường, lẳng lặng bước vào đại đường nghị sự, trong lòng cảm khái.

Ba năm không tới, nơi này vẫn y nguyên như cũ.

Đôi mắt của hắn dưới chiếc nón tre lúc này đã ươn ướt, hắn đi vào đại đường đứng thẳng, chậm rãi ngẩng đầu bỏ nón tre ra, sau đó mới nói:

- Đại ca, lâu quá không gặp!

O0o

Lệ trong mắt bốc hơi hòa với khí trời ẩm thấp, còn pha lẫn chút ý giận.

Thân thể Dương Minh Hạo đang run rẩy, thậm chí các huynh đệ bên cạnh hắn cũng run rẩy không ngừng.

Tiểu Thập Tam, quả thật tiểu Thập Tam đã trở lại sao?

Tất cả nỗi giận dữ, bất mãn và oán hận lúc trước trong giờ phút này lập tức hóa thành hư ảo.

Hắn đã từng vô số lần mơ thấy cảnh tượng mình gặp lại tiểu Thập Tam, hắn đoán rằng nếu có một ngày mình gặp lại được tên tiểu tử khốn kiếp này, sẽ hung hăng tát cho hắn một cái thật mạnh, sau đó đánh gãy hai chân hắn, làm cho hắn không thể nào chạy đi đâu được nữa...

Hắn cũng phỏng đoán rằng mình sẽ không thèm quan tâm tới tiểu Thập Tam, bỏ mặc hắn, coi như chưa từng có tên huynh đệ này...

Hắn đoán rất nhiều cảnh tượng, nhưng chưa từng đoán ra cảnh tượng như bây giờ.

Dương Minh Hạo nhìn các huynh đệ của mình, không nói được lời nào.

Cuối cùng hắn chỉ run run nói:

- Về là tốt, về là tốt rồi...

Bên cạnh hắn, lão Nhị Hạng Hy Lương, lão Tam Tiêu Nghĩa Quang cùng với mười mấy huynh đệ khác cùng nhau xông tới, kẻ nắn tay, người vuốt mặt, ai nấy nhao nhao:

- Tên xú tiểu tử này chưa chết, quả thật là chưa chết, không phải xác chết hoàn hồn sống lại đâu, lão Đại!

Dương Minh Hạo tức giận hừ:

- Hoàn hồn con bà ngươi!

Sau một phen náo nhiệt, Dịch Tinh Hàn bị đưa lên ngồi trên một cái ghế, Nhị ca Hạng Hy Quang chỉ vào chiếc ghế ấy nói:

- Ba năm rồi...sau khi ngươi đi, chiếc ghế này vẫn bỏ trống...Phong Lôi Thập Tam lộ chỉ còn lại Thập Nhị lộ, trong lòng ai nấy đều cảm thấy khó chịu. Nửa năm trước đây nghe nói ngươi bị tên khốn Bão Phi Tuyết bắt giam, Đại ca nổi giận muốn đi cướp ngục, nhưng huynh đệ chúng ta đã khuyên can hắn, trong nửa năm qua, không có lúc nào mọi người không nhớ tới ngươi. Sau khi Thiển Thủy Thanh bị người Đế quốc Thiên Phong đánh chiếm, tất cả mọi người cho rằng ngươi đã chết, không ngờ hôm nay ngươi lại trở về lành lặn. Nếu đã là như vậy, chiếc ghế này vẫn là của ngươi, người Đế quốc Thiên Phong đánh cứ mặc kệ bọn chúng, chúng ta tiếp tục làm ăn, tiêu diêu tự tại, vui vẻ cùng nhau, những chuyện quá khứ bỏ hết, không nhắc tới nữa.

Dịch Tinh Hàn chỉ có thể cười khổ.

Bỏ hết chuyện quá khứ? Nếu như không nhắc tới, tội gì mình phải quay lại nơi đây, e rằng Nhị ca cố ý nói như vậy!

Có lẽ mình nên tìm thời cơ tốt nói ra, hay là...gạt Đại ca trước đã...

Đáng tiếc mình lại không có thời gian.

Hắn bất đắc dĩ nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

- Nhị ca, các ngươi không muốn biết nửa năm qua ta đã trải qua những chuyện gì sao?

Dương Minh Hạo hừ lạnh:

- Ngươi bị Bão Phi Tuyết chụp lên đầu tội danh làm phản rồi hạ ngục, bất kể đã trải qua những gì đều không phải là chuyện tốt. Nếu như ngươi không phải bất đắc dĩ, e rằng cũng không chịu về cùng một chỗ với bọn thổ phỉ cường đạo chúng ta, nếu như ngươi chịu trở về, e rằng còn có mưu đồ khác. Lão Nhị, ngươi đừng làm khó hắn, chiếc ghế này cứ cho người chẻ ra làm củi chụm đi thôi!

Tuy trong lòng hắn cao hứng, nhưng ngoài miệng vẫn nói ra những lời giận dỗi, hiển nhiên vẫn còn để bụng chuyện khi trước Dịch Tinh Hàn đột nhiên bỏ ra đi.

Cũng không trách hắn được, làm một thành viên trong Phong Lôi Thập Tam lộ không chịu, không cần tới mười mấy vị huynh đệ kết nghĩa, lại đi làm quan binh gì đó. Từ xưa tới nay, quan binh và thổ phỉ như nước với lửa, tiểu Thập Tam tùy tiện làm như vậy, các ca ca của hắn không cảm thấy đau lòng mới là chuyện lạ.

Trải qua biết bao nhiêu mùa mưa nắng, tình huynh đệ với nhau đã trở nên thắm thiết vô cùng, đột nhiên thiếu đi một người, ai ai cũng cảm thấy trong lòng khó chịu.

Ba năm, vất vả lắm mới làm cho cảm giác khó chịu kia dần dần phai nhạt, đột nhiên lúc này hắn lại trở về bất thình lình, làm cho mọi người khó có thể phỏng đoán, hiện tại trong lòng mọi người nổi lên muôn vàn cảm giác cùng một lúc.

Dịch Tinh Hàn quỳ xuống trước mặt Dương Minh Hạo:

- Đại ca, chuyện ngày đó bỏ ra đi, là ta không đúng. Ta chỉ cảm thấy quốc gia lâm nguy, cũng nên vì nước vì dân đóng góp một chút gì...Dịch Tinh Hàn ta bất tài, không thể giữ nước yên dân, ngược lại bị quân Đế quốc Thiên Phong bắt làm tù binh, cảm thấy hổ thẹn trong lòng!

Dương Minh Hạo đột ngột xoay người lại:

- Ngươi bị quân Đế quốc Thiên Phong bắt làm tù binh hay sao?

Dịch Tinh Hàn cười khổ:

- Rốt cục Đại ca có hứng thú nghe chuyện của ta rồi sao?

Ánh mắt Dương Minh Hạo co rút lại, nhìn Dịch Tinh Hàn chằm chằm một hồi lâu, sau đó mới nói:

- Ta nghe nói quân Đế quốc Thiên Phong đang đánh thẳng tới vùng này, ta chỉ hy vọng ngươi không phải là thuyết khách do bọn chúng cử tới!

Dịch Tinh Hàn nghiêm mặt nói:

- Đại ca thường dạy Dịch Tinh Hàn, làm người phải có khí tiết. Dịch Tinh Hàn ta có thể bị gãy xương cốt, nhưng khí tiết không bao giờ đánh mất!