Bắc Môn quan, nơi mà người Đế quốc Thiên Phong tấn công không biết bao nhiêu lần mà kể trong mười năm qua, nhưng vẫn không một lần chiếm được cửa quan. Nó ngăn cản bước chân của người Đế quốc Thiên Phong bên ngoài quan, bảo vệ tôn nghiêm và danh dự của Đế quốc Chỉ Thuỷ. Toà pháo đài quân sự khổng lồ này vắt ngang qua dãy núi Đoạn Long, đồng thời cũng vắt ngang trong lòng từng binh sĩ của Đế quốc Thiên Phong.

Bao nhiêu năm rồi, người của Đế quốc Thiên Phong đã phơi thây không biết bao nhiêu mà kể tại toà quan này, có thể nói là đủ để lấp kín Bắc Môn quan!

Là cửa ải chắc chắn nhất mà người Đế quốc Chỉ Thuỷ dựa vào, Bắc Môn quan lúc nào cũng có ba vạn hùng binh trấn thủ. Từ khi bắt đầu chiến tranh, hầu như không có lúc nào ngừng việc xây dựng và gia cố.

Tường ngoài quan được xây bằng những khối đá mỗi bề một mét, dùng xi măng đổ bê tông mà kết nối lại, tường cao hai mươi lăm thước, dày hai thước, chiều dài của tường là ba ngàn thước, công trình kiến trúc này quả là nguy nga hùng vĩ, cao lớn đồ sộ.

Vì để chống đỡ những đợt tấn công của quân Đế quốc Thiên Phong, cây cối trước tường ngoài quan bị chặt sạch không còn, một dãy Hổ Đầu lĩnh bên trái giáp với Bắc Môn quan cũng bị chặt thành một vách đá trơ trọi.

Phía trước tường ngoài quan rất lớn còn xây dựng một dãy tường thấp, trên cắm đầy chông sắt, có đủ các loại bẫy rập để bảo vệ chân tường. Nó còn có tác dụng ngăn ngừa quân địch dùng các loại khí giới công thành hay xe công thành phát động tấn công gây thương tổn cho tường ngoài quan.

Cửa lớn của Bắc Môn quan được chế tạo bằng sắt ròng, nặng khoảng mười tấn, cần hàng chục tên binh sĩ hợp sức mới có thể mở ra. Cửa lớn dày gần nửa thước, cho dù dùng búa công thành mà đập, nếu không đập hàng ngàn búa, rất khó có thể phá vỡ. Trước cửa quan dưới mặt đất bẫy rập dày đặc, trên mặt đất đầy những bụi gai mọc thành từng cụm, lại có một ít quân thủ vệ chừng ba trăm tên. Nhiệm vụ của bọn họ là dùng sinh mạng và chiến đao bảo vệ cánh cửa đi vào bên trong Bắc Môn quan này.

Bên trong tường cao của Bắc Môn quan còn có một dãy tường trong quan cũng rất cao cùng với Ủng thành*. Lại có tường mái nhô ra dùng để che chắn cho cung tiễn thủ, tháp chỉ huy rất cao và tháp dùng để bắn tên.

(*Ủng thành: Là một thành bao lấy cửa thành chính, mở lối đi vào cạnh bên (nách). Muốn vào trong thành, phải qua cửa nách của Ủng Thành rồi mới quay một góc 90 độ để vào trong thành. Như vậy chức năng chính Ủng Thành là không cho vào thẳng cửa thành.

Hiện Việt Nam còn di tích của một Ủng thành nằm ở xã Đoài Môn phía Tây La Thành, có cầu bắc qua sông Tô Lịch để đi về xứ Đoài.)

Ngoài các loại vũ khí thủ thành như đá lăn, cây lăn, cung nỏ, máy bắn đá...còn có dầu đen mà Đế quốc Chỉ Thuỷ phát minh ra phục vụ cho việc thủ thành.

Nếu như có Thiển Thuỷ Thanh ở đây, đương nhiên hắn sẽ biết loại dầu đen này chính là dầu mỏ quý hơn vàng ở thế giới trước kia của hắn. Nhưng vào thời này, Đế quốc Chỉ Thuỷ chỉ sử dụng nó như là một loại vũ khí phòng ngự có hiệu quả nhất mà thôi.

Dùng dầu đen tưới lên tường quan, làm cho tường quan ẩm ướt trơn trợt khó có thể trèo lên, khi cần có thể dùng lửa đốt, chính là những thủ đoạn quan trọng mà người Đế quốc Chỉ Thuỷ sử dụng để phòng thủ.

Ngoài những thứ đó ra, còn có máy bắn đá cỡ lớn.

Nhờ chiếm giữ Bắc Môn quan, người Đế quốc Chỉ Thuỷ gần như chặt tất cả cây cối có thể chặt được mang vào trong quan, lăn tất cả đá tảng có thể lăn được vào trong quan, đương nhiên là muốn cho phe công thành không thể tìm thấy tài nguyên mà lợi dụng.

Đối mặt với tất cả những biện pháp phòng thủ như vậy, cũng khó trách người Đế quốc Thiên Phong thúc thủ bó tay với Bắc Môn quan.

Nhưng hôm nay, Bắc Môn quan phải tiếp nhận một lần khảo nghiệm quan trọng từ trước tới nay, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.

Ở cuối chân trời xa xa, chậm rãi xuất hiện một sợi chỉ đen mà dài.

Theo sự xuất hiện đó, tiếng trống trận thùng thùng cũng vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh, quanh quẩn tận trời cao. Sợi chỉ đen kia dần dần hiện rõ trước mắt người ta, chính là một mảng đen thật lớn làm cho người ta phải kinh ngạc.

Hơn năm vạn bộ binh xếp thành một phương trận thật lớn tạo nên một cơn sóng khổng lồ trên mặt đất, bước đều về phía trước theo tiết tấu chỉnh tề. Mỗi một bước đi như vậy, mặt đất khẽ rung động, giống như là động đất vậy.

Biển người đông đến nỗi nhìn mút tầm mắt vẫn còn chưa hết, đúng hơn là một biển đầy khôi giáp bằng sắt thép, giống như một cơn sóng màu đen đang cuồn cuộn ào tới, làm cho không khí ngày càng trở nên nặng nề hơn.

Hàng bộ binh đầu tiên tay phải cầm mâu, tay trái cầm thuẫn, miếng sắt che mặt trên đầu khôi đã được hạ xuống, chỉ thấy được từng đôi mắt âm u lãnh khốc, nhìn trừng trừng về phía Bắc Môn quan.

Bọn họ là những binh sĩ dũng mãnh nhất, lại kiên nhẫn, chịu khổ, không sợ chết.

Chính là Doanh Xung Phong.

Ba ngàn binh sĩ của Doanh Xung Phong hợp thành tuyến công thành thứ nhất, trường mâu chỉ thẳng lên trời, phản chiếu ánh sáng mặt trời chói lọi, khiến cho đối phương kinh hồn, sĩ khí tán loạn.

Ở phía sau Doanh Xung Phong là một phương trận bộ binh nhưng được tạo thành từ nhiều loại binh chủng khác nhau. Vẻ mặt của bọn họ trang nghiêm, mang theo ý chí và chiến hồn bất khuất, đi thẳng về phía Bắc Môn quan.

Khi tới trước tường quan chừng trăm mét, bọn họ dừng bước, nhìn lên đầu tường quan với vẻ hung hăng, miệng thở hồng hộc giống như một bầy sói đói, không khí bắt đầu lan tràn ra sát khí vô cùng quái dị.

Đám binh sĩ trên đầu tường quan bị khí thế khổng lồ của địch làm cho kinh hãi đến ngây người, rốt cục cũng có một tên binh sĩ phản ứng nhanh chóng, gào thét như điên như cuồng:

- Quân địch tấn công!

Tiếng chuông cảnh báo lập tức vang lên.

Tiếng chuông cảnh báo cũng là hiệu lệnh tập trung, quân trấn thủ Bắc Môn quan lập tức chộp lấy vũ khí, theo sự diễn luyện sắp xếp từ trước, nhanh chóng chạy về vị trí của mình.

Trên đầu tường vốn im ắng, chỉ trong nháy mắt đã mọc lên một rừng thương rậm rạp. Những lỗ châu mai vốn trống không giờ đây cũng đã xuất hiện những gương mặt hung ác lạnh lùng.

