Dù sao thì tình thế ngày hôm nay đối với Thần gia mà nói thật sự quá nghiêm trọng, chỉ riêng hai chữ phản quốc đã làm cho những người trong đội quân theo Thần gia đều cảm nhận được áp lực quá lớn.

Bất kỳ một thời đại nào, bất kỳ một hoàng triều nào cũng không cho phép có người phản bội!

Tuy trong lòng rất nhiều người đều hiểu rõ, trong sự kiện lầ này có quá nhiều điều kỳ lạ, nhưng mà Thần lão gia tử bị giam là sự thật, mà những nhân vật chủ yếu trong Thần gia mất tích cũng là sự thật.

Dân chúng bình thường cũng không cần thiết phải lo lắng quan tâm đến người Thần nha nhiều như vậy.

Những thứ này Thần Dạ nhất định phải giải quyết, nói cách khác, Thần gia lớn như thế rất có thể sẽ biến thành hoàng hôn lúc ban chiều, một khi đến bước đó, cho dù một ngày kia Thần Dạ cường thế trở về đánh chết đương kim hoàng đế cùng những người liên can khác, rơi vào trong mắt người khác thì ngươi bất quá là dựa vào thực lực bản thân mà thôi.

Nếu như ở trong một thế giới thực lực, Thần Dạ có thể làm được tình trạng như thế cũng không có gì là quá đáng.

Thế nhưng hoàng triều Đại Hoa là khác, đó chính là thế giới thế tục!

Hiển nhiên là thế giới thế tục cũng có quy tắc cùng pháp tắc của thế giới này, Thần Dạ có thể cưỡng chế dùng vũ lực đả đảo đương kim hoàng đế, nhưng sẽ không thể nào tránh nổi việc lưu lại một thanh danh kém đến cực hạn.

Nếu không phải tình trạng vạn bất đắc dĩ thì Thần Dạ tuyệt đối sẽ không dùng đến phương pháp dã man nhất để xủ lý giải quyết những chuyện này. Huống chi người sai chính là hoàng đế chứ không phải Thần gia, Thần gia càng không có lý do gì mà vì hoàng thất đeo mãi danh tiếng xấu trên lưng.

- Thần Dạ!

- Tiểu thiếu gia!

Thời điểm hai người Tử Huyên và Tô Lập gặp được Thần gia, với tâm tính của hai người nhưng cũng không tránh khỏi bị kinh hoảng. Hiện tại Thần Dạ đâu còn ra dáng một thiếu niên trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn nữa chứ?

Lên đường trong thời gian dài, phong trần mệt mỏi là chuyện không cần phải bàn cãi, giữa lông mi cùng đồng tử của hắn để lộ ra sự mệt mỏi…. chính là tinh thần mệt mỏi.

Sự hiểu biết của Tô Lập đối với Thần Dạ có hạn, chỉ là thông qua Linh nhi mà thôi, còn Tử Huyên lại vô cùng hiểu rõ tâm tính của Thần Dạ, khi đối mặt với chất độc bẩm sinh Thần Dạ vẫn bày ra ý chí chiến đấu vô tận, thế nhưng bây giờ Thần Dạ lại mệt mỏi nhủ vậy.

- Thần Dạ!

Tử Huyên đỡ lấy hắn, một chút ân cần không hề che dấu xuất hiện ở trong mắt đẹp.

- Ta không sao.

Thần Dạ cười cười bỏ qua sự nâng đỡ của Tử Huyên, nhanh chóng ngồi xuống vị trí chủ tọa ở trong phòng khách, nói:

- Tô thúc thúc, có mấy câu và một ít việc, ngươi phải lập tức thông báo xuống dưới.

- Vâng, xin mời tiểu thiếu gia cứ nói!

Tô Lập ngồi thẳng người, hắn hiểu được từ giờ trở đi Thần Dạ chính là người đứng đầu Thần gia, mà Thần gia có thể vượt qua được cửa ải thiên đại khó khăn như lúc này hay không đều dựa vào quyết đoán của người thiếu niên này.

- Nói cho mọi người cái tội danh phản quốc là do bị người khác gắn lên, mà những chuyện phát sinh đều có ẩn tình khác.

Là cái ẩn tình gì, cho dù hiện tại Thần Dạ có nói ra thì những người thuần phục Thần gia mới có thể tin tưởng, ba mươi vạn nhân mạng cũng không phải Thần Dạ chỉ nói vài câu liền có thể khiến người khác tin tưởng.

Như vậy hắn chỉ muốn nói cho những người trung thành với Thần gia biết, từ đầu đến cuối Thần gia không hề làm ra chuyện thương thiên hại lý, bọn họ có thể ưỡn ngực mà đi chứ không cần phải trốn tránh.

