- Thất Thải Huyễn Linh Y, ta khát vọng nhiều năm. Không nghĩ tới, bị cô nương thu được, cho nên trong lúc nhất thời có hơi khó chịu. Vừa rồi thất lễ, thực sự ngại quá.
Không hổ là yêu nữ, thật dễ dàng, cầm lên được thì cũng buông xuống được, làm cho người ta không thể khinh thường sự tồn tại của nàng.
- Vị cô nương này, có muốn theo ta cùng đi nhìn một chút Định Hải Thần Thú hay không?
Một lát sau, Chung Kỳ tiếp tục hỏi.
- Sớm muộn rồi sẽ nhìn thấy, ta hiện tại, chỉ là cảm thấy hứng thú đối với cái chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ.
Tử Huyên lãnh đạm đáp lại. Mà cái này, lại để cho đuôi lông mày Thần Dạ khẽ động. Khát vọng đối với cái chìa khóa Chúng Thần Chi Mộ, theo thời gian trôi qua thì Tử Huyên đúng là càng tỏ ra nồng đậm.
- Như vậy a, quên mất. Vừa lúc, ta có khả năng cùng Thần công tử lẳng lặng nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Thần công tử, chúng ta đi thôi!
Chung Kỳ cười tươi như hoa, không có bởi vì bị cự tuyệt mà lại có vẻ không hài lòng chút nào.
- Ta đi đây, cứ trở về đi!
Thần Dạ xoay người nói nhỏ một câu với Tử Huyên, lại là ôm ôm Linh Nhi rồi lúc này mới muốn theo Chung Kỳ đi.
Nhưng đúng lúc này, khi tâm thần Chung Kỳ không rời khỏi Thất Thải Huyễn Linh Y thì nàng cũng vừa nhìn thấy Linh Nhi, gương mặt khẽ hơi căng lên, nàng chợt cười duyên:
- Tiểu nha đầu, làm sao ngươi cũng ở chỗ này? Thần công tử là gì của ngươi?
Chung Kỳ lại quen biết Linh Nhi?
Thần Dạ đầu óc nhanh chóng chuyển động. Trong nháy mắt sau đó liền nghĩ tới chỗ mấu chốt, ánh mắt hắn lập tức hơi lạnh lẽo liền nói:
- Chung cô nương, không phải ngươi muốn trì hoãn thời gian sao, cố ý chăng?
- Tại sao lại thế, Thần công tử, ngươi cũng nghĩ về ta quá xấu xa một chút đi? Được rồi, hiện tại liền đi!
Ánh mắt của Chung Kỳ sau một lát lưu luyến trên người Linh Nhi, thì nàng mới xoay người, tức thì lướt đi về hướng Vô Tẫn Chi Hải.
Thần Dạ cũng nhìn Linh Nhi thật sâu, mặc dù hắn cũng không nói cái gì, nhưng tin tưởng, nó nhất định có thể hiểu được ý tứ lúc này của hắn.
Hai bóng người, lướt đi cực kì nhanh chóng. Sau hơn mười phút đồng hồ liền đã đi tới bờ biển.
Hiện nay gió êm sóng lặng, không thấy bất kì cơn sóng biển nào gầm gào, mà ngay cả trên bờ cát cũng không từng có mặt nước biển đang nhấp nhô. Cả mặt biển, yên lặng giống như trong bình nước.
Liền ở trên bờ biển này, có một quái vật to lớn đang cặp vào bờ.
Thần Dạ nheo mắt lại, quái vật to lớn kia kích cỡ áng chừng xấp xỉ hơn mười trượng, nhìn qua, giống như một con thuyền lớn. Lúc ấy hắn vẫn còn cảm giác thấy, sợ Chung Kỳ lòng dạ hẹp hòi nên chỉ đưa tới một con Định Hải Thần Thú, hiện nay xem ra, vậy là quá đủ rồi.
Đó là một con rùa biển thật lớn, nhưng so cùng rùa biển trong tưởng tượng thì có chỗ không giống !
Khắp mai rùa toàn thân nó, chính là có màu vàng óng ánh. Không cần sờ đã biết rõ là nó vô cùng cứng rắn, cái đầu cực đại tự nhiên, đôi mắt cũng tự nhiên to như chuông đồng. Không biết bởi vì là bị thuần phục hay lúc trước liền là như vậy, mà trong ánh mắt của nó cũng không hề có vẻ hung ác như yêu thú bình thường. Khí tức toàn thân phát tán ra ngoài cũng là cực kỳ hiền lành.
Khó trách được gọi là thần thú!
Ở phía sau rùa biển có một cái đuôi to hơn, so cùng rùa biển bình thường thì khác nhau rất lớn.