Quân trấn thủ Bắc Môn quan chính là những lão binh đã lăn lộn qua vô số lần đại chiến, cũng giống quân Đế quốc Thiên Phong ở chỗ có dòng máu lạnh lùng tàn khốc, hiếu sát. Có lẽ sĩ khí của bọn chúng không đủ lòng tin ở chiến tranh của quốc gia mình, nhưng trong giờ phút dầu sôi lửa bỏng này, bọn chúng vẫn biết đứng lên chống cự.

Sĩ khí là một loại rất kỳ lạ, nếu như có thể tính toán bằng con số cụ thể, như vậy một trăm phần sĩ khí và tám mươi phần sĩ khí thật ra cũng không có khác biệt gì quá lớn. Chỉ cần không bị giảm sút quá thấp, binh sĩ cũng vẫn dũng cảm chiến đấu, xả thân liều chết như nhau mà thôi.

Trên đầu tường của Bắc Môn quan, vài tên Tướng quân cỡi ngựa cũng đã xuất hiện, bọn chúng giục ngựa chạy vội trên đầu tường, lớn tiếng quát tháo, truyền đạt các loại mệnh lệnh, cổ vũ sĩ khí, đồng thời cẩn thận quan sát quân của Đế quốc Thiên Phong đang tiến đến, nhìn xem rốt cục đối thủ làm gì.

Trên một ngọn tháp cao bên trong quan, tướng trấn thủ Bắc Môn quan là Phạm Tiến Trung đang giơ Thiên Lý Nhãn lên, cẩn thận quan sát quân địch phía trước.

- Là người của Long Nha Quân, còn có Đại Phong Trấn, đều là đối thủ đã nhẵn mặt. Quái thật, vì sao lần này bọn chúng lại tấn công chúng ta chỉ với binh lực ba Trấn?

Giọng của Phạm Tiến Trung bình tĩnh ung dung, không có chút gì là bối rối.

- Xem ra bọn chúng nôn nóng muốn lập công!

Một tên Tướng quân bên cạnh trả lời.

- Không giống như vậy, ta biết rõ Hồng Bắc Minh, hắn không phải là loại người vì tham công mà liều lĩnh. Quân Đế quốc Thiên Phong tuy mạnh, nhưng mạnh về kỵ binh chứ không phải bộ binh, trước đây tấn công Tam Trùng Thiên đều là Liệt Cuồng Diễm suất lĩnh cả Quân đoàn Bạo Phong cùng tới, tấn công trong vòng nửa tháng, bất kể thắng hay bại cũng rút lui về phía sau. Nhưng lần này binh lực lại không bằng một nửa những lần trước, chuyện này không hợp lý chút nào, càng không thể giải thích!

Ở đại lục Quan Lan, sau mỗi mùa mưa trong năm, vùng đất phía Đông sẽ có một quãng thời gian có khí hậu rất tốt.

Trong quãng thời gian này, khí hậu có độ ẩm thích hợp, không khí ẩm ướt, nguồn nước đầy đủ. Mà qua hai tháng sau cũng chính là mùa thu hoạch lương thực.

Bởi vì vừa qua mùa mưa, cây cối ướt át ẩm thấp, rất khó đốt cháy, không lợi cho việc dùng kế hoả công, đất cát lại ẩm ướt, dùng để đối phó với dầu đen trên Bắc Môn quan lại càng hiệu quả.

Bởi vậy đây cũng là một quãng thời gian vô cùng có lợi cho phe tấn công.

Gần như năm nào cũng vào khoảng thời gian ấy, quân Đế quốc Thiên Phong đều khởi xướng một lần tấn công với quy mô lớn đối với Đế quốc Chỉ Thuỷ, muốn đả thông con đường Đế quốc Chỉ Thuỷ.

Thế nhưng hôm nay, sự tình bắt đầu cải biến.

Quân Đế quốc Thiên Phong phát động tấn công trước mùa mưa, mà không phải là sau mùa mưa.

Chuyện này làm cho Phạm Tiến Trung nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu nổi.

Buông Thiên Lý Nhãn, Phạm Tiến Trung lẩm bẩm:

- Không có thiên thời, không có địa lợi, cũng không có nhân hoà. Chiến sự của nhà binh, nôn nóng tấn công là điều tối kỵ, vì sao quân Đế quốc Thiên Phong lại phạm sai lầm lớn như vậy? Hồng Bắc Minh, hay là ngươi kiêu ngạo, khi dễ Bắc Môn quan ta không có người? Hay là ngươi có sự tính toán khác?

Trong lúc này, không ai lên tiếng đáp lời hắn.

Theo như bình thường, trước mỗi lần tấn công, quân Đế quốc Thiên Phong sẽ phái binh sĩ ra kêu gọi Bắc Môn quan đầu hàng, để làm giảm sút sĩ khí của đối phương, đồng thời cổ vũ binh sĩ bên mình anh dũng chiến đấu.

Nhưng lần này hiển nhiên khác xa với thường lệ.

Không có tuyên bố gì, sau khi quân Đế quốc Thiên Phong vừa đi tới bên dưới Bắc Môn quan, đã lập tức bắt đầu phát động tấn công.

Tấn công trước hết là hơn trăm xe bắn đá cỡ lớn.

Hơn trăm tảng đá nặng ngàn cân cùng lúc bay lên không trung như sao xẹt, vẽ ra những đường cong làm kinh động lòng người, hung hăng lao xuống đầu tường Bắc Môn quan với khí thế như sấm sét.

Đó là một cảnh tượng rung động vô cùng, làm cho người ta kinh sợ. Đá bay loạn xạ trên không, mang theo tiếng rít gió sặc mùi chết chóc, bay vào bên trong quan. Quân trấn thủ Bắc Môn quan cũng không chịu kém, lập tức dùng xe bắn đá tiến hành bắn trả.

Đá tảng rơi vào giữa đám đông, rơi trên đầu tường, cướp đi sinh mạng, máu tươi bắn ra tung toé, hoa tươi chết chóc nở khắp nơi nơi.

Gần như trong những giây phút đầu tiên của cuộc chiến, từng đám từng đám lớn binh sĩ đã ngã xuống.

Trong số bọn họ có người là lão binh thân trải trăm trận, cũng có người là tân binh mới vừa ra chiến trường. Có những người đã giết được vô số địch nhân, thoả thuê mãn nguyện, có những người cũng chưa từng giết một con gà, trong bản ghi công vẫn còn để trống, khao khát kiến công lập nghiệp.

Trong giờ phút này, bọn họ trở thành những người hy sinh đầu tiên trong trận đại chiến này.

Tường quan là mục tiêu của xe bắn đá quân Đế quốc Thiên Phong, còn mục tiêu của xe bắn đá Đế quốc Chỉ Thuỷ lại là xe bắn đá của đối phương.

Vì mục đích khác nhau nên chiến thuật cũng khác nhau.

Xe bắn đá của quân Đế quốc Thiên Phong gần như đều hướng về một vị trí mà tiến hành bắn dồn dập, bởi vậy chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, gần như vị trí tường quan bị nhắm vào đã phá vỡ ra một lỗ hổng rất lớn. Còn xe bắn đá của quân Đế quốc Chỉ Thuỷ thì bắn loạn xạ vào giữa đoàn xe của đối phương.

Sau khi một chiếc xe bắn đá bị đối phương bắn trúng, biến thành một đống gỗ vụn, lập tức có rất nhiều cung tiễn thủ tiến lên, bắn những mũi tên đầy tức giận lên không.

Mưa tên như tiếng gào thét của tử thần, nhắm về phía chân trời, xé nát không trung, đốt thiêu vạn vật, hoá thành một đàn châu chấu đen ngòm rơi xuống đầu tường.

Uy lực của tên tuy không lớn, nhưng thương tổn mà chúng mang đến lại vô cùng to lớn.

Từng đám từng đám mưa tên rơi xuống đầu tường, mở rộng một khoảng trống rất lớn. Cùng lúc đó, đội công thành đầu tiên rốt cục đã xuất hiện.

Đội công thành thứ nhất nương theo đám mưa tên mà xung phong, không phải là đội leo tường, mà là một đội công binh kỳ lạ và đặc biệt.

Tay bọn họ cầm thiết sạn, đầu có hình mỏ nhọn có tác dụng đập phá (cuốc chim, rìu), còn có chày công thành cỡ lớn dùng để đập phá chân tường, nện vào cửa thành, đập vỡ thành lâu, công phá tường thành. Đội công binh này bắt đầu liều mạng vọt tới bên dưới tường quan, nương theo làn mưa tên của cung tiễn thủ dọn ra một khoảng trống, bắt đầu tiến hành đập phá dãy tường thấp ngoài cùng dùng để bảo vệ chân tường.

