- Linh Nhi đang gọi ngươi đấy, tại sao không trả lời nó một tiếng?
Chuyện giữa Tử Huyên cùng Tiêu Vô Yểm, tại năm đó thì người biết quá nhiều. Dù sao, hai người này đều là những viên Minh Châu lóng lánh nhất, ánh sáng chiếu rọi cả Đông Vực. Nhưng cũng chẳng ai đều thật không ngờ, bọn họ cuối cùng lại chia tay.
Nguyên nhân chia li là cái gì, không người nào biết. Mà nay Tử Huyên bỗng nhiên nói, mơ hồ khiến cho đám người đông đảo đều rõ ràng hơn một chút.
- Cha, ta là Linh Nhi!
- Câm mồm!
Giữa không trung, Tiêu Vô Yểm gào thét, thấy ánh mắt của đông đảo mọi người đang nhìn về phía hắn, ở trong đó đã không có sự kính sợ như trước đây, mà chỉ là những tia khinh thường. Hắn lớn tiếng quát:
- Năm đó ngươi vốn không nên có, lại ngược lại có. Hôm nay ngươi vốn không nên hoàn hảo, thì ngược lại không có việc gì. Ngươi tới nơi này làm cái gì, tại sao ngươi lại muốn nhận ta?
Khắp cả vùng lập tức ồ lên. Mà ngay cả Thần Dạ đều hoàn toàn không ngờ rằng, Tiêu Vô Yểm lại sẽ bỗng nhiên nói ra những lời như vậy.
Bởi hắn nghĩ đến, năm đó Tiêu Vô Yểm ruồng bỏ, bởi vì là do sức khỏe của Linh Nhi. Hắn không muốn gánh áp lực trầm trọng trên lưng cho nên đi. Hiện nay Linh Nhi đã tquay lại hoàn hảo thì hoặc nhiều hoặc ít, trong tim của hắn sẽ có áy náy. Do đó biểu hiện ra ngoài, cũng có thể có hơi tự trách, nhưng làm thế nào lại là như vậy?
Gương mặt Thần Dạ đột nhiên phát lạnh. Tiêu Vô Yểm nói, năm đó vốn không nên có Linh Nhi, nhưng ngược lại có. Điều này có ý nghĩa, cho tới bây giờ, Tiêu Vô Yểm cũng không muốn có đứa con với Tử Huyên.
Như vậy, có phải đó là ý nghĩ chân thật nhất trong nội tâm hắn hay không. Rằng hắn đối với Tử Huyên, thực sự không phải là chân tâm thực lòng ?
- Cái này, liền là thực lòng của ngươi nói sao?
Cả người Tử Huyên nhẹ nhàng run run, trong âm thanh cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Vốn là gửi gắm nhầm người. Nếu như mà biết, là người được gửi gắm năm đó trong lòng suy nghĩ chỉ là gặp dịp thì chơi. Vậy cho dù Tử Huyên vô cùng kiên cường, thì nàng cũng không chịu nổi.
Nghe vậy, Tiêu Vô Yểm lắc đầu cười khẽ:
- Tử Huyên, thì ra, từ đầu tới cuối, ngươi cũng không từng đích thực hiểu rõ ta. Đã như vậy, hiện tại ngươi hỏi cái này thì còn có ý nghĩa gì nữa?
- Muốn nói ý nghĩa sao. Hảo, ta đến nói cho ngươi, ý nghĩa đích thực là cái gì!
Trên mặt đất, Thần Dạ có sự căm giận ngút trời. Còn trên gương mặt, hắn cảm giác được chính mình cho tới bây giờ cũng không còn tỉnh táo nữa!
Đến khi bóng dáng của Thần Dạ, lại một lần nữa lọt vào trong con ngươi của Tiêu Vô Yểm thì khí tức tà ác toàn thân hắn, giờ phút này trở nên càng nồng đậm hơn!
- Tiểu tử, ngươi đã vậy còn liền luyện hóa rất nhanh năng lượng trong cái chìa khóa này. Quả nhiên là rất giỏi a!
Mặc dù là nói với ngữ điệu khinh thường, nhưng trong lòng Tiêu Vô Yểm tự có một phần khiếp sợ cực kì sâu sắc.
Hắn đã tiếp xúc qua với cái chìa khóa, nên đương nhiên biết, nếu phải luyện hóa cái đó thì sẽ gặp khó khăn như thế nào. Mặc dù là hắn, chỉ sợ phải cần thời gian ít nhất cũng áng chừng là ba ngày.
Thần Dạ không thể không cười một tiếng. Có lẽ làm được chuyện này thành công, hẳn là chuyện đáng giá khiến hắn vui vẻ nhất.
