Hơn nữa Thần Dạ cho rằng, hắn sớm đã được Hắc Long thụ hóa nên năng lượng trong Long Huyết đầm đã không còn lực hấp dẫn đối với hắn. Thế nhưng không ngờ những năng lượng này đối với hắn vẫn trân quý như cũ.

Trân quý thì trân quý nhưng Thần Dạ cũng không hề tiến hành tu luyện ở trong Long Huyết đầm.

Năng lượng Hắc Long ở chỗ này thật sự quá khổng lồ, trước mắt hắn chỉ cần tu luyện bình thường, từng bước hấp thu năng lượng ở chứa mọi nơi trong thân thể Hắc Long cũng đã đủ rồi, thật sự không cần thiết ở chỗ này chia cắt số lượng năng lượng có hạn với bốn người Tử Huyên.

Vì vậy sau khi Thần Dạ cảm ứng được bốn người Tử Huyên đều đã tiến vào tu luyện, hắn cũng không chần chừ thêm nữa, thân hình khẽ động, dưới sự bao phủ của Huyền khí, giống như một con cá nhanh chóng bắn mạnh tới dưới đáy đầm.

Chỗ sâu dưới đáy Long Huyết đàm cũng không phải thông suốt giống như trong tưởng tượng của Thần Dạ, một đường đi xuống dưới hắn gặp rất nhiều đường rẽ, lẻ tẻ khắp, nếu như phóng nhỏ lại thì đích thực chính là một cái mạng nhện.

Mà nước hồ tuôn ra từ những đường rẽ, bởi vì do địa hình nên tạo thành những dòng chảy xiết, nhìn qua có chút nguy nga tráng lệ.

May mà Thần Dạ đã từng được Hắc Long chỉ điểm, nếu không chỉ dựa vào hắn mà muốn đạt tới mục đích, sợ rằng cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể tìm được chính xác con đường kia.

Trong lúc không ngừng xâm nhập, áp lực cũng càng lúc càng lớn, điều càng làm cho Thần Dạ kinh ngạc là ở dưới đáy đầm này cũng cảm ứng được năng lượng nồng nặc không giống như khi mới bước vào đầm.

Ở chỗ sâu này phảng phất như giống những đầm khác, ngập tràn một luồng hàn khí nồng nặc bởi vì không được ánh sáng chiếu rọi tới trong thời gian dài.

Mặc dù có năng lượng Huyền Khí bao vây, nhưng những hàn khí kia cũng xâm nhập vào làm cho hắn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

- Cái dạng này sợ là trừ ta ra thì những người ở bên ngoài kia, bao gồm cả Tử Huyên và Mặc Lăng Sơn cũng không thể nào xâm nhập vào!

Hàn khí ở dưới Long Huyết đàm không đơn thuần là do được sinh ra bởi vì ở chỗ sâu, mà trong đó còn kèm thêm dao động năng lượng nào đó.

Nếu như Thần Dạ không cảm thụ sai thì dao động của luồng năng lượng này đã không chỉ là phát tán ra từ bản thể của Hắc long, mà nó còn do một sức lực nào đó không thể phán đoán ra tạo thành.

Như vậy thì, có năng lượng Hắc Long ở trong người, cho dù có sức lực nào đó tồn tại thì cũng chỉ có một mình Thần Dạ mới có thể không ngừng xâm nhập vào. Những người khác nhất định là tới một khoảng cách nào đó sẽ không chịu được sự xâm nhập của hàn khí.

Cho dù là Thần Dạ, nếu chỉ có năng lượng Huyền Khí bao vây thì chỉ sợ cũng sẽ không chịu nổi.

- Bách chiến hóa long!

Thần Dạ quát nhẹ, một đạo hắc mang từ trong cơ thể dữ dội tuôn ra ngoài, hóa thành một màn hào quang bao trùm thân thể của hắn, sau khi ngăn cách những hàn khí quanh thân ở bên ngoài, tốc độ của hắn trở nên nhanh hơn, lao về phía chỗ sâu nào đó ở trong đáy đầm.

- Sắp đến rồi…

Ước chừng nửa canh giờ sau, tốc độ của Thần Dạ chợt chậm lại, ở phía trước cách hắn không xa, đáy đầm đen nhánh tựa như nổi lên một luồng hào quang nhàn nhạt khiến tầm mắt của hắn lập tức sáng rỡ lên.

Chỉ hơi dừng lại một lát, sau đó Thần Dạ nhanh chóng tiến về phía hào quang.