Bọn họ phá các loại bẫy rập, dẹp bằng chông sắt, xô ngã tường thấp, dùng sinh mạng của mình mà dọn dẹp bằng phẳng con đường tiến lên cho những binh sĩ phía sau.

Bất kể là người Đế quốc Thiên Phong hay người Đế quốc Chỉ Thuỷ, sau nhiều năm đại chiến đã đúc kết ra một kinh nghiệm công thành và thủ thành.

Mỗi một năm, cả hai bên đều đưa ra một chiến thuật mới, sang năm thứ hai lại tiến hành phá giải chiến thuật của đối phương.

Ác chiến với nhau, trao đổi với nhau, học tập lẫn nhau, ai nấy đều quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn được nữa.

Cũng giống như Hồng Bắc Minh biết đối thủ sẽ biết cách ứng phó bước kế tiếp như thế nào, tầm nhìn của Phạm Tiến Trung cũng quen thuộc hiểu biết tất cả.

Hết thảy đều phát triển theo phương hướng dự đoán từ trước, thậm chí Phạm Tiến Trung còn tính đến cuối cùng, khi quân Đế quốc Thiên Phong dẹp xong dãy tường thấp bên ngoài, đại quân tiến công lên một lượt, nhưng lại bị thương vong rất nhiều dưới công kích tầm xa của tướng sĩ phe mình.

Tất cả mọi chuyện không có gì khác những lần đại chiến trước đây, duy chỉ có một chuyện hắn không hiểu được, chính là vì sao Hồng Bắc Minh lại gấp gáp tiến hành tấn công như vậy, mà không tuyên bố đường hoàng như bao lần trước.

Sau đó, giọng hắn phát ra vô cùng lãnh khốc:

- Truyền lệnh, đầu tường bên trái tăng thêm năm trăm đao thuẫn thủ, chuẩn bị cây lăn đá lăn, địch nhân đang tấn công mạnh mẽ ngay chỗ đó.

Một mảnh tường thấp vừa bị phá sập, một lỗ hổng thuận lợi cho tấn công đã xuất hiện, kèn hiệu tiến công toàn diện rốt cục đã nổi lên. Rất đông binh sĩ phát ra tiếng rống giận như thuỷ triều, bắt đầu xông lên với khí thế nghiêng trời lệch đất, núi đổ biển gầm, rốt cục trên mặt Phạm Tiến Trung đã xuất hiện vẻ kinh ngạc.

- Tiến công toàn diện? Sao lại là tiến công toàn diện? Hồng Bắc Minh...hắn điên rồi sao?

Mãnh hổ sút chuồng, chỉ trong khoảnh khắc đã giết sạch đám binh sĩ Đế quốc Thiên Phong trên đầu tường.

Một tên chiến tướng thân hình cao lớn khoẻ mạnh của Đế quốc Chỉ Thuỷ tay cầm một cái búa chiến khổng lồ, vung búa chiến lên múa một vòng toát ra ánh sáng sặc sỡ, sau đó rống lên một tiếng, đập thật mạnh xuống móc sắt của thang trên đầu tường.

Móc sắt vừa gãy, chiếc thang lập tức nghiêng hẳn sang một bên, rất nhiều binh sĩ của Đế quốc Thiên Phong kêu lên thảm thiết, rơi từ độ cao mười mấy thước xuống đất, biến thành những đống thịt vụn.

Uy lực của chiến tướng kia vẫn chưa sút giảm, lại tiếp tục nện một búa nữa, mang theo khí thế như trời giáng. Chiếc móc sắt thứ hai của thang đã bị đập gãy rời ra dễ dàng như một cành khô, sau đó búa sắt lại tiếp tục đập mạnh vào đầu thang, chiếc thang không chịu nổi đòn nặng nề như vậy, phát ra những tiếng kêu răng rắc nghe kinh tâm động phách rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh, từ trên không đổ sụp xuống thật mạnh.

Mười mấy tên binh sĩ đang sử dụng xe chở búa để đập phá chân tường đột ngột bị đè, phát ra những tiếng kêu thảm thiết trước khi chết.

Binh sĩ thủ quan thấy cảnh tượng như vậy, đồng thời hưng phấn hò hét điên cuồng, sĩ khí tăng vọt, hăng hái ngăn chặn thế công hùng hậu của quân Đế quốc Thiên Phong.

Thấy cảnh tượng này, Hồng Bắc Minh đúng trên đài quan sát theo dõi cuộc chiến cũng không khỏi thốt lên một câu tán thưởng:

- Kỵ binh xuất kích thật là đúng lúc, Phạm Tiến Trung quả thật là một nhân tài, đáng tiếc...chúng ta không thể dùng hắn...

Nam Vô Thương nhìn tên chiến tướng tay cầm búa tạ kia, hầm hừ nói:

- Tên tay cầm búa tạ kia chính là một chiến tướng lôi đình trong Chỉ Thuỷ Thất Dũng Sĩ - Thác Bạt Khai Sơn. Dưới tay hắn đã có mấy trăm binh sĩ của quân ta gục ngã, không giết được tên này, ta không cam lòng!

Phía trên đầu tường, Thác Bạt Khai Sơn tay múa búa, ngửa mặt lên trời rống to:

- Sư Man Chân, tên khốn kia! Ngươi ở trên trời có linh thiêng, hãy xem huynh đệ ta báo thù cho ngươi!

Giọng hắn như chuông như sấm, vang động bốn phương.

Binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ cùng nhau gầm lên một tiếng, tinh thần phấn khởi hẳn lên, sự chống cự cũng có vẻ càng hung hăng mãnh liệt hơn.

Sắc mặt của Hồng Bắc Minh trở nên vô cùng khó coi.

Chiến trận ngoài tiền tuyến khí thế hừng hực, Thiển Thuỷ Thanh lại vẫn nằm trên thảm cỏ phía sau quan mơ màng ngủ.

Tâm tình của Phương Hổ lúc này như một chảo nước sôi, thiếu chút nữa là bùng lên mãnh liệt:

- Thiển huynh đệ, có lẽ cũng đã qua hai canh giờ rồi, vì sao Bắc Môn quan còn không đốt lửa đài Phong Hoả để cầu viện? Nếu còn tiếp tục như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể xông càn vào mà thôi.

Thiển Thuỷ Thanh nhìn về phía Bắc Môn quan, ánh mắt của hắn âm trầm lạnh lẽo:

- Xem ra đã phát sinh vấn đề mà chúng ta chưa tính đến, ý đồ mượn thân phận là quân cứu viện Nam Môn quan xông vào đã không còn sử dụng được nữa rồi!

- Chúng ta làm sao vào quan đây? Không lẽ nói với đám binh sĩ trong Bắc Môn quan rằng, lỗ tai chúng ta đã trở nên thính đến nỗi cách xa mười dặm đã nghe thấy tiếng hò hét của các ngươi, cho nên không cần mời đã tự tới?

Thiển Thuỷ Thanh trầm ngâm một hồi, vừa mới bắt đầu đã phát sinh vấn đề ra ngoài kế hoạch đã dự tính từ trước, làm cho hắn cảm thấy hơi suy sụp. Hắn lắc đầu:

- Chỉ có thể chờ, nếu như không được, chỉ có thể dùng thân phận binh sĩ Nam Môn quan được điều động chuyển sang Bắc Môn quan mà tiến vào. May mắn là chúng ta có mang theo ấn tín của Kinh Trung Thủ, chuyện chế tạo thư tín giả không thành vấn đề.

- Nhưng nếu như vậy, mức độ mạo hiểm tăng lên không nói, kéo dài thời gian sẽ làm cho tướng sĩ quân ta phía trước thương vong rất nhiều. Thiển huynh đệ, hay là bây giờ chúng ta cứ xông vào đi!

Thiển Thuỷ Thanh hừ lạnh:

- Bọn họ chết càng nhiều, quân địch cũng vất vả càng nhiều, sự cần thiết viện binh cũng sẽ tăng lên, như vậy khả năng thành công của chúng ta cũng càng lớn.

Phương Hổ nghe lòng lạnh toát.

Ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh nhìn Phương Hổ vẫn tỏ ra kiên định:

- Hổ Tử, nhớ kỹ những lời này của ta: Thành công không chỉ xây dựng trên xác của quân địch, đồng thời cũng phải xây dựng trên đống xác của quân mình. Nếu chọn lựa hy sinh, thà là ta hy sinh một vạn binh sĩ của người khác, ta cũng không chịu hy sinh một huynh đệ của ta! Ta phải vĩnh viễn bảo vệ những binh sĩ thuộc hạ của ta, chứ không bảo vệ những người khác!

