Có lẽ bởi vì trên thân họ có gánh vác sứ mệnh, mới có thể làm cho lão chủ nhân của họ tình nguyện bỏ qua hết thảy cũng phải làm cho họ lưu truyền xuống hậu thế.
Sứ mệnh kia rốt cục là gì?
Hồn nguyên chi bảo có thể làm thiên địa run rẩy, Hỗn Độn chí bảo cao hơn một tầng….Tồn tại như thế cộng thêm một nhóm cao thủ đỉnh cấp, đều phải rơi vào kết cục vẫn lạc…
Thần Dạ cũng không e ngại, nếu Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện có sứ mệnh, cần hắn ứng đối, Thần Dạ không chút kháng cự, bởi vì có Thiên Đao cùng Cổ
Đế Điện giúp hắn sống lại trở về, có thể lấy được cơ hội thay đổi vận
mệnh.
Đã có được cơ hội này, tất nhiên nên giúp họ làm được chuyện họ cần làm.
Nhưng Thần Dạ tuyệt không muốn bởi vì sứ mệnh kia mà đem bản thân hắn
lẫn Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện đều trói buộc trong tù lung như thế.
Sứ mệnh hay điều gì cũng tốt, hết thảy phải dựa theo ý nguyện của mình
đi làm, nếu bị người khống chế đi tới, tuyệt đối không được!
- Thần công tử, còn chưa nghỉ ngơi đi?
Ở bên ngoài, thanh âm Tiết Vô Nghịch nhẹ nhàng truyền vào.
Chân mày Thần Dạ thoáng giãn ra, vận mệnh của mình nhất định phải do chính mình nắm trong tay, như vậy bắt đầu từ bây giờ đi!
Mở cửa đi ra, ánh mắt Tiết Vô Nghịch chợt lóe trong đêm, bởi vì nhìn Thần Dạ hiện tại tựa hồ có chút bất đồng.
Ở trong ấn tượng của hắn, thanh niên nhân này có được thiên phú cùng
tiềm lực khủng bố, hơn nữa ý chí vô cùng cứng cỏi, thái độ làm người quả cảm, làm việc thật dứt khoát.
Mà bây giờ còn xen lẫn một chút…dã tâm!
Không sai, chính là dã tâm!
Cho tới bây giờ Thần Dạ chưa từng nghĩ qua thành lập thế lực riêng của mình.
Ở Thanh Dương tiểu trấn, Hiên Quang thành hắn đều lưu lại dấu vết, nhưng hắn chỉ muốn hỗ trợ La Linh, Mạc Lăng Sơn, sau đó muốn nương nhờ thế
lực của bọn họ giúp hắn nhẹ nhàng hơn một ít khi gặp Thiên Nhất Môn,
nhưng tuyệt đối chưa từng có ý niệm tự thành lập thế lực trong lòng.
Nhưng hiện giờ không thể tiếp tục như vậy.
Đông Vực có cường địch như Lăng Tiêu Điện, tương lai bởi vì sứ mệnh của
Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện, gặp phải địch nhân càng mạnh hơn Lăng Tiêu
Điện rất nhiều lần.
Dù Thần Dạ có tự tin, có tu vi, nhưng cuối cùng có một ngày có thể đạt
tới đỉnh cao nhất, khi đối mặt với sứ mệnh cuối cùng, như vậy hắn phải
có nhân thủ giúp hắn làm việc.
Một người cho dù thiên hạ vô địch cũng không thể nào làm được vẹn toàn.
- Tiết huynh rốt cục đã tới, chờ ngươi đã lâu.
Thần Dạ cười nói.
Trong lòng Tiết Vô Nghịch máy động, quả nhiên…
- Không biết Thần công tử có lời gì giao cho ta?
Tiết Vô Nghịch không ngu ngốc, nếu đã thấy được dã tâm của đối phương, liền dứt khoát hỏi.
Thần Dạ cười nói:
- Không chỉ riêng ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi cũng có chuyện cần nói với ta, đúng không?
Tiết Vô Nghịch nhất thời xấu hổ.
Vỗ vỗ bả vai hắn, Thần Dạ nói:
- Không biết Tiết huynh đối với con người của ta có bao nhiêu hiểu biết đây?
Không đợi Tiết Vô Nghịch trả lời, Thần Dạ nói tiếp:
- Con người của ta ân oán rõ ràng, tốt với ta, ta sẽ trăm phương ngàn kế nghĩ cách báo đáp ân tình, nếu hại ta…Tiết huynh, tuy ta không phải kẻ
lạm sát vô tội, nhưng nói thật cả Khiếu Lôi Tông ngoại trừ ngươi ra,
những người còn lại ta vốn không muốn lưu cho bọn hắn đường sống.
- Tuy rằng có rất nhiều người theo ngươi nhìn thấy chỉ là vô tội, không
tham dự vào việc hãm hại Tử Huyên, thậm chí nhân khí của nàng đã ảnh
hưởng thật nhiều người, thời điểm mấu chốt họ không nhất định sẽ ra tay
đối với nàng.
