Nói xong, Tử Huyên bỗng nhiên xoay người lại, cây thương trong tay không hề chần chờ nhằm hướng về ngực Chung Khiếu mà đột nhiên đâm xuống!
Nàng liền không tin, Chung Khiếu thật sự không sợ chết. Hoặc là, lão thật sự cũng không lo lắng một ít nào cho sự tồn vong của Chung gia. Nàng càng không tin, ở trước mắt bao người mà Chung Kỳ sẽ trơ mắt nhìn phụ thân mình bị chết.
Trường thương đâm xuống, chưa từng có chút xíu run rẩy hay ý định dừng lại, làm cho người ta nhìn ra Tử Huyên là thật lòng muốn giết Chung Khiếu.
Tuy là thử dò xét, nhưng Tử Huyên tuyệt không giả bộ. Chung Kỳ có được Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, cho dù là chỉ cần có một điểm nhỏ xíu không đúng thực thì đều sẽ khiến cho nàng nhìn ra manh mối.
Cho nên, trường thương phóng xuống như điện!
Tử Huyên thất vọng rồi. Bởi vì cách đó không xa, vẻ mặt Chung Kỳ không thay đổi, bước chân càng là không di động. Mà ngay cả ánh mắt nàng, giờ phút này đều không nhìn về phía bên này. Phảng phất như người bị giết không phải là phụ thân của nàng.
Thế nhưng Tử Huyên nhìn thấy, thần sắc của Chung Khiếu thay đổi. Có lẽ lão ta không sợ chết, bởi vì hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng nhất định còn lo lắng cho Chung gia!
Liền tại lúc trường thương sắp sửa đâm trúng, Tử Huyên hét lớn:
- Phong đại ca, mau mau phái người đi. Đám người Chung gia ở đây, một tên không lưu lại. Phái một số người đi tới hải vực Phong Thành. Hôm nay, ta muốn cho tòa thành trì này trực tiếp biến thành Địa Ngục nhân gian!
Lời này truyền ra, sắc mặt Chung Kỳ hơi đổi. Tuy nhiên, vào lúc người của Phong Kình ở phía dưới bắt đầu ra tay giết chóc thì nàng cũng không có hành động gì nhiều...
- Tiện nhân, dừng tay !
Chung Khiếu chợt hướng về Chung Kỳ mà gầm lên:
- Tiện nhân, lời hứa hẹn của ngươi ở đâu?
Tất cả mọi người đều run lên về những lời như vậy. Mặc dù Thần Dạ đã biết giữa cha con hai người có ân oán khó có thể hoà giải, thế nhưng một tiếng tiện nhân vẫn là nằm ngoài dự đoán của Thần Dạ !
Cái này đối với quan hệ giữa hai cha con không phải là nói khó có thể hoà giải, mà căn bản đã là xung khắc như nước với lửa.
Xem ra, nếu không phải vì còn muốn duy trì Chung gia, nếu trong lòng Chung Khiếu không có kiêng kỵ nhất định đối với Chung Kỳ thì việc mâu thuẫn bùng phát dữ dội hẳn là đã sớm xuất hiện từ lâu.
Mà một câu hỏi vừa quát lên này phảng phất mang theo ma lực, khiến cho thanh trường thương này trực tiếp là ngừng lại trên trán Chung Khiếu.
Trên khóe miệng Chung Kỳ không khỏi có thoáng qua một vẻ cay đắng. Phụ thân a phụ thân, ngươi dẫu sao đi chăng nữa thì không tin, đối với ta trước sau là người Chung gia thì làm thế nào mà trơ mắt nhìn Chung gia bị diệt?
Ngài vốn là có tâm tư hẳn phải chết ở trong lòng. Như vậy, ngài chết cũng được, còn mọi thứ khác thì ta sẽ thu xếp tốt. Đã đi đến bước cuối cùng mà có thể nào thiếu kiên nhẫn như thế. Ngài cũng không ngẫm lại, nếu Tử Huyên đã hỏi ngài về kẻ chủ mưu phía sau màn, thì làm thế nào mà trong cơn tức giận nàng sẽ sớm giết chết ngài cho được ?
Ngay lúc vừa rồi, không phải ta đã nhắc nhở ngài rằng ta sẽ làm tốt chuyện của mình.
Ta không hành động, đúng là đang bảo vệ Chung gia. Mà nay ngài hành động trước thì chuyện kế tiếp, ngài bảo cho ta phải làm thế nào để xong việc?
Mà Chung Khiếu giờ phút này hiển nhiên là vô phương nghĩ hơi giống như vậy. Nếu không phải như thế, thì lão cũng sẽ không ở trong giây lát trước khi chết lại làm rõ ra quan hệ của mình cùng Chung Kỳ.