- Nếu ngươi làm như vậy, Hồng Quân Suất sẽ không tha cho ngươi!

Thiển Thuỷ Thanh lại ngã lưng nằm trên thảm cỏ:

- Dặn các huynh đệ tiếp tục nghỉ ngơi, không có lệnh của ta, không được phép xuất kích! Còn về Hồng Quân Suất...Chỉ cần chúng ta chiếm được Bắc Môn quan, tin ta đi, bất kể hắn phải trả giá bao nhiêu đi nữa, hắn chỉ biết cảm kích ta mà thôi, chắc chắn không hề căm hận ta!

- Nếu như Hồng Quân Suất thấy ngươi lâu quá không đến, hạ lệnh lui binh thì sao?

- Nếu hắn làm như vậy, hắn không phải là Hồng Bắc Minh. Chiến tranh cũng như đánh bạc, chưa đến giây phút cuối cùng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha. Con bài tẩy còn chưa mở, hắn đâu dễ lui binh như vậy? Hừ hừ, ngươi quá coi thường Đại Tướng quân của chúng ta rồi!

Chỉ về hướng xa xa, Thiển Thuỷ Thanh nói:

- Ngươi nghe xem, tiếng trống trận rõ ràng, gấp mà không loạn, tiếng hô xung phong vang dậy, mạnh mà không đuối, quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta vẫn chưa tới mức lâm vào hoàn cảnh cùng đường đâu!

Phương Hổ ngơ ngác nhìn Thiển Thuỷ Thanh một hồi, thật lâu mới nói:

- Thiển huynh đệ, từ sau khi Thích thiếu ra đi, ngươi thay đổi rất nhiều!

Giọng Thiển Thuỷ Thanh như vọng tới từ cuối chân trời:

- Người ta luôn luôn thay đổi, duy nhất không đổi...chính là tinh thần thà chết không lùi! Hổ Tử, ta thà đắc tội với tất cả người trong thiên hạ, nhưng vĩnh viễn sẽ không đắc tội với huynh đệ của mình. Nếu như ngươi cảm thấy bất mãn với ta, có thể đánh ta, có thể mắng ta, nhưng xin ngươi đừng rời xa ta!

- Bởi vì...ngươi là huynh đệ của ta!

Thiển Thuỷ Thanh kết luận.

Phương Hổ rốt cục không nói gì.

Ngoài trận tuyến ở tiền phương, một con khoái mã đang chạy vội tới.

Tên Tướng quân ngồi trên lưng ngựa người đầy bụi đất, toàn thân đẫm máu và mồ hôi, đầu khôi đã rơi đâu mất, áo giáp hư hỏng, cương thương trong tay dính đầy máu và những miếng thịt vụn.

Tên Tướng quân kia chạy tới trước đài quan sát, vội vàng nhảy xuống ngựa, quỳ rạp xuống trước mặt Hồng Bắc Minh la to:

- Đại Tướng quân! Không thể tấn công được nữa!

Ánh mắt Hồng Bắc Minh bắn ra ánh sáng lạnh thấu xương:

- Phong Triển, ngươi nói gì vậy? Kẻ làm dao động lòng quân, giết không tha! Ngươi muốn chết sao?

Chưởng Kỳ Quỷ Phong Kỳ Kinh Phong Triển cất giọng thê lương:

- Đại Tướng quân, huynh đệ trong Kỳ của ty chức đã tử trận hết một nửa, số còn lại cũng bị thương rất nhiều, nhưng Bắc Môn quan phòng thủ vẫn còn quá kiên cường, cho đến bây giờ vẫn chưa chiếm được một đoạn đầu tường nào cả. Nếu còn tiếp tục đánh như vậy nữa, e rằng các huynh đệ Quỷ Phong Kỳ phải làm quỷ thật sự mà thôi!

Trong lòng Hồng Bắc Minh cũng vô cùng đau xót.

Hiện tại công thành đều là binh sĩ Long Nha Quân của hắn, Long Nha Quân là Quân có lực chiến đấu mạnh nhất của Quân đoàn Bạo Phong. Thậm chí Bạo Phong Vương Liệt Cuồng Diễm từng nói qua một câu như vầy: Chỉ cần đánh chiếm được Tam Trùng Thiên, cho dù người Đế quốc Chỉ Thuỷ còn hai mươi vạn tướng sĩ, chỉ cần một mình binh lực của Long Nha Quân là đủ để quét sạch cả Đế quốc Chỉ Thuỷ!

Nhưng hiện tại, đã ba canh giờ trôi qua, Long Nha Quân trên đầu tường của Bắc Môn quan đã hao tổn tính mạng bốn ngàn tướng sĩ.

Bốn ngàn tướng sĩ! Toàn bộ Long Nha Quân chỉ có bốn vạn mà thôi, chỉ trong ba canh giờ đã hy sinh bốn ngàn tướng sĩ, lại thêm mấy ngàn tướng sĩ khác bị thương, có một số người từ nay về sau vĩnh viễn không thể bước lên sa trường được nữa...

Bọn họ đều là những quân nhân dũng cảm có khí phách, lại hy sinh tính mạng uổng phí vô ích trong trận chiên này gần như là vì...một hy vọng hết sức xa vời!

Hít thật sâu một hơi, Hồng Bắc Minh cất tiếng hỏi:

- Vô Thương, tình hình chiến sự bên phía Hổ Đầu lĩnh thế nào rồi?

Nam Vô Thương ôm quyền cung kính đáp:

- Tiến triển cũng không có gì khả quan, Thuỷ Trung Đường đã hạ lệnh quyết tử, ai dám lui về một bước, chém! Nhưng Phạm Tiến Trung thủ thành đã nhiều năm, hắn quả thật có bản lãnh chân chính, hắn điều động Thạch Dung Hải vốn giỏi về phòng ngự cục bộ đến cửa Nam. Thạch Dung Hải và Thuỷ Trung Đường là đối thủ đã nhẵn mặt nhau, hai người vừa gặp đã đánh nhau chí tử, trong thời gian ngắn chắc không có tiến triển gì tốt cả. Khí giới công thành của chúng ta không đủ, nhân số cũng thiếu thốn, có thể đánh tới đây đã là không dễ chút nào!

Lắc lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, nhìn lên ánh tà dương màu máu trên đầu, Hồng Bắc Minh hiểu rõ trận chiến đã tới nước này rồi, không thể nào chấp nhận thối lui:

- Truyền lệnh, bảo quân của Liêm Thiệu Nhất đảm nhiệm chủ lực tấn công!

Vẻ mặt của Nam Vô Thương hơi do dự:

- Quân của Liêm Thiệu Nhất cũng đã thương vong không ít, tên này luôn keo kiệt như vậy, xem binh sĩ dưới quyền như tài sản riêng của hắn. Nhưng dù sao hắn cũng không thuộc Long Nha Quân, mệnh lệnh của chúng ta e rằng hắn sẽ không nghe!

- Nói với hắn, chỉ cần hắn chịu đảm nhiệm vị trí chủ công, vị trí của Vũ Tàn Dương sớm muộn gì cũng lọt vào tay hắn. Hồng Bắc Minh ta sẽ là người đầu tiên ủng hộ hắn tiếp nhận chức Quân Suất Long Uy Quân!

Một vẻ đố kỵ thoáng lướt qua trong mắt Nam Vô Thương, hắn ôm quyền nhận lệnh rời đi.

Nhìn Kinh Phong Triển vẫn đang quỳ run rẩy trước mặt, Hồng Bắc Minh thở dài:

- Đi bảo Kế Hiển Tông, cho quân của hắn lui dần về phía sau đi!

Nhìn theo Kinh Phong Triển rời đi, Hồng Bắc Minh lại nhìn lên đầu tường ở xa xa, trong miệng lẩm bẩm:

- Phạm Tiến Trung, rốt cục ngươi nghĩ gì vậy? Đã đánh đến nước này, vì sao ngươi còn chần chờ chưa chịu đốt lửa trên đài Phong Hoả cầu viện chứ? Thiển Thuỷ Thanh, ngươi cũng biết rằng nếu ngươi không tới, các huynh đệ của Long Nha Quân sẽ không cầm cự được bao lâu! Đến lúc đó, tất cả máu của chúng ta sẽ trôi theo dòng nước, không còn giá trị gì nữa cả!

Trong chiến tranh, không bao giờ có thể đề ra một kế hoạch mà không bị phát sinh hay thay đổi chút gì, tuỳ cơ ứng biến cùng thà chết không lùi mới là yếu tố quan trọng để gặt hái thắng lợi. (Lời Thiển Thuỷ Thanh)

Cuộc chiến vẫn còn đang tiếp diễn...