Cái đuôi có màu xanh thẫm, chỉ có ở chỗ này mới thấy hiện ra khí tức lạnh lẽo. Hiển nhiên, với thần thú, vũ khí công kích lợi hại của nó hẳn chính là cái đuôi này.
- Thế nào, đã vừa lòng chưa?
Chung Kỳ cười hỏi.
- Vừa lòng thì quả đúng là khá vừa lòng. Cũng không biết, nó có thể nghe lời hay không.
Thần Dạ cười trả lời, lập tức đúng là bước dài đi về hướng Định Hải Thần Thú. Lúc này, hắn muốn đích thân thử một lần cưỡi lên trên nó.
Tuy nói Hổ Lực đã qua từng cam đoan, nhưng có thể không vướng phiền toái, hoặc là tận lực không dính vào phiền toái thì là tốt nhất. Dù sao, tộc Hổ Sa cũng là Yêu Tộc ở Vô Tẫn Chi Hải. Nó cùng hải vực Phong Thành có những mối liên hệ quá sâu sắc.
Nếu vì Thần Dạ, mà mối liên lạc này bị cắt đứt thì đó chính là lỗi của Thần Dạ.
Hổ Lực đã coi chính mình trở thành bằng hữu. Như vậy, Thần Dạ tự cũng sẽ không mang đến cho bằng hữu bất cứ vấn đề gì.
- Ha hả, nó nhất định sẽ rất nghe lời.
Trong tiếng cười của Chung Kỳ, Thần Dạ sải bước trên lưng rùa biển. Quả nhiên nó như lời nàng nói, rất nghe lời, cũng không có chút xíu phản kháng.
Nhưng Thần Dạ làm sao lại sơ ý như thế, đúng lúc hai chân rơi trên mai rùa thì một đạo Linh Hồn Chi Lực liền từ từ phát tán ra ngoài. Về phương diện này thì nó pha tạp làm cho Chung Kỳ vô phương cảm ứng được Long Uy thuần khiết !
Đối mặt yêu thú không quen biết, an toàn nhất chỉ có Long Uy!
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Ai nói rùa biển sẽ không biết rống, trước mắt, con vật to lớn này cao giọng rống lên một tràng đầy ý tứ kích động. Từ trong tiếng hô truyền đạt rõ ràng ra.
- Thần công tử, nó thật là rất nghe lời. Này, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, đừng gây thêm phiền cho ta a!
Bên trên mai rùa, Chung Kỳ có hơi sốt ruột nói. Dáng vẻ kia là chân thật, xem ra, là nàng không muốn để Thần Dạ phát sinh hiểu lầm nàng điều gì.
- Không có việc gì!
Trên mai rùa, Thần Dạ xua tay. Bất cứ sinh linh loài thú vật nào, sau khi cảm ứng được Long Uy thuần khiết, nếu như không có chút xíu phản ứng thì như vậy, nếu không phải ngốc nghếch đần độn liền nhất định là... Khinh thường Long Uy. Hoặc là nói, không thèm để ý uy thế của Long Uy!
Trong thế gian này, có một loại sinh linh nào có thể ngang vai ngang vế cùng Long Tộc sao?
Có lẽ có, nhưng nhất định không phải là Định Hải Thần Thú!
Nó rống một tràng này chính là có ý tứ vui mừng, thoải mái. Ở trong thiên hạ, có thể có bao nhiêu sinh linh loại thú vật có khả năng được lãnh hội Long Uy thuần khiết đặc biệt kia ?
Thần Dạ chợt vỗ vỗ đầu của Định Hải Thần Thú mà cười nói:
- Đại gia hỏa, sau đó không lâu, ngươi sẽ chở ta và các bằng hữu của ta đi tới Chúng Thần Chi Mộ. Ha hả, sau khi xong chuyện thì nhất định sẽ có chỗ tốt cho ngươi.
Như thể nghe hiểu những lời Thần Dạ đã nói, Định Hải Thần Thú liên tục ngoan ngoãn hiền lành gật đầu. Dáng vẻ kia đúng là muốn vâng lời tới đâu thì nó sẽ nghe lời tới đó.
Một màn này, ở ngay trước mắt Chung Kỳ đang nhìn, làm cho trong mắt nhung của nàng vừa có tò mò lại là sống động xuất hiện.
Tại Chung gia, Chung Kỳ từng thấy tận mắt. Mặc Lăng thử dò xét, không chỉ có không chiếm được bất cứ lợi ích gì, trái lại còn bị mất thể diện. Còn Hổ Lực kia, vừa mới gặp mặt một lần, liền nhận định Thần Dạ này là bằng hữu.
Chung Kỳ tuyệt không tin, người thiếu niên này trời sinh liền có một loại lực tương tác, có thể làm cho vô số sinh linh loại thú cúi đầu trước hắn.
Cho nên, ở trên thân thể người thiếu niên nhất định vẫn còn tồn tại báu vật mà người khác không biết.