Mắt thấy người thiếu niên kia với một khuôn mặt tươi cười thập phần đáng ghét, Tiêu Vô Yểm phẫn nộ từ trong lòng:
- Nếu mà biết kẻ hiện tại là ngươi, thì hôm đó lúc gặp nhau ở bờ biển, ta nhất định sẽ giết ngươi.
- Nếu không phải đã phát sanh chuyện ở bờ biển thì ta đoán, ngươi hôm nay ngay cả tư cách chạm một phen vào cái chìa khóa kia hẳn cũng không có, Tiêu Vô Yểm, ta nói rất đúng sao?
Thần Dạ nhàn nhạt châm chọc một tiếng, chợt lại nói:
- Hiện tại, ta liền nói cho ngươi, ý nghĩa trong suy nghĩ của ngươi là cái gì. Thử nhìn một chút xem ta nói, có thể hợp tâm ý của ngươi hay không !
- Nếu như ta đoán không sai, năm đó, danh tiếng Đông Vực song kiều vang dội khắp cả thế giới Đông Vực. Khi đó trong lòng ngươi cũng đã tập trung vào hai người bọn họ người. Chỉ có điều là, ngươi cũng biết, tất nhiên Tiêu Vô Yểm ngươi cũng là ưu tú, nhưng không cách nào khiến cho hai nữ nhân ưu tú cùng nhau ngả vào trong ngực của ngươi. Có phải thế không?
- Nếu như ta không có đoán sai, lựa chọn hàng đầu ở trong lòng của ngươi không phải Tử Huyên, mà là Chung Kỳ. Bởi vì gia thế của nàng mà so sánh với Tử Huyên sẽ càng khá hơn một chút. Dù sao, Chung Kỳ là con gái của Chung gia. Mà Tử Huyên, chẳng qua là đồ đệ của một vị trưởng lão Khiếu Lôi Tông, có phải thế không?
- Nếu quả thật là ta đoán không sai, trước khi ngươi gặp Tử Huyên thì ngươi đã thật sớm gặp mặt một lần cùng Chung Kỳ. Hơn nữa, cũng thành công khiến cho nàng thích ngươi. Thế nhưng tại sao ngươi lúc ban đầu không có lựa chọn nàng. Đó là bởi vì, ngươi phát hiện, Chung Kỳ, là ngươi vô phương khống chế được.
- Có phải thế không?
- Về phần Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật?
Thần Dạ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Vào lúc lần đầu tiên ta giao chiến cùng với Chung Kỳ, trong ánh mắt của nàng nhìn ta đã dùng tới Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật. Thế nhưng lúc đó ta cũng không như những người khác, lập tức bị lâm vào trong đó. Khi đó nàng từng có sự dừng lại trong chốc lát.
- Lúc ấy ta cho là, đây là nàng đang thay đổi mị lực của mình. Bây giờ nghĩ lại, khoảnh khắc dừng lại ngắn ngủi kia không phải ngẫu nhiên, mà là làm cho nàng hồi tưởng lại một việc, chuyện này là cái gì?
Thần Dạ thản nhiên nói tiếp:
- Nếu như ta không đoán sai, ban đầu, nàng đã thi triển cùng thủ đoạn đối với ngươi. Thế nhưng ngươi cũng không bị nàng lấy mất hồn. Và đúng là một lần đó, mới khiến cho ngươi quyết định buông tha nàng, chuyển mục tiêu dồn vào Tử Huyên. Tiêu Vô Yểm, có phải thế không?
- Cũng chính là như vậy, ta có thể là người thứ hai mà Chung Kỳ ngay từ đầu cũng không thể khống chế nổi. Cho nên, đối với ta nàng mới có thể có tâm tình không giống ở bên trong. Rất không may, ngươi phát hiện được lúc đó. Vì vậy, lợi dụng việc nàng thực sự có ý thích đối với ngươi, để uy hiếp nàng cho ngươi cái chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ. Có phải thế không?
Âm thanh của Thần Dạ dần dần trở nên lạnh lùng:
- Sau khi ngươi gặp Tử Huyên thì phát hiện, nàng cũng không có một điểm nào giống với Chung Kỳ. Mặc dù lúc ấy nàng được người tâng bốc, tạo thành tính cách cực kì nhõng nhẽo, nhưng nàng bản tính lương thiện, ngoài ra, nàng không giỏi tranh giành với người khác. Bởi vậy, vào khi đó, ngươi đã dồn tất cả tâm thần vào trên người Tử Huyên, do đó làm cho nàng đã yêu ngươi, có phải thế không?
- Tuy nhiên, từ ngay từ đầu, ngươi tập trung vào Tử Huyên cùng Chung Kỳ, cũng không phải thực lòng thích bọn họ, mà là vì thỏa mãn thói chuộng hư vinh của ngươi. Nếu mà có thể hái được hai đóa hoa Đông Vực song kiều, thì đây là vinh quang như thế nào? Tiêu Vô Yểm, có phải thế không?