Vô số linh hồn run rẩy lơ lửng trong bóng máu, làm cho cả không trung ngày càng u ám tăng thêm khí tức ảm đạm và sát khí kỳ quái.

Từ lúc bắt đầu cuộc chiến cho đến hoàng hôn, đã vào khoảng bốn canh giờ.

Quân Đế quốc Thiên Phong bị thương vong đã đạt tới con số tám ngàn người.

Liêm Thiệu Nhất vốn là người đầu tiên ủng hộ việc công quan, lúc này cũng bắt đầu hô lui binh, không ngừng mắng Thiển Thuỷ Thanh làm hỏng thời cơ chiến đấu. Nhưng Hồng Bắc Minh vẫn như cũ, kiên quyết không lùi.

- Hồng Quân Suất, làm như vậy có đáng hay không?

Hồng Bắc Minh nhìn Nam Vô Thương một cái thật sâu, ánh mắt toát ra vẻ bất mãn:

- Vô Thương, ngươi đã chiến đấu ở tiền tuyến nhiều năm, tuy còn trẻ tuổi, kinh nghiệm cũng rất phong phú. Chẳng lẽ ngươi không hiểu vì sao ta lại làm như vậy à?

Nam Vô Thương khẽ rung động trong lòng:

- Chính là vì tên Thiển Thuỷ Thanh kia sao?

Hồng Bắc Minh lại lắc lắc đầu:

- Nếu là vì hắn, ta đã không cần phải làm như vậy, thật ra lần này ta xuất binh, có không ít nguyên nhân là vì ngươi!

Nam Vô Thương ngây người không hiểu.

Hồng Bắc Minh nhìn Nam Vô Thương cười nói:

- Chuyện này ngươi còn chưa biết phải không, đại ca ngươi Nam Vô Kỵ đã nhờ phụ thân ngươi cầu hôn với ta, ba tháng sau là ngày lành tháng tốt, Nhạn nhi sẽ chính thức về làm dâu Nam gia các ngươi.

Nhạn nhi chính là con gái ruột của Hồng Bắc Minh, Hồng Nhạn.

Vừa nghe những lời này, Nam Vô Thương liền tỏ ra mừng rỡ.

Hồng Bắc Minh lại nói:

- Ta có thể nói trước với ngươi một tin này, chính là...Liệt Tổng Suất sắp sửa thoái vị!

Liệt Cuồng Diễm sắp sửa thoái vị? Tin này làm cho Nam Vô Thương giật mình kinh hãi.

Hồng Bắc Minh thản nhiên nói tiếp:

- Dù sao Liệt Tổng Suất cũng đã lớn tuổi, không thể không thoái lui. Năm đó Dã Vương đăng cơ, Thái tử còn nhỏ tuổi, Dã Vương mới phải đề bạt Liệt Tổng Suất làm Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong. Nhưng hôm nay Thái tử đã lớn, chiếu theo tập quán của Đế quốc Thiên Phong, vị trí Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong rốt cục cũng phải trả về cho Thái tử. Tập quán rốt cục cũng là tập quán, không thể vì ngoại lệ nhất thời mà dễ dàng phá vỡ được.

Nam Vô Thương ngẩn người:

- Hồng Quân Suất, chẳng lẽ ý của ngài là...

Hồng Bắc Minh lắc đầu liên tục:

- Vô Thương à, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu hay sao? Vua nào thì triều thần nấy, Liệt Tổng Suất thoái lui, đến lúc đó Thái tử cầm quân, trong quân sẽ có một phen thay đổi nhân sự. Lãnh thổ của Đế quốc đang khuếch trương ra, cần phải có những người trẻ tuổi có năng lực tiến lên, Quân đoàn cũng cần có một Phó Soái chân chính hiểu việc tác chiến để phụ giúp cho Thái tử thống lĩnh Quân đoàn Bạo Phong. Chuyện này không cần nghi ngờ, nhưng vấn đề là ai sẽ đảm nhiệm vị trí Phó Soái này đây?

Nam Vô Thương khẽ run lên.

Một khi Liệt Cuồng Diễm thoái vị, vị trí Tổng Suất đương nhiên đã có Thái tử đảm nhiệm, nhưng vị trí Phó Soái cũng có quyền lực gần như cùng cấp với Chủ Soái, chuyện này trong lòng Nam Vô Thương hiểu rất rõ ràng.

Hồng Bắc Minh tiếp tục nói:

- Người có tư cách đảm nhiệm chức Phó Soái rất nhiều, nhưng người có tư cách phụ tá cho Thái tử cũng không nhiều. Tuổi tác của người này không thể quá lớn, phải cùng trưởng thành với Thái tử, phải trung thành vì nước, phải có gia tộc làm hậu thuẫn, hắn còn phải được sự ủng hộ của binh sĩ và được Hoàng đế tán thưởng. Một Tướng quân như vậy, ta không phải, Vũ Tàn Dương không phải, Kiếp Ngạo Thiên cũng không phải, nhưng ngươi chính là một trong số đó!

Nam Vô Thương kích động đáp:

- Thuộc hạ tuổi còn trẻ, không dám nghĩ đến chuyện lâu dài như vậy!

- Nên nghĩ đi, ta đã nói rồi, ngươi chính là một người trong số đó, Vân Lam của Vân gia cũng là một trong số đó. Vô Thương, nếu như ngươi không có hành tựu gì đáng kể, vậy vị trí Phó Soái sau này chưa chắc đã tới phiên ngươi! Tập quán của Đế quốc Thiên Phong cũng không nói rằng nhất định phải là nhân tài xuất thân từ trong quân mới có thể đảm nhiệm chức Phó Soái đó!

Rốt cục Nam Vô Thương cũng hiểu được Hồng Bắc Minh hạ quyết định xuất binh cũng có tính toán cho mình vài phần, trong lòng cũng thấy cảm động.

Hồng Bắc Minh chậm rãi nói tiếp:

- Cho nên sự xuất hiện của Thiển Thuỷ Thanh chính là giúp cho ngươi một đại ân. Nếu như đánh hạ được Bắc Môn quan, công lớn thuộc về chúng ta, tin tưởng trong tương lai không xa, nhất định chức Phó Soái sẽ thuộc về Nam Vô Thương ngươi. Cho dù thất bại, đã có Thiển Thuỷ Thanh gánh vác, còn có Nam Môn quan làm hậu thuẫn cho chúng ta, ngươi sợ gì chứ? Nếu đã là như vậy, vì sao chúng ta không đánh bạc một phen với tên tiểu tử kia, để xem rốt cục ý trời như thế nào?

Nam Vô Thương ôm quyền cung kính:

- Hồng Quân Suất anh minh!

Hồng Bắc Minh lại lẩm bẩm:

- Tuy nhiên ta kiên trì không chịu lui binh, lý do quan trọng nhất chính là: Ta tin tưởng, Thiển Thuỷ Thanh nhất định sẽ đến!

Giờ phút này, sự hiểu biết của hắn đối với Thiển Thuỷ Thanh như lão bằng hữu nhiều năm vậy.

Mệt nhọc không chỉ có quân của Đế quốc Thiên Phong, binh sĩ thủ quan của Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng đã bắt đầu thấm mệt.

Bọn họ chiến đấu cả một ngày trời, gần như hao hết khí lực trong người.

Động tác chém đao trở nên hết sức chậm chạp, nếu như trước đây chỉ cần một đao đã có thể chém chết địch nhân, giờ đây phải bổ ra bốn, năm đao, địch nhân mới tắt thở.

Thang mây vẫn không ngừng được đưa lên, nhưng binh sĩ trèo lên đầu tường cũng càng ngày càng ít.

Quân Đế quốc Thiên Phong đã chuyển từ trạng thái tấn công toàn diện sang tấn công cục bộ, những nơi khác chỉ đánh cầm chừng.

Một bóng người màu đỏ máu múa ra khí thế ngập trời, từ trong cuộc chiến kịch liệt ở đầu tường vọt nhanh về phía tháp chỉ huy nhanh như gió cuốn, hắn giận dữ rống to làm rung động cả đất trời:

- Tướng quân, vì sao không cầu viện thành Kinh Viễn? Các huynh đệ sắp sửa chống đỡ không nổi nữa rồi!

Chính là Thác Bạt Khai Sơn.

Vốn tên này là một hán tử có ý chí cứng như sắt thép cùng sức lực dùng hoài không cạn, nhưng rốt cục cũng đã cảm thấy mỏi mệt.