- Nếu như hoàng đế ban bố thánh chỉ xuống, làm cho các vị thúc thúc trở lại kinh báo cáo công tác…. Thì không cần phải để ý tới.

Sắc mặt của Tô Lập chấn động, làm như vậy chẳng phải là nói rõ muốn cùng hoàng đế thượng tam lộ, ha tam lộ hay sao? Tuy vào giờ khắc này xác thực không thể nào hòa giải với hoàng thất, nhưng trên danh nghĩa, bất kể Thần gia có là ai thì chỉ cần đang ở Đại Hoa đều là thần tử.

Nếu thần tử kháng chỉ bất tuân chẳng phải sẽ cho hoàng đế cơ hội tuyệt hảo để ra tay hay sao? Tô Lập biết rõ Thần gia thông minh nên sẽ không lo lắng đến những thứ này, cho nên dù có chút nghi vấn hắn vẫn không hỏi ra.

Thần Dạ cười nhạt một tiếng, giải thích nói:

- Hôm nay hoàng đế còn chưa làm ra một cuộc thanh trừ lớn là vì còn kiêng kị tới quyền thế trong tay các vị thúc thúc, nếu như chúng ta giao ra binh quyền chính là chờ chết.

Một màn như thế này cũng đã phát sinh ở kiếp trước, lần này Thần Dạ tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh lần thứ hai.

- Kháng chỉ bất tuân nhìn như một tội danh rất lớn, ha ha, nhưng ở tình thế bây giờ, chẳng lẽ tội danh này còn lớn hơn cả phản quốc hay sao?

Thần Dạ cười lạnh nói:

- Đương nhiên, nếu như thánh chỉ của hoàng đế chỉ là trấn an, cho dù các thúc thúc từ chức, chỉ cần vẫn còn ở lại địa phương ban đầu thì cứ đáp ứng hắn.

- Tiểu thiếu gia yên tâm, bất kể là ai tới thay thì binh quyền của chúng ta vẫn là của chúng ta.

Tô Lập trầm giọng nói, rất có ý tứ thuần phục.

Thần Dạ khoát tay áo, hắn tin tưởng vào sự trung thành của mỗi người, bằng không ở trong lần thanh trừ kia, cũng không chỉ riêng người của Thần gia mà còn có thêm nhiều người cùng nhau xuống dưới hoàng tuyền.

- Không có gì ngoài những thứ này, nói với các vị thúc thúc, nếu như hoàng đế muốn cho bọn họ làm theo ý hắn thì cứ đáp ứng đi, cứ đổ hết mọi thứ lên đầu Thần gia là được.

- Tiểu thiếu gia, cái này?

- Ha ha, Tô thúc thúc, không có chuyện gì đâu.

Binh quyền ở trong tay không sợ hoàng đế ở trong thời gian ngắn sẽ làm ra hành động thanh trừ, nhưng mà nếu nói cho chính xác, thì bọn họ kể cả Tô Lập cũng không phải là lão gia tử, cũng không có đủ khí thế để ứng phó với hoàng đế áp bách.

Tam thời chỉ cần tuân theo hoàng đế là được, hoàng đế muốn có đủ thời gian thì Thần Dạ cũng thế.

Thời gian tiếp theo sẽ không ngu ngốc mà ở hoàng triều Đại Hoa, cho nên nếu muốn tất cả mọi người được bình an thì biện pháp duy nhất chính là làm cho hoàng đế cảm giác được, các tướng lĩnh thuần phục Thần gia cho dù không muốn giao ra bình quyền, không muốn trở về kinh tiếp nhận thẩm vấn, nhưng tối thiểu nhất thì trong lòng của bọn hắn đã có dao động, không còn trung thành với Thần gia như trước nữa.

Bọn họ là không nguyện ý, là sợ hoàng đế giở trò, chỉ như thế mà thôi!

Có lẽ hoàng đế sẽ không hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng có thể sẽ tạm thời yên tâm, dù sao những tướng lãnh này đều là những người có thể chinh chiến sa trường, chính là trụ cột vững vàng của hoàng triều, nếu như có thể thu về cho mình dùng là điều tốt nhất.

Tử Huyên lẳng lặng ngồi ở trên ghế, ánh mắt vẫn luôn luôn dừng ở trên người Thần Dạ không thay đổi, nhìn hắn phát ra những mệnh lệnh đâu vào đấy, suy nghĩ hết tất cả các khả năng có thể gây nguy hiểm, khiến giờ nàng mới hiểu được vì sao Thần Dạ lại mệt mỏi như thế.

Những chuyện này quá mức phí sức mệt nhọc! sâu trong đồng tử của Tử Huyên đau lòng không thôi.