- Nhưng mà…
Thanh âm Thần Dạ lạnh lùng:
- Những người này dù sao cũng là Khiếu Lôi Tông bồi dưỡng thành tài, đối với tông môn có cảm tình thâm hậu, Chu Uyên Nhung cùng đại trưởng lão
đều chết trong tay của ta, ngươi có thể bảo chứng trong lòng bọn họ hoàn toàn không có chút hận ý nào sao?
- Ta không lạm sát kẻ vô tội, nhưng tuyệt đối không cho phép người thù hận ta tiếp tục sống trên đời này.
Tiết Vô Nghịch cười khổ:
- Thần công tử, ta đã đoán được dụng ý của ngươi, không nghĩ tới ngươi
sẽ đem chuyện này nói trắng ra như vậy, không cho người lưu chút đường
lui.
Nghe vậy Thần Dạ cười nhẹ nói:
- Nói chuyện cùng người thông minh không cần quanh co lòng vòng!
Tiết Vô Nghịch yên lặng gật đầu, thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Thần công tử yên tâm, từ nay về sau ta sẽ dốc sức nắm giữ Khiếu Lôi
Tông trong tay, bất cứ người nào trong tông kể cả ta chỉ cần Thần công
tử cần, rừng gươm biển lửa cũng sẽ không nhíu mày, nếu ta không làm được điểm này, Thần công tử càng nên yên tâm, ta sẽ đích thân hủy đi Khiếu
Lôi Tông.
- Nhưng…
Tiết Vô Nghịch kiên nghị xen lẫn tia dịu dàng nói:
- Thần công tử cũng nên biết, ta làm như vậy cũng không phải vì ngươi,
càng không phải vì muốn ngươi buông tha chúng ta, ta chỉ là vì Tử Huyên
sư muội!
Thần Dạ nhướng mày, trong lòng hắn hiểu được Tiết Vô Nghịch chịu giúp
mình chỉnh hợp Khiếu Lôi Tông chính là vì Tử Huyên, nghe được đã biết
hắn si tình như thế nào.
- Ta có thể vì yêu cầu của ngươi trả giá toàn bộ tâm huyết, nhưng ngươi
phải đối đãi tốt với Tử Huyên, nếu không dù ta không địch lại, Khiếu Lôi Tông không địch lại, cũng sẽ nhất định đòi công đạo với ngươi.
- Tử Huyên là thê tử của ta, ta tự nhiên sẽ đối đãi tốt với nàng, không cần ngươi nhắc nhở.
Ánh mắt Tiết Vô Nghịch hiện lên tia ảm đạm, mặc dù biết Tử Huyên không
thuộc về mình, cũng hi vọng nàng được hạnh phúc thực sự, biết cạnh nàng
có người có thể bảo hộ nàng, nhưng hắn vẫn đau lòng, vì sao người kia
không phải là hắn đây?
Thần Dạ nhẹ giọng cười, tiếp tục nói:
- Ngươi hẳn có lời muốn nói với Tử Huyên, ta sẽ không quấy rầy.
…
- Tử Huyên sư muội!
Trên đỉnh núi, gió núi thổi qua, mái tóc dài phơ phất, nhìn vẻ yên tĩnh của Tử Huyên, trong lòng Tiết Vô Nghịch như say.
Tử Huyên không xoay người, nàng chỉ đứng nơi đó, ở đó có thể nhìn toàn
bộ Khiếu Lôi Tông, có lẽ đây là lần cuối cùng trong đời nàng nhìn Khiếu
Lôi Tông trong khoảng cách gần như vậy.
- Huynh đã gặp mặt Thần Dạ sao?
- Phải!
- Ý tứ của huynh ấy, huynh cũng hiểu được rồi?
- Hiểu được, ta sẽ dựa theo ý tứ hắn làm việc, dùng toàn bộ sở học cấp cho hắn điều mà hắn cần.
- Cảm ơn!
Tử Huyên nhẹ giọng nói.
Tiết Vô Nghịch miễn cưỡng cười nói:
- Sư muội, muội phải biết ta làm như vậy toàn bộ là bởi vì muội.
- Tiết sư huynh, làm gì phải chấp nhất như vậy?
Tử Huyên quay người nhìn vẻ mặt sầu não của hắn, khẽ thở dài nói.
- Chấp nhất sao?
Tiết Vô Nghịch lắc đầu cười nhẹ:
- Lần đầu tiên ta gặp muội, muội mới bảy tuổi, lần thứ hai đã mười tuổi, sau đó mỗi lần gặp muội, ta đều nghĩ tới phải mau chóng gặp lại muội
lần nữa.
- Thiên phú của ta cũng không xuất sắc, nhưng ta biết muội xuất sắc sẽ
làm chúng ta càng chênh lệch càng lớn, rốt cục muội sẽ cao cao tại
thượng, mà ta chỉ có thể ở phía xa nhìn lên muội.
- Cho nên ngoại trừ tu luyện cùng được gặp lại muội, trong nhân sinh của ta không còn tồn tại điều gì khác. Dần dần đây đã trở thành thói quen
của ta, đây không phải là chấp nhất.