Phạm Tiến Trung nhìn về phía xa xa, bình thản ung dung đáp:

- Binh pháp có câu: Tiếng trống đầu tiên làm hăng hái tinh thần, tiếng thứ hai thì suy, tiếng thứ ba thì kiệt. Khai Sơn, trận chiến này, Hồng Bắc Minh nhất định thất bại, không cần phải làm chuyện thừa thãi!

- Nhưng huynh đệ chúng ta đã sắp sửa chống đỡ không nổi, lực chiến đấu của quân Đế quốc Thiên Phong quá mạnh mẽ, nếu còn tiếp tục đánh như vậy, các huynh đệ sẽ phải trả giá rất lớn!

Ánh mắt Phạm Tiến Trung lúc này toát ra vẻ kiên quyết không hề sợ hãi:

- Khai Sơn, những năm gần đây, người Đế quốc Chỉ Thuỷ chúng ta chống đỡ quân Đế quốc Thiên Phong chưa từng đại thắng trận nào. Mặc dù có thể ngăn quân của Đế quốc Thiên Phong ở ngoài quan, nhưng chỉ có thể an phận trong một góc, ngươi thấy cam lòng sao?

Thác Bạt Khai Sơn ngẩn người ra rồi lắc lắc đầu.

- Như vậy hôm nay, chúng ta đã có cơ hội đánh bại Hồng Bắc Minh. Hiện tại đã đánh được bốn canh giờ, trời sắp tối, thể lực của tướng sĩ Long Nha Quân và Đại Phong Trấn đã tiêu hao rất nhiều, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì chừng nửa canh giờ nữa, ắt phải thu binh trở về. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần phái đội kỵ binh ra thừa thế đánh lén một phen, ắt có thể thu hoạch đại thắng. Đây chính là cơ hội đầu tiên trong vòng mười năm qua, quân Đế quốc Chỉ Thuỷ chúng ta có cơ hội giết địch bên ngoài quan, thậm chí có thể nhân cơ hội này đoạt lại thành Cô Tinh! Nếu chúng ta đốt lửa đài Phong Hoả để cầu viện, Hồng Bắc Minh sẽ lui binh ngay lập tức, hiện tại binh sĩ của hắn vẫn chưa tới lúc kiệt lực, vẫn còn dư lực để lui lại, đến lúc đó thất bại trong gang tấc, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?

- Thì ra là đại nhân tính toán tiêu diệt toàn bộ quân địch, nhưng nếu làm như vậy, e rằng binh sĩ chúng ta sẽ vất vả rất nhiều.

Phạm Tiến Trung cười khổ:

- Muốn thành đại sự, không được để ý đến số lượng binh sĩ chết nhiều hay ít! Binh sĩ đã chết vẫn có thể bổ sung thêm, còn đánh không thắng được, chỉ sợ cả đời cũng không vùng thoát khỏi áp lực của quân Đế quốc Thiên Phong. Bão Phi Tuyết xưa nay vẫn không hài lòng về ta, lần này hắn quay về kinh, e rằng muốn mượn vụ án Lương Sử ghép tội cho ta cũng không chừng! Vừa may lúc này Hồng Bắc Minh dẫn quân tấn công, nếu như chúng ta có thể đánh thắng trận này, mặc kệ Bão Phi Tuyết hắn có nói xấu ta cỡ nào cũng bằng vô dụng.

- Đế quốc có chiến tranh, các tướng lại xảy ra lục đục trong nội bộ, như vậy làm sao có thể chiến đấu...

Thác Bạt Khai Sơn cũng cảm thấy chua xót trong lòng:

- Phạm đại nhân trấn thủ Bắc Môn quan mấy năm qua chưa hề xảy ra điều gì sơ xuất, vì sao Tổng Thống lĩnh lại xem ngài như cái gai trong mắt chứ? Thật sự là làm cho người ta nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu nổi...

Một luồng máu nóng tràn ngập Hệ thống cấm nói bậyg ngực, lại cất tiếng thở dài, giọng Phạm Tiến Trung đầy vẻ bất đắc dĩ:

- Chính là bởi vì chưa từng sai lầm cho nên mới có vấn đề, một quốc gia không cần có hai danh tướng!

Thác Bạt Khai Sơn cảm thấy tim mình như chìm xuống.

Những năm gần đây Phạm Tiến Trung trấn thủ Bắc Môn quan, liên tiếp đẩy lui nhiều đợt tấn công của quân Đế quốc Thiên Phong, thanh danh vang dậy, đã uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị của Bão Phi Tuyết. Nếu hắn thuộc hệ phái tâm phúc của Bão Phi Tuyết, ắt Bão Phi Tuyết cũng sẽ bỏ qua, nhưng trong nước Phạm Tiến Trung thuộc hệ Thanh Lưu, còn Bão Phi Tuyết lại thuộc hệ cấp tiến. Hệ Thanh Lưu có nhiều quan văn, mọi sự chỉ cầu ổn thoả là được, chủ trương nên ẩn mình không lộ, tránh mạnh mà phòng thủ. Còn Bão Phi Tuyết cho rằng nếu tiếp tục như vậy, bị người Đế quốc Thiên Phong ép cho không thể bước ra Tam Trùng Thiên nửa bước, sớm muộn gì Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng mất mà thôi, bởi vậy hắn có chủ trương liên hợp các nước lại, chủ động tấn công. Hai hệ trong triều đấu tranh đến nỗi trời sầu đất thảm, nếu Bão Phi Tuyết dung cho Phạm Tiến Trung vốn theo hệ Thanh Lưu, vậy mới là chuyện lạ!

Vụ án Lương Sử vừa xảy ra, Bão Phi Tuyết xử lý một cách vô cùng nhanh nhẹn, mạnh mẽ, cương quyết, vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Phạm Tiến Trung lập tức hiểu ra, Bão Phi Tuyết chính là muốn mượn cơ hội này để đối phó với mình.

Rất hiển nhiên, hắn hy vọng có thể giải quyết vấn đề trấn thủ Bắc Môn quan trước khi mùa mưa chấm dứt, trong trận đại chiến thủ thành tiếp theo, đem vòng hoa thắng lợi vinh quang đội trên đầu chính Bão Phi Tuyết hắn.

Lần trước Phi Tuyết Vệ vượt ngàn dặm tập kích đội vận lương, cực nhọc nhưng lại về tay không, đã làm cho Bão Phi Tuyết vô cùng mất mặt. Hắn đang rất cần một thắng lợi hoàn mỹ, để chứng minh mình vẫn là đệ nhất danh tướng của Đế quốc Chỉ Thuỷ như trước.

Cho nên Phạm Tiến Trung không muốn, cũng không thể cầu viện. Hắn không thể để cho Hồng Bắc Minh chạy thoát, càng không thể để cho người của thành Kinh Viễn tới chia sẻ công lao, thậm chí đoạt lấy vinh quang của mình.

Chẳng những hắn không thể cầu viện, lại còn phải đại thắng quân Đế quốc Thiên Phong, lấy chiến thắng này làm lá bùa hộ mệnh cho chính bản thân mình.

Chỉ là hắn không ngờ tới, tình thế phát triển nhanh và mạnh mẽ như vậy, vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Biến hoá này làm cho người ta chỉ có thể đứng nhìn trân trối, khó lòng ứng phó.

Một con khoái mã từ cửa Đông quan chạy tới nhanh như lốc cuốn, báo cho Phạm Tiến Trung một tin: Có một cánh quân tới từ phía sau, nói là phụng mệnh đổi sang đóng quân tại Bắc Môn quan, giúp đỡ phòng thủ.

Sắc mặt Phạm Tiến Trung âm trầm như nước:

- Có tất cả bao nhiêu người?

- Tổng cộng tám trăm người.

Tên binh sĩ nọ đáp.

- Vì sao ta không nhận được lệnh đổi nơi đóng quân? Đầu lĩnh là ai?

- Một Vệ Giáo tên là Thiển Thuỷ Thanh.

- Thiển Thuỷ Thanh? Chưa từng nghe qua, bọn chúng phụng mệnh của ai tới đây?

- Nói là phụng mệnh của Kinh Trung Thủ, bọn họ có văn kiện ấn tín của Kinh Trung Thủ, chứng thật không sai.

Phạm Tiến Trung hơi cau mày lại, tạo thành một hình chữ Xuyên (川), hắn chắp tay sau đít bước tới bước lui vài bước trên tháp chỉ huy, không biết đang suy nghĩ những gì. Một tên chiến tướng bên cạnh như lĩnh hội được tâm tư của hắn, đột nhiên cao giọng nói:

- Đại nhân, tên Dịch Tinh Hàn kia không phải đang ở Nam Môn quan sao?