Nhìn Chung Kỳ, trên mặt Chung Khiếu có sự điên cuồng ở mức độ cao nhất:
- Ngày đó ta nói rồi, nếu như ngươi không thể bảo vệ Chung gia, không thể báo thù cho đệ đệ của ngươi thì cho dù ta chết, cũng sẽ không để ngươi được dễ chịu.
- Ha ha, Tử Huyên, ngươi không phải muốn biết, đến tột cùng là ai làm chủ ta, để hại con gái của ngươi từ lúc còn chưa ra đời, khiến nó bị trúng Tiên Thiên độc?
- Tiên Thiên độc!
Ánh mắt của mọi người đều là đại biến. Thì ra ở giữa đôi bên vốn có mối thù như vậy. Khó trách sát tâm của Tử Huyên nặng như vậy, chẳng những muốn Chung Khiếu sẽ phải chết, mà cả Chung gia đều phải chôn cùng.
Thật sự là Tiên Thiên độc, quá mức đáng sợ !
Mỗi một chỗ không gian nào đó tựa hồ cũng bị cái tên này làm cho phải run rẩy nhè nhẹ một phen...
- Ngươi nói đi!
Tử Huyên sắc mặt bình tĩnh. Thế nhưng chỉ cần người ở chỗ này thì đều là biết, trong lòng nàng giờ phút này đã như núi lửa ngủ yên lâu ngày. Chỉ cần lời này vừa nói ra, như vậy núi lửa sẽ lập tức nổ tung bùng phát mạnh ra.
Nghe tới câu này, nét cay đắng trên khóe miệng Chung Kỳ càng đậm. Nhưng mà nàng cũng không hề ngăn cản Chung Khiếu, bởi vì nàng biết, bất kể mình nói cái gì thì phụ thân cũng sẽ không tin tưởng.
So với chuyện bị nhục mạ nhiều hơn vài câu, thì không bằng giữ im lặng sẽ khá hơn một chút. Cho dù để cho Tử Huyên biết được thì điều đó có thể thay đổi cái gì ? Có lẽ thứ sẽ bị thay đổi, là vận mệnh của Chung gia !
Mà Chung gia, cùng chính mình không có chút xíu quan hệ !
Chung Kỳ lạnh nhạt cười một tiếng, thừa dịp lúc sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Chung Khiếu cùng Tử Huyên, nàng lặng yên rời khỏi chỗ này.
Nhìn Tử Huyên bình tĩnh, Chung Khiếu cười rất điên cuồng, tiếp theo từ trong miệng lão chậm rãi phun ra một cái tên...
- Chung Kỳ
Nghe nhắc đến cái tên này, trong lòng Tử Huyên cũng không hề có sự điên cuồng như chính nàng dự liệu. Trong ánh mắt nhìn về phía Chung Khiếu, không ngờ còn có một tia thương hại.
- Ngươi giúp nàng làm nhiều như vậy, mà nay, đổi lại thì chỉ có được kết cục như thế này. Chung Khiếu, trong lòng ngươi đã từng có hối hận ?
- Hối hận? Ha ha!
Chung Khiếu điên cuồng cười to:
- Đâu chỉ là một chút hối hận? Nếu như có khả năng, ta tình nguyện cũng không hề phát sinh điều gì!
- Ta cho là, sau khi giúp nó, nếu như thật có thể như nó mong muốn, khiến cho Tiêu Vô Yểm yêu nó. Như vậy, Lăng Tiêu Điện sẽ cấp cho Chung gia trợ giúp lớn nhất, đến lúc đó, có trợ giúp như thế, hơn nữa là bối cảnh bản thân của nó thì Chung gia ta, nhất định có khả năng nâng cao một bước. Coi như không thể độc bá hải vực Phong Thành thì tối thiểu, ba thế lực lớn khác không còn có địa vị ngang vai ngang vế cùng Chung gia ta !
Những lời như thế này, trực tiếp khiến cho đám người Liễu Hàn Sơn có loại cảm giác nổi giận. Có điều ngẫm nghĩ lại, giờ này ngày này, những lời Chung Khiếu nói tất nhiên còn chưa làm được, thế nhưng giữa bốn thế lực lớn đã không biết bắt đầu từ lúc nào, lại như Thiên Lôi sai đâu đánh đó theo ý Chung gia.
- Đối với ta thì hoàn toàn thật không ngờ, ta vì nó mà đối phó với ngươi.Nhưng sau lúc trở về thì điều nhìn thấy là vợ bị qua đời, cùng với con bị tàn phế. Thậm chí chính mình, đều thật sớm bị nó khống chế...
Chung Khiếu cười thảm:
- Sau này, cho dù ta dùng dạng phương pháp gì thì cũng chỉ có thể khiến cho con ta ở trong kiếp nầy có cảnh giới võ đạo tối cao cũng không thể hơn được cảnh giới Thông Huyền...