Thời điểm hắn sắp sửa tới gần hào quang kia, bỗng nhiên phát giác nước hồ quanh người liền quỷ dị biến mắt không thấy, quay đầu nhìn lại, thì ra là nước hồ đều ở phía sau mình, nơi đó tựa hồ như có một đạo kết giới chặn tất cả nước hồ tiến vào.

Mà nơi Thần Dạ đứng chính là một lối đi rất dài, là một con đường căn bản không thể nào thấy điểm cuối cùng.

Luồng hào quang kia giống như đèn đường chỉ rõ, ở cuối thông đạo không ngừng lóe ra luồng ánh sáng vô hạn.

Nhìn thấy một màn này Thần Dạ liền cảm thấy sự cường đại khi còn sống của Hắc Long, vậy mà lại có thể xây dựng ra một mảnh đất như vậy, nhưng mặc dù vô cùng cường đại nhưng cuối cùng cùng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà ngay cả yêu linh cũng chỉ có thể ngã xuống ở nơi này không cách nào quay trở lại Long tộc.

Cảm thán một lúc, Thần Dạ liền đi dọc theo lối đi nhanh chóng lướt vào. Sau đó xuất hiện ở bên ngoài cuối đường đi.

Nơi này rõ ràng là một mảnh đất trống rộng lớn!

Mảnh đất trống này cơ hồ không có một ngọn cỏ nào, vì vậy ở bên trong mảnh đất trống này ngươi không thể thấy có bất kỳ sinh linh nào sinh sông, chỉ có một cỗ… hài cốt có hình thể vô cùng khổng lồ, cơ hồ là kéo dài qua mảnh thiên địa không lồ này.

Toàn thân hài cốt này để lộ ra quang mang hắc sắc nhàn nhạt, chính là hài cốt của Hắc Long.

Mặc dù đã chết đi được mấy trăm năm, nhưng ở bên trong hài cốt vẫn tản mát ra một luồng uy phong Chân Long thuần khiết, mà đây cũng là vật còn sót lại hoàn chỉnh nhất của Hắc Long, cho nên uy phong Chân Long kia vẫn vô cùng bễ nghễ khắp thiên địa!

- Không hổ là cao thủ của Long Tộc, chỉ là một bộ hài cốt mà vẫn bá đạo như vậy.

Thần Dạ chợt che miệng, ánh mặt đột nhiên ngưng tụ.

Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua khe hở của bộ xương Hắc Long khổng lồ kia tiếp tục nhìn về phía trước, nơi đó vẫn còn có thêm một hài cốt khổng lồ giống như trước.

- Ân?

Thần Dạ nhíu mày một cái, hai bộ hài cốt thể hiện cục diện giằng co, nghĩ đến bọn họ đã từng đại chiến qua một trận…. có lẽ đây chính là nguyên nhân thực sự khiến Hắc Long bị mất mạng.

Khó trách vì sao Hắc Long vẫn chưa từng nói qua chuyện này với mình, chỉ nói chỉ cần mình đến nơi này thì sẽ hiểu rõ.

Có thể bức Hắc Long cường đại đến mức ngay cả yêu linh cũng không thể còn sống, rõ ràng là…. Một bộ hài cốt còn lại khi còn sống cũng là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ.

Bất quá nó hẳn là vẫn còn kém một bậc so với Hắc Long, nếu không thì nơi này cũng không gọi là Hắc Long Sơn, và cũng không có khả năng thuộc về Hắc Long.

Mặc dù như thế cũng đã quá mức kinh khủng rồi.

Kiềm nén sự khiếp sợ trong lòng, Thần Dạ tung người nhảy lên, trực tiếp hiện ra trên lưng của Hắc Long.

Mục đích chủ yếu hắn tới đây là vì muốn mang hài cốt của Hắc Long đi, nhưng sau khi thấy một bộ hài cốt khác, nếu như không tìm hiểu một chút thì đây chẳng phải là phá hoại của trời hay sao?

Có lẽ Hắc Long để cho hắn tới hỗ trợ mang hài cốt của nó đi, căn bản là còn có… một ý tứ khác.

Đứng yên ở trên hài cốt của Hắc Long, trong lòng Thần Dạ nảy sinh một luồng hào khí ngất trời, trong nháy mắt hắn cảm giác được cho dù địch nhân mà mình phải đối mắt là mảnh đất này thì hắn cũng có lòng tin đánh một trận.

Luồng hào khí này không phải đến từ bản thân của Thần Dạ, mà là… đến từ hài cốt dưới chân.

Sau khi nhận được hơn phân nửa truyền thừa của Hắc Long, hiện tại Thần Dạ có thể coi như là Hắc Long sống lại, dĩ nhiên trước đó phải luyện hóa hết tất cả năng lượng của Hắc Long mới được xem là như thế.