Trong mắt Phạm Tiến Trung thoáng hiện một tia sát khí nặng nề:

- Ta biết, ngươi cũng cho rằng lần này đám kia tới đây...

- Từ trước tới nay, Nam Môn quan đều là cửa ngõ để quân ta ra vào mỗi lần công kích. Bắc Môn quan gặp nạn, trừ ra đến mức vạn bất đắc dĩ, Nam Môn quan sẽ không phái người tới đây. Lần này đột nhiên lại có lòng tốt như vậy, đổi sang đây tám trăm binh sĩ, e rằng có quỷ kế gì chăng?

Phạm Tiến Trung ngửa mặt lên trời cười dài:

- Xem ra Bão Phi Tuyết phải khẩn cấp diệt trừ ta! Hừ cái gì mà đổi nơi đóng quân, căn bản là mượn vụ án Lương Sử đến đối phó ta! Tuy nhiên vận may của hắn không được tốt, hôm nay đúng là ngày mà quân Đế quốc Thiên Phong tấn công quan, truyền mệnh lệnh của ta, trong lúc có chiến sự, không tiếp bất cứ người khách nào cả! Bảo cái gọi là tám trăm binh sĩ đổi nơi đóng quân kia ở ngoài quan đợi một hồi đi thôi, không cho bất cứ tên nào vào cả!

- Dạ!

Sâu thẳm trong lòng, Phạm Tiến Trung có một suy nghĩ như vầy: Chẳng lẽ Hồng Bắc Minh đã biết Bão Phi Tuyết sẽ ra tay với mình, cho nên mới phát động tấn công Bắc Môn quan vào hôm nay? Nếu thật là như vậy, hắn đã đến hơi sớm một chút, chẳng những không thể chiếm được Bắc Môn quan, ngược lại còn cứu mình một lần. Đợi sau khi đại chiến chấm dứt, mình sẽ dùng thủ cấp của Hồng Bắc Minh để biểu lộ lòng trung thành với Quân chủ vậy.

Hắn nghĩ như vậy.

Hiểu lầm, không phải lúc nào cũng là tốt đẹp.

Sự tình biến hoá đến nước này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Thiển Thuỷ Thanh.

Không ngờ Phạm Tiến Trung từ chối không gặp mình, không ngờ hắn lại can

Đảm như vậy?

Giờ phút này tám trăm thiết kỵ đang đứng ngoài cửa Đông của Bắc Môn quan, nhưng không qua được cửa mà vào, trong lòng ai nấy đều nóng như lửa đốt.

- Thiển huynh đệ, phiền phức lớn rồi, không ngờ tên Phạm Tiến Trung kia

Lại không chịu gặp chúng ta, vậy chúng ta phải làm sao?

Mộc Huyết nhìn lên tường Bắc Môn quan, tỏ ra vô cùng nóng nảy.

Chiến sự ở phía trước là do mình dựng nên, không ngờ tên Phạm Tiến Trung thứ nhất không thèm đốt lửa đài Phong Hoả cầu viện, thứ hai không thèm để ý tới lệnh đổi nơi đóng quân của Nam Môn quan, kiên quyết không cho bọn hắn cơ hội vào trong.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, phía trước sẽ vô cùng hao binh tổn tướng, cuối cùng lại phải quay về tay không. Công lao bọn hắn đánh chiếm Nam Môn quan, chỉ sợ vì vậy mà giảm đi rất nhiều.

- Thiển Vệ Giáo, cường công đi! Quân trấn thủ cửa Đông này chỉ có mười mấy mạng, chỉ cần chúng ta có thể vào được, vẫn có thể thừa cơ như trước!

Phương Hổ vội la lên.

- Câm miệng, đừng quên hiện tại chúng ta đang đứng ngay dưới quan, đừng tỏ ra lo lắng làm gì, có thể làm cho đối phương sinh ra nghi ngờ, hừ!

Thiển Thuỷ Thanh nhìn chằm chằm bức tường quan cao vòi vọi, trong lòng không ngừng tính toán.

Tình thế đã phát triển đến nước này rồi, không phải trong lòng hắn không khẩn trương, nhưng hắn là trung tâm của toàn quân, cho dù trong lòng có gấp nhưng cũng không thể biểu lộ ra ngoài.

Chuyện quan trọng nhất là, hắn phải lập tức vạch ra kế hoạch mới.

- Không thể cường công, tuy rằng quân trấn thủ rất ít, nhưng chúng ta là kỵ binh, công thành không có lợi. Đối phương chỉ cần kéo dài thời gian một chút, lập tức sẽ có rất đông nhân mã tới trợ giúp, làm như vậy quá phiêu lưu. Xem bộ dạng của bọn chúng, không cho chúng ta vào thành không phải là vì nghi ngờ, mà là có nguyên nhân khác, cho nên chúng ta vẫn còn cơ hội.

Thiển Thuỷ Thanh giục ngựa tiến tới, kêu to với đám binh sĩ thủ vệ:

- Phạm đại nhân tận trung chức vụ, ta cùng các huynh đệ của ta đều cảm thấy vô cùng bội phục, cho nên rất hy vọng có thể vì Bắc Môn quan mà thi thố chút tài hèn sức mọn. Cảm phiền tiểu ca thay chúng ta thông báo một tiếng, nói rằng Thiển Thuỷ Thanh nguyện đem tám trăm binh sĩ dưới tay cống hiến chút sức lực cho việc thủ quan, xin đại nhân mở cửa cho vào.

Sau một lát, binh sĩ thủ quan báo lại:

- Đa tạ hảo ý của Thiển đại nhân, nhưng Phạm đại nhân cho rằng kỵ binh chỉ lợi về dã chiến, mà không lợi về thủ thành, cho nên chỉ xin đa tạ hảo ý của đại nhân. Mặt khác Phạm đại nhân còn nói, vụ án Lương Sử không có quan hệ với ông ta, xin đại nhân không cần lo lắng, các vị từ đâu tới đây thì xin trở về nơi đó!

Ùng một tiếng, đầu Thiển Thuỷ Thanh như bị trời giáng cho một cú.

Rốt cục hắn đã hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Chưa từng có ai nói cho hắn biết, người mà Bão Phi Tuyết muốn đối phó lại chính là Phạm Tiến Trung.

Chuyện hiểu lầm đáng chết này gần như huỷ diệt toàn bộ cố gắng của hắn. Rốt cục hắn cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao thuỷ chung Phạm Tiến Trung không chịu đốt lửa đài Phong Hoả để cầu viện.

Tạo hoá trêu người, không ngờ lại đến nông nỗi này!

Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn có hối hận cũng không làm gì được.

Thiển Thuỷ Thanh mạnh mẽ trấn tĩnh tinh thần, không phải các ngươi cho rằng ta vì vụ án Lương Sử mà đến sao? Nếu đã là như vậy, ta sẽ mượn vụ án này dọa các ngươi một phen!

Sau khi hạ quyết tâm, Thiển Thuỷ Thanh đột ngột giơ cao tay, hét như điên cuồng với đám binh sĩ thủ quan:

- Binh sĩ trên đầu tường nghe đây, Thiển Thuỷ Thanh ta mang theo các huynh đệ phụng mệnh đến Bắc Môn quan, lại bị đám trấn thủ các ngươi đối đãi vô lễ như vậy, kẻ nào coi thường quân uy, chém không tha! Phạm Tiến Trung là kẻ đáng nghi trong vụ án Lương Sử, có dấu hiệu phạm thượng làm loạn, bây giờ sợ tội cho nên định mượn chiến sự tránh mặt bọn ta. Nhưng chiến sự rồi có lúc cũng phải chấm dứt, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức mở cửa thành cho chúng ta vào, nếu không các ngươi sẽ gánh chịu tất cả hậu quả!

Những lời hăm doạ này làm cho ai nấy đều kinh sợ.

Phía sau hắn, tám trăm thiết kỵ đứng nghiêm, vẻ mặt bừng bừng sát khí, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Thiển Thuỷ Thanh tiếp tục kêu to:

- Quốc có quốc pháp, kẻ nào làm phản, tru di cửu tộc! Phạm Tiến Trung loạn mệnh trái luật, phao lời đồn nhảm, gây hại cho Đế quốc Chỉ Thuỷ, kẻ nào dám theo hắn đều coi như là đồng đảng, cũng bị tru di! Nếu các ngươi là quân nhân của Đế quốc Chỉ Thuỷ, vậy hãy lập tức mở cửa cho chúng ta vào quan!

Đám binh sĩ trên thành ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm như thế nào cho phải.

