Thời gian tiếp theo, xác thật yên tĩnh hơn rất nhiều. Bất kể là bốn thế lực lớn hải vực Phong Thành, hay đám người Phong Kình đều là không hẹn mà cùng không hề bước chân ra ngoài cửa, cứ lẳng lặng ở trong nhà cùng đợi.
Về phần các thế lực cùng cá nhân khác, phảng phất cũng là cảm nhận được điều gì đó, ai nấy đều tích cực chuẩn bị.
Điều này làm cho hải vực Phong Thành xem ra là vẫn cứ yên tĩnh như cũ. Nhưng trên thực tế, bầu không khí vụng trộm đặc biệt quỷ dị, đầy sự giết chóc, cũng đang lặng lẽ tiến hành.
Dù sao, số suất mà nhân loại có khả năng thu được chỉ có ba cái. Bất kể là ai cũng đều muốn từ trong đó được phân chia một chén canh, nếu mà số người tranh đoạt ít đi thì như vậy tự nhiên cơ hội liền lớn hơn một chút.
Đúng là do nguyên nhân này khiến cho trong không trung tòa thành trì to lớn như quốc gia này, bị một tầng mùi máu tươi thoang thoảng bao trùm.
Vào lúc thế này năm trước thì cũng là đồng dạng như thế. Tuy nhiên, để duy trì sự yên bình cùng trật tự của hải vực Phong Thành mà bốn thế lực lớn đều sẽ phái người ra mặt ngăn cản. Thế nhưng lần này lại là không có.
Như vậy, càng để cho một số người có tâm tư khác bắt đầu càng càng tỏ ra lớn mật hơn.
Đối với những chuyện phát sinh bên ngoài thế này, Thần Dạ như thể tai điếc mắt ngơ. Chỉ cần phiền toái không rơi trên đầu của hắn là hắn liền sẽ không đi quản. Bởi muốn thu được thành quả gì đó thì nhất định phải trả giá. Đây chính là điều làm cho con đường võ đạo nhấp nhô gập ghềnh hơn.
Ở trong khoảng thời gian này, Thần Dạ đương nhiên cũng không hề nhàn rỗi. Tuy nói, trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng tăng thực lực kên một cấp độ. Nhưng mà một số võ kỹ, thậm chí với Bách Chiến Quyết thì hắn luôn có khả năng tu luyện một phen thật tốt.
Nhất là Bách Chiến Quyết, sau khi trải qua trận đánh cùng Đại trưởng lão, Hắc Long Chi Lực còn lại trong cơ thể đều bị kích phát ra rồi. Mà nay, nó phảng phất như một đám năng lượng có tính thực chất đang lưu trữ ở tại một chỗ.
Những năng lượng này, cực kỳ thuần khiết và khổng lồ, Thần Dạ tất nhiên không có khả năng lập tức hấp thu hoàn toàn. Nhưng dùng để rèn luyện Bách Chiến Quyết thì đó là tốt nhất trên đời.
Rời khỏi đế đô Hoàng Thành cho tới hôm nay, nhiều lần trong đại chiến, Thần Dạ càng ngày càng hiểu rõ ràng tầm quan trọng của thân thể. Không chút khách khí nói một câu, nếu như không có việc đồng thời tu luyện thêm thân thể, hắn đã sớm chết không biết mấy lần.
Đến sau khi cái chìa khóa Chúng Thần Chi Mộ xuất hiện, nhất định sẽ có một hồi cướp đoạt trời long đất lở. Trong tình huống tu vi Huyền Khí vô phương thăng tiến, như vậy, nếu mà Bách Chiến Quyết có chỗ tăng lên, thì đến lúc tranh đoạt, cũng có thêm một phần nắm chắc.
Do Thần Dạ chuyên tâm vào trong tu luyện như vậy, rốt cục ba ngày sau, Phong Kình đến nói cho hắn, thời gian chuẩn xác cái chìa khóa Chúng Thần Chi Mộ xuất hiện được suy tính ra, ước chừng liền sau nửa tháng.
Mà có Phong Kình bọn họ đi theo, Chung Kỳ cũng là đi tới Vô Tẫn Chi Hải, mang đến Định Hải Thần Thú cho bọn họ.
Những điều này là tin tức tốt!
Đương nhiên, đám người Phong Kình cũng có hỏi. Chẳng lẽ cứ thật sự yên tâm với Chung Kỳ, không sợ trên Định Hải Thần Thú nàng có giở thủ đoạn động tay động chân nào đó ?
Nghe được nghi vấn này, Thần Dạ chỉ là nhàn nhạt cười một tiếng. Hắn tất nhiên sẽ không hoàn toàn yên tâm với nữ nhân Chung Kỳ này. Chỉ có điều là, đây là biện pháp tốt nhất mà không có cách nào khác.
Có một câu nói, Chung Kỳ nói không sai. Quả trứng của bốn thế lực lớn hoàn toàn thật sự là quả trứng vàng. Bất luận kẻ nào đụng tới đều sẽ kéo theo công kích của những người khác.
Cùng ngày tại Chung gia, Thần Dạ biểu hiện ra ngoài tất nhiên cực kỳ kiên quyết. Nhưng trên thực tế, Chung Kỳ cũng không mềm yếu chút nào.
Sở dĩ nàng đồng ý hỗ trợ thuần phục Định Hải Thần Thú, kỳ thật là hai người đều đã xem thấu con bài chưa lật của đối phương.
Bốn thế lực lớn nếu như khư khư cố chấp, nhất định sẽ phải chịu phản đòn của Thần Dạ, mà Thần Dạ nếu như bướng bỉnh muốn làm xằng, vậy thì liền thật sự sẽ đường ai nấy đi.
Kết quả này, cũng sẽ không bên nào đón nhận, bởi vậy, mới có biện pháp dung hòa.
Tất cả mà nói, nếu không lo lắng thì là giả, thế nhưng rất lo lắng thì cũng sẽ không có !
Hổ Lực bỗng nhiên nói ra một câu kia, Thần Dạ nghe rất rõ ràng. Hắn đã cam đoan như thế, tuyệt đối là hoàn toàn thực lòng.
Đến lúc đó, cho dù Chung Kỳ thật sự động tay động chân, thì đám người của chính mình cũng có một con đường lui.
Nghe xong lời Thần Dạ giải thích, Phong Kình bọn họ cũng yên tâm rời đi. Mà Thần Dạ hắn, cũng là lần thứ hai dốc lòng tiến vào trong tu luyện.
Nhưng mà, hắn cũng phát hiện một việc.
Cứ vào lúc ban đêm, Tử Huyên đều lặng lẽ đi ra ngoài một chuyến. Đến sau lúc trở về, trên người của nàng, cho dù che dấu rất tốt nhưng bởi Thần Dạ cố tình nên vẫn cứ phát hiện, toàn thân nàng có một mùi vị máu tươi.
Điều này làm cho Thần Dạ rất khó hiểu, cho nên vào lúc ban ngày hắn từng nói bóng nói gió qua. Nhưng hiển nhiên Tử Huyên sớm có chuẩn bị, nên cũng không để lộ ra bất cứ điều gì làm cho người ta hoài nghi ra được chân tướng.
Vừa đến ban đêm, Tử Huyên lại lần thứ hai đi ra ngoài...
Trong lúc, Thần Dạ đang muốn đi theo xem một chút, rốt cuộc Tử Huyên là đi làm gì. Nhưng nàng cực kỳ nhạy cảm, hoặc là nói, nàng biết vô phương hoàn toàn dấu diếm được hắn. Bởi vậy, nàng đặc biệt cẩn thận, khiến cho Thần Dạ mỗi lần theo dõi đều là kết thúc trong thất bại !
May mà Thần Dạ tin tưởng vào thực lực của Tử Huyên. Cho dù là đi làm cái gì, hải vực Phong Thành lớn như thế mà kẻ muốn lưu Tử Huyên lại,thì chỉ sợ là không có. Hơn nữa, mỗi lần nàng trở về, cũng không từng có vết thương gì. Điều này làm cho Thần Dạ yên lòng hơn rất nhiều.
Nếu không phải như thế, cho dù Tử Huyên có lấy cớ dạng gì hay nỗi khổ trong lòng. Chỉ cần uy hiếp đến tánh mạng của nàng, như vậy, Thần Dạ nhất định sẽ phải nắm được rõ ràng.
Trong thời gian dài đầy sự giết chóc hằng đêm, dần dần, cho dù ban ngày Tử Huyên có cố tình giấu diếm thì cũng có được một cỗ sát khí nhàn nhạt phát tán ra ngoài từ trong cơ thể nàng. Khiến cho nàng có hơi không khống chế nổi.
Sát khí, chính là một loại khí tức mà phải dấn thân vào sự giết chóc trong thời gian dài mới có thể rèn luyện ra được.
Tử Huyên tất nhiên có thực lực uyên thâm. Thế nhưng những năm gần đây, mùi máu tanh tưởi như vậy thì nàng chưa từng có. Nay bỗng nhiên bị như thế nên mặc dù là nàng, thì cũng không có khả năng hoàn toàn khống chế nổi.
- Thần Dạ, ngươi không muốn biết những điều gì sao?
Đến khi sát khí kia đã đến mức để cho Linh Nhi hơi bị liếc xéo thì Tử Huyên chủ động mở miệng.
Nghe vậy, Thần Dạ gật đầu, lập tức lại là lắc đầu, cười nói:
- Ta tin tưởng, ngươi làm việc, nhất định là có đạo lý của ngươi. Cho nên, ngươi không nói, ta cũng không hỏi...nữa.