Một tên binh sĩ hét lớn:

- Mở cửa đi, bọn họ cũng đều là người một nhà, chiến sự phía trước chưa xong, đang cần người hỗ trợ!

- Nhưng Phạm Tướng quân...

- Phạm Tướng quân phạm sai lầm, chẳng lẽ muốn đám tiểu tốt như chúng ta cũng vạ lây hay sao?

- Không được, không thể mở cửa, làm vậy là vi phạm mệnh lệnh của Phạm đại nhân! Hiện tại chiến sự chưa xong, mọi chuyện chờ đánh xong rồi hãy nói!

Một tên Khúc trưởng hét lớn.

Đối phương lại từ chối không mở cửa một lần nữa, gần như làm cho Thiển Thuỷ Thanh phát điên phát cuồng.

Rõ ràng mình không lộ ra sơ hở gì, lại bị địch nhân vô tình từ chối. Rõ ràng mình đã hao tâm tổn trí vạch ra kế hoạch, hao tốn biết bao tâm huyết mới đến được trước cửa quan này, nhưng lại không mở được cửa mà vào.

Cảm giác suy sụp vì thất bại làm cho Thiển Thuỷ Thanh hoàn toàn nổi giận.

Lúc ấy, hắn hét lên điên cuồng:

- Khốn kiếp! Ông trời không có mắt hay sao?

Ánh mắt của hắn lộ vẻ cô đơn cùng tuyệt vọng, nhìn ra xa, dừng ở trên không của chiến trường đang đằng đằng sát khí.

Vô số quân nhân xung phong hô giết, tử trận thê lương, Thiển Thuỷ Thanh dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng máu nóng sôi trào, ôm ấp tình cảm nóng bỏng của người có chí muốn lập công danh.

Lòng hắn đang đau như dao cắt, tinh thần hắn chìm vào nỗi bi thương.

Hắn ngửa mặt lên trời, giang rộng đôi tay như muốn ôm cả trời không, miệng thì thào:

- Thiển Thuỷ Thanh ta từ lúc xuất chiến tới nay, chưa từng có một ngày được thuận buồm xuôi gió, nhưng chưa bao giờ vì vậy mà ta nản chí buông xuôi. Ta không tin rằng ông trời lại đối xử với ta như vậy, không tin rằng trên đời này dù cố gắng bao nhiêu cũng không được đền đáp. Nếu ta đã cố gắng, vậy phải nhận được! Nếu đã đến đây, vậy tuyệt đối sẽ không dễ dàng lui về phía sau, bất kể phía trước có bao nhiêu biến hoá, bao nhiêu hiểm trở, bao nhiêu cửa ải chướng ngại, ta vẫn kiên trì. Chỉ cần trong lòng chúng ta không chịu buông xuôi, chúng ta sẽ không bao giờ thất bại!

- A...!

Thiển Thuỷ Thanh ngửa mặt lên trời quát lên như điên cuồng:

- Khốn kiếp! Ta phụng mệnh đến đây, các ngươi không chịu mở cửa, tức là phản nghịch! Nếu đã như vậy, ta sẽ cho ngươi thấy một chút lợi hại của chúng ta, Lôi Hoả, đưa búa của ngươi cho ta, ta xem tên nào dám ngăn trở!

Tiếng thét của Thiển Thuỷ Thanh vừa tuyệt vọng lại vừa thê lương bi tráng, giây phút này, gương mặt vốn ôn hoà của hắn đã toát ra sát khí cứng cỏi. Nỗi cố chấp không sợ hãi, cùng với ngọn lửa của cơn giận dữ của Thiển Thuỷ Thanh trong giây phút này đã khiến cho thế giới chung quanh trở nên yên lặng như tờ.

Lôi Hoả phía sau lập tức dâng chiến phủ lên.

Nhận lấy chiến phủ, Thiển Thuỷ Thanh trong cơn nổi giận như ngọn lửa Niết Bàn, bốc cháy cao vọt đến chín tầng mây, hung hăng bổ tới cửa quan.

Trời không giúp ta, ta tự giúp mình!

Cho dù là đập, ta cũng phải đập vỡ cánh cửa quan này!

Một búa!

Lại một búa nữa!

Không ngừng bổ tới tấp.

Chiến phủ vì va chạm kịch liệt mà cong quằn cả lưỡi, cửa quan lay động trong tiếng nổ vang rền. Gương mặt Thiển Thuỷ Thanh giờ đây đã biến dạng vì giận dữ, hai mắt bắn ra ánh sáng màu máu đỏ. Máu chảy ròng ròng trên cánh tay hắn, do lực phản chấn làm tổn thương toàn bộ cánh tay, những mạch máu nhỏ trên tay hắn đã vỡ tung, giờ đây toàn là máu tươi trông vô cùng ghê rợn.

- Mở cửa! Thiển Thuỷ Thanh ta tuyệt đối không bỏ qua đâu! Text được lấy tại

Hắn điên cuồng hô to, làm cho đất trời rung động, nắm đấm cứng như sắt múa may xuất ra lực lượng như rung chuyển cả đất trời, đập thật mạnh vào cửa quan. Giây phút này Thiển Thuỷ Thanh như một con hổ đã nổi điên, không kiêng nể gì xuất ra tất cả chiến ý và tức giận.

Giờ đây đã không còn một cánh quân lừa dối địch để đánh lén nữa rồi, Thiển Thuỷ Thanh bi phẫn hùng tráng như vậy, tràn ngập lửa giận lôi đình làm người ta nhìn thấy mà run rẩy. Các binh sĩ sau trận đại chiến trên người đầy máu tanh, toát ra ngập tràn cả một khoảng không gian, làm cho người khác hít thở khó khăn.

Trước lửa giận cháy bừng bừng của Thiển Thuỷ Thanh, mọi người đều run rẩy, sợ hãi, không biết phải làm sao.

- Mỗ cũng lên!

Lôi Hoả cất tiếng rống giận, lập tức quăng mình từ trên lưng ngựa xuống.

- Ta nữa!

Tiếng Mộc Huyết cũng vang lên.

Từng binh sĩ xuống khỏi lưng chiến mã, chạy tới trước cửa quan, cuồng bạo hung hăng múa may vũ khí trong tay, đập phá cửa quan với khí thế không gì ngăn nổi.

Đám binh sĩ thủ quan trên thành lâu đã trở nên ngây ngốc.

Những lời đe doạ khi nãy của Thiển Thuỷ Thanh, tuy không làm cho bọn chúng sợ tới mức mở cửa quan, nhưng lại mang đến tác dụng có tính quyết định trong khoảnh khắc này: Trong lòng bọn chúng cảm thấy thắc thỏm không yên, không thể xác định cánh quân này muốn làm gì!

Vì thế cho nên thậm chí bọn chúng không hiểu được, đây thật ra là khúc nhạc dạo đầu trước lúc tấn công, là điềm báo cánh quân ấy sắp sửa công quan.

Bởi vì chưa từng có một cánh quân nào dùng phương pháp như vậy, với tư thế như vậy mà bắt đầu trận chiến công quan.

Bọn chúng chỉ biết lấy mắt ngơ ngác nhìn, ngây ngẩn cả người, lúc bọn chúng còn đang không biết làm thế nào cho phải, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng răng rắc của cánh cửa quan cũ nát.

Bọn chúng đã quên mất một điều: Đây không phải là cửa chính của quan, mà chỉ là cánh cửa gỗ bình thường dành đóng mở mỗi khi quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ ra vào!

Thế tấn công hùng mạnh mà hung bạo mênh mông, ý chí chiến đấu sôi trào lên đến đỉnh điểm trong lòng các binh sĩ, rốt cục đến lúc này cửa quan ầm ầm ngã xuống, trước mắt mọi người là một khoảng trời đất bao la.

Ai nấy đều cất tiếng hoan hô.

Thiển Thuỷ Thanh quay đầu lại đầy vẻ giận dữ, giọng hắn đầy lãnh khốc:

- Các huynh đệ! Chuẩn bị...tấn công!

Tâm tình tuyệt vọng, oán trách, giận dữ từ địa ngục lên đến thiên đường chuyển hoá thành lực lượng mênh mông, trong giờ phút này ngập tràn trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực mỗi mỗi binh sĩ.

Ngay sau đó, tám trăm thiết kỵ với bầu máu nóng sục sôi, xông thẳng vào quan vô cùng dũng mãnh. Như sấm động chân trời, lửa cháy thiên đình, Bắc Môn quan thoáng chốc xuất hiện một cảnh tượng gió tanh mưa máu thật là